Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu mùa xuân năm 1997, đến nay đã được 26 năm. Gia đình tôi vốn đông anh chị em nên tài chính khá eo hẹp. Cha tôi qua đời khi chúng tôi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi gia nhập quân đội ở tỉnh Liêu Ninh. Sau đó, tôi được điều chuyển về Bắc Kinh, rồi Thiên Tân. Cuối cùng, tôi đắc Pháp ở Sơn Đông và tôi kết hôn tại đó.

Sống trong gia đình đông người nảy sinh nhiều mâu thuẫn, và trong xã hội tràn ngập danh lợi tình, tôi cũng truy cầu tiền bạc như bao người khác. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã làm theo lời dạy của Sư phụ, nghiêm khắc tu luyện tâm tính bản thân. Trong vấn đề tiền bạc, tôi chấp nhận thiệt thòi để đặt lợi ích của anh chị em trong nhà lên trước. Tôi muốn cho mọi người thấy vẻ đẹp của Đại Pháp và sự thiện lương của đệ tử Đại Pháp.

Từ bỏ thửa ruộng

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn, nơi đất đai ruộng vườn đã trở thành máu thịt của người nông dân. Người ta người tranh giành phần đất giáp ranh với nhà hàng xóm và thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Mặc dù sinh sống và làm việc ở Thành phố hơn 30 năm nhưng tôi cũng sở hữu một thửa ruộng và tôi để cho anh em trai tôi cày cấy. Tất cả thu nhập từ mảnh đất trong bao năm đều thuộc về họ, và các anh em tôi cũng không mảy may nhắc đến chuyện này. Tôi cũng không để tâm đến việc đó. Hàng năm khi về quê thăm mẹ, tôi đều mua quà cho các anh em của mình.

Hồi tôi học trung học, có lần tôi xin vợ chồng các anh 5 Nhân dân tệ để trang trải chi phí sinh hoạt, tôi lẽo đẽo đi theo họ cả một đoạn đường mà họ không cho tôi một xu nào. Lúc đó tôi còn trẻ và đã rất tức giận về điều đó.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng tất cả những điều này có thể là do nghiệp lực từ kiếp trước. Vì vậy, tôi không còn oán hận các anh. Tôi nghĩ mình cần đối đãi tốt với người thân nên khi về thăm quê tôi đã mang quà cho họ. Tôi cũng giảng chân tướng và truyền phúc âm của Đại Pháp cho các anh em của mình.

Từ bỏ thửa đất

Ở nông thôn, đất hoang sẽ thuộc sở hữu của người khai phá. Vào những năm 80, hai cha con tôi đã trồng hàng chục cây dương quanh một cái ao. Từ đó trở đi, cái ao và những cây dương đó đã trở thành tài sản của riêng tôi ở quê.

Chị dâu thứ ba của tôi có hai cháu trai nhưng khổ nỗi không có đất đai. Chị hỏi tôi có cần đến cái ao đó không, và ngụ ý rằng chị muốn lấp ao để xây một ngôi nhà cho cháu. Tôi liền đồng ý. Sau khi lấp ao được thửa đất rộng khoảng 1.2 mẫu (khoảng 800 mét vuông), có thể dựng hai căn nhà. Sau khi được tôi đồng ý, gia đình chị cũng bán 10 cây dương với giá 800 Nhân dân tệ. Họ đề nghị gửi lại số tiền cho tôi nhưng tôi từ chối và để lại tất cả số tiền đó cho họ.

Một người anh rể hỏi tôi: “Cậu cho hết đất đai rồi về già cậu sẽ ra sao?” Anh ấy ám chỉ rằng tôi sẽ không có nơi để chôn cất.

Tôi thầm nghĩ Sư phụ đã xóa tên tôi khỏi địa ngục và cuộc đời của tôi đã được an bài lại. Thiên quốc của tôi đang chờ tôi trở về. Tôi chỉ cần tu luyện tốt bản thân. Tôi không còn muốn tranh giành mọi thứ ở thế gian này nữa. Tôi trả lời với anh rể rằng chúng tôi không nên xung đột về quyền sở hữu đất đai tài sản, chị dâu thứ ba cần mảnh đất ấy nên tôi sẽ để cho chị ấy. Từ đó trở đi, tôi không còn sở hữu bất cứ thứ gì ở quê nhà nữa.

Hiếu thuận với cha mẹ vợ

Cha mẹ vợ tôi là những người tốt bụng. Về cơ bản họ đã hiểu chân tướng Đại Pháp. Họ cũng đã phải chịu đựng rất nhiều khi tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Khi con tôi chưa đầy một tháng tuổi, tôi bị bắt và đưa đến trại tạm giam. Sau đó, tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong ba năm. Cha mẹ vợ đã giúp vợ tôi nuôi dưỡng hai con của chúng tôi. Lần thứ hai tôi bị giam giữ, cha vợ tôi cùng con trai tôi đến trại tạm giam và yêu cầu thả tôi ra.

Cha vợ tôi bị bệnh tiểu đường. Lượng đường trong máu của ông cao tới mức 16 mmol/dl nhưng ông đã uống thuốc để kiểm soát và hạ xuống còn 8 mmol.dl. Tuy nhiên, ông lại uống rượu và không chú ý đến việc ăn kiêng, ông ăn bất cứ thứ gì ông muốn nhưng không gặp biến chứng gì về sức khỏe; căn bệnh không ảnh hưởng đến khả năng làm những công việc lặt vặt của ông, kể cả việc làm công nhân xây dựng. Tôi biết rằng ông đã nhận được phúc báo.

Ông rất thích ghé nhà tôi chơi. Tôi luôn mua rượu và thức ăn ngon cho ông. Trước khi qua đời, ông vẫn có thể tự chăm sóc bản thân. Ông chỉ nằm viện ba ngày và tôi túc trực bên ông trong thời gian đó.

Vì con trai ông đã không chi bất kỳ khoản tiền nào cho đám tang của ông nên vợ chồng tôi đã lo liệu chu toàn tất cả, vì thế mà họ hàng đều khen ngợi tôi.

Sau khi bố vợ tôi qua đời, mẹ vợ tôi không còn nơi nương tựa và bà thường xuyên bị con dâu hành hạ. Răng của bà yếu nhưng con dâu lại cho bà ăn dưa chuột nên bà không thể nhai được. Sau khi biết chuyện này, hàng tuần vợ chồng tôi đều đem thức ăn đến và biếu tiền bà, không để cho bà phải chịu đói.

Gần 20 năm qua, hàng năm cô của vợ tôi đều đến thăm chúng tôi và ở lại nhà tôi một thời gian. Chúng tôi đều tiếp đón cô vui vẻ mà không một lời phàn nàn.

Họ hàng thân thích bên vợ tôi rất quý mến chúng tôi vì chúng tôi đối xử tốt với họ nhiều năm nay, và họ đều noi gương chúng tôi.

Nhường vinh dự cho người khác

Năm 2004, tôi bị các nhân viên Phòng 610 của Đảng Cộng sản Trung Quốc đến nơi làm việc bắt cóc và bức hại tôi. Vào thời điểm đó, một số đồng nghiệp của tôi chưa biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp. Vì sự tuyên truyền trên toàn quốc của ĐCSTQ, họ có nhận thức tiêu cực về Đại Pháp. Bởi vậy, tôi quyết định chứng thực Pháp tại nơi làm việc bằng những hành động thiết thực, từ bỏ những hành vi sai trái trong quá khứ và tuân theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi là người ngay thẳng, siêng năng, tận tâm và có trách nhiệm trong công việc.

Nhiều năm chăm chỉ làm việc miệt mài đã có kết quả tốt đẹp, tôi được đánh giá là người có thành tích xuất sắc ở cấp Thành phố trong nhiều năm. Vì thế, tôi cũng đã giúp đơn vị chúng tôi liên tục đạt giải thưởng đơn vị tiên tiến. Các tài liệu mà tôi biên soạn được các bộ phận khác học theo.

Một ngày nọ, Giám đốc công ty nói với tôi rằng Phó Chủ tịch Thành phố đã xem một trong những văn bản mà tôi viết và ông ấy rất ấn tượng; ông ấy nghĩ tôi có thể được thuyên chuyển lên làm Bí thư Văn phòng chính quyền Thành phố. Đáng tiếc là công ty chúng tôi là xí nghiệp biên chế, nhân tài như tôi không được trọng dụng. Tôi nói không quan trọng tôi làm việc ở đâu, miễn là Phó Chủ tịch Thành phố khẳng định thành tích công việc của chúng tôi là được. Kể từ đó, quan điểm tiêu cực của đơn vị tôi đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi. Họ thăng chức cho tôi lên vị trí quản lý cấp trung và cho tôi tham dự vào các quyết định chính sách quan trọng.

Tôi không quan tâm đến danh hiệu hoặc làm gì đó để mở rộng danh tiếng của mình. Tôi không muốn bản thân hưởng quá nhiều vinh dự khiến cho đồng nghiệp gặp áp lực. Tôi đã nhiều lần trao lại danh hiệu tiên tiến, thành tích xuất sắc cho người khác, và cùng họ chia sẻ niềm vui.

Tôi đã phân phát Tuần báo Minh Huệ có đăng kinh văn mới “Vì sao có nhân loại” cho các phòng ban. Sau khi đọc bài viết này, một vị Trưởng bộ phận xúc động nói: “Con người cần phải có đạo đức và đức tin”.

Nhờ sự cảm hóa của Đại Pháp, các nhân viên của bộ phận chúng tôi là những người đi làm chuyên cần nhất, tư cách đạo đức và học hỏi văn hóa truyền thống thuộc hàng tốt nhất. Hiện tại, trong đơn vị có đến 200 người, khi không có mặt tôi, họ luôn giơ ngón tay cái và khen tôi là “người tốt” khi nhắc đến nhân cách, đạo đức, và khả năng làm việc của tôi.

Đối mặt với ma nạn bất ngờ

Vào năm 2021, tôi bị ngã bên lề đường quốc lộ đông đúc khi đang lái xe máy điện. Tôi nghe rõ tiếng xương gãy khi vai phải của tôi tiếp đất. Tôi lập tức bất tỉnh, nhưng tôi nghĩ mình là một học viên Đại Pháp và hét lên trong tâm: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu con”. Sau đó tôi tỉnh lại và cố đứng dậy. Nhưng cánh tay phải của tôi không thể cử động được, cơn đau rất dữ dội. Tôi cố chịu đau, dựng chiếc xe điện lên rồi tựa vào bậc thang gần đó.

Đến giờ ăn trưa, tay phải tôi đau đến mức không thể cầm đũa. Tôi không thể xoay trở khi nằm nghỉ trong giờ nghỉ trưa mà chỉ nằm ngửa. Tôi phải chống tay trái để ngồi dậy. Cơn đau khiến tôi vã mồ hôi.

Tôi không thể ngủ được và chỉ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi tôi vừa thiếp đi thì một cuộc điện thoại đánh thức tôi. Đó là từ Giám đốc công ty. Ông nói rằng sáng mai Đoàn Thanh tra tỉnh sẽ đến đơn vị chúng tôi và ông muốn tôi chuẩn bị mọi việc chu toàn. Tôi nhận lời không chút do dự. Nếu là một người thường, tôi đã phải nhập viện và không bận tâm gì đến công việc nữa.

Tôi nhận ra đây chính là cơ hội để tôi chứng thực Đại Pháp. Tôi bèn dùng tay trái để đẩy cơ thể ngồi dậy. Vì không thể lái xe máy được nữa nên tôi phải đi xe hơi (xe số tự động), cứ một tay cầm vô lăng lái xe đến chỗ làm. Khi làm việc, tôi dùng tay trái nắm lấy tay phải và đặt tay phải lên chuột máy tính. Tôi nén chịu cơn đau làm việc đến 8 giờ 30 tối và cơ bản đã hoàn thành mọi công việc chuẩn bị.

Về đến nhà, tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, trong hơn một giờ rồi tôi nằm nghỉ. Tôi đau đến mức không thể ngủ được. Tôi biết Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi và cho tôi cơ hội để hoàn trả món nợ lớn. Đến giờ luyện công buổi sáng, tôi kiên quyết đứng dậy dù rất chật vật. Vì không thể luyện được bốn bài công pháp đầu tiên nên tôi đã tập bài công pháp thứ năm, bài tọa thiền. Nhận thấy mình có thể thực hiện tốt các đại thủ ấn, tôi biết xương và khả năng phối hợp của mình vẫn ổn. Tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn Sư phụ đã bảo vệ tôi khỏi bị gãy xương. Tôi đi làm từ sáng sớm để hoàn thành nốt việc của ngày hôm trước và kiểm tra lại mọi thứ lần cuối. Sau đó tôi cập nhật cho Giám đốc, báo cho ông ấy biết rằng mọi thứ đã sẵn sàng.

Đoàn Thanh tra tỉnh có mặt đúng giờ. Sau khi kiểm tra từng mục, chúng tôi đã vượt qua cuộc kiểm tra và được điểm cao. Chúng tôi được xếp hạng trong số những đơn vị tốt nhất trong Thành phố. Giám đốc và các nhà quản lý đều nói rằng chỉ có tôi mới có thể hoàn thành công việc khó trong thời gian ngắn như vậy. Khi quản lý của tôi biết tôi bị thương ở tay và phải chịu đau đớn để hoàn thành nhiệm vụ bất ngờ này, họ lại một lần nữa khen ngợi tôi.

Con xin cảm ân Sư phụ đã kéo dài thời gian để chúng con cứu người và mang lại cho chúng sinh niềm hy vọng.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/20/467163.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/12/213303.html

Đăng ngày 27-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share