Bài viết của Lý Chân, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-10-2023] Một cặp vợ chồng trẻ thuê phòng ở nhà con trai riêng của chồng tôi thường xuyên để xe điện của họ ngay lối đi khiến người khác ra vào bất tiện. Tôi nghĩ nếu gặp hai người họ, tôi sẽ bảo họ để xe trước cửa nhà tôi, nhưng vì chưa có dịp gặp họ, nên nhiều lần tôi đã đẩy xe điện của họ vào lối đi của họ.

Rồi một hôm, tôi nhìn thấy nước từ nhà bếp chảy ra ngoài sân. Tôi mở cửa thì nhìn thấy nhà bếp đã bị ngập nước lênh láng. Vòi nước đang mở, chai lọ và chất tẩy rửa trên bậu cửa sổ đều bị ngã, tấm màn cửa sổ bị rách. Lúc đầu tôi nghĩ có thể do gió thổi mạnh quá nhưng hôm đó trời không có gió. Sau đó tôi để ý thấy tấm màn bị xé toạc, keo dán cũng bị kéo bung ra. Tôi nhận ra cặp vợ chồng trẻ đã làm chuyện này, họ đã hiểu lầm và trả thù tôi vì tôi đã di chuyển xe của họ.

Tôi đưa con dâu và cháu gái đến xem hiện trường. Con dâu nói sẽ kiểm tra camera, nếu là lỗi của họ thì sẽ yêu cầu họ chuyển đi nơi khác. Nhưng camera ngày hôm đó không cắm điện. Tôi tự nhủ bất kể sự việc gì xảy ra đối với người tu luyện đều không phải ngẫu nhiên, và là hảo sự. Vì vậy tôi nói bỏ qua, không cần truy cứu trách nhiệm, nhưng con dâu cứ nhất định đòi phải điều tra, nếu đúng là họ thì họ phải dọn đi. Cháu gái tôi cũng nói ban đêm hai người họ cãi nhau dữ lắm, khiến cháu khó ngủ. Tôi nói: “Đừng điều tra con à. Hai vợ chồng họ vẫn còn trẻ, kiếm sống cũng không dễ dàng gì. Nếu con vạch trần họ và yêu cầu họ dọn đi, họ có thể trả thù một lần nữa. Lùi một bước và đừng nhắc đến chuyện này. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy“.

Tôi lau dọn nhà bếp. Các hộc tủ bị ngấm nước và không thể đóng vào. Tôi thay tấm màn mới, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ đến việc giảng chân tướng để cứu họ, biến điều xấu thành điều tốt.

Một hôm trong lúc tôi đang rửa chén thì cậu thanh niên chạy xe điện ra ngoài. Cậu ta là người giao hàng. Tôi nói với cậu ấy: “Khi nào con về, con có thể để xe trước cửa nhà bác, đừng để trong lối đi nha con”. Tôi cũng nói với cậu ấy tôi chuyển xe của cậu vì nhiều hộ gia đình sống ở phía sau, như vậy sẽ bất tiện cho họ khi phải ra vào trong lối đi chật hẹp. Nhưng trước cửa nhà tôi thì rộng rãi nên cậu ấy có thể để xe ở đó. Cậu ấy vui vẻ đồng ý và vội vã rời đi. Tôi chưa kịp giảng chân tướng cho cậu, nhưng đó là một khởi đầu tốt.

Sư phụ an bài cho tôi giảng chân tướng cho người vợ. Một buổi tối trời mưa phùn tôi đạp xe về nhà, trên đường tình cờ gặp người vợ. Cô ấy làm ở quán giải khát ven đường. Tôi chào và đề nghị chở cô ấy về nhà. Trên đường đi, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp và cô ấy đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn và Đội). Tôi cũng bảo cô ấy hãy làm điều tốt, chớ làm điều xấu, khi gặp nguy nan hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an. Cô ấy vui vẻ đồng ý và còn cảm ơn tôi lúc về đến nhà.

Qua sự việc này, tôi cảm thấy thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được rằng khoan dung người khác và lùi một bước khi gặp mâu thuẫn là điều thực sự tốt. Nếu lúc đó tôi không nhịn được, đi đối đầu với họ, họ nhất định sẽ không có phản hồi tốt, thậm chí có thể gây ra rắc rối về sau. Tôi có lẽ sẽ không thể cứu họ. Tôi đã có thể ngộ tốt hơn về việc tại sao bản thân trước tiên cần phải hướng nội, nhẫn nhịn khi mâu thuẫn xảy ra, bình hoà, và không cố gắng chứng minh ai đúng ai sai. Tôi nên chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, lùi một bước, và tu xuất tâm đại nhẫn lớn hơn.

Cảm tạ Sư phụ đã an bài cơ hội cho đệ tử đề cao tâm tính trên con đường tu luyện, dạy đệ tử hướng nội, và ban cho đệ tử chiếc thang lên trời. Cảm tạ Sư tôn.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/13/467032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/4/213205.html

Đăng ngày 23-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share