Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2023] Ba phụ nữ ở thành phố Khai Nguyên, tỉnh Liêu Ninh đang phải đối mặt với việc bị truy tố chỉ vì họ tin vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp kể từ tháng 7 năm 1999.

Bà Tô Trường Cần, 76 tuổi, bà Lưu Lực Lực, 55 tuổi và bà Dương Ngọc Khôn, 62 tuổi, bị bắt vào ngày 6 tháng 7 năm 2023 và bị đội trưởng Vương Nghĩa (+86-13470176868) và đội phó Lưu Kiến Thăng (+86-15141470101) của Đội an ninh nội địa thành phố Khai Nguyên thẩm vấn. Bà Dương được tại ngoại vào ngày hôm sau, còn bà Tô và bà Lưu tại ngoại vào ngày 22 tháng 7.

Cảnh sát đã chuyển hồ sơ của ba người lên Viện kiểm sát quận Xương Đồ vào ngày 3 tháng 11 và một công tố viên họ Hồ (+86-24-75920102) đã được giao phụ trách các hồ sơ. Cả huyện Xương Đồ và thành phố Khai Nguyên đều nằm dưới sự quản lý của thành phố Thiết Lĩnh.

Công tố viên Hồ đã thông báo cho ba cư dân và gia đình họ vào ngày 22 tháng 11 quyết định về việc có buộc tội họ hay không sẽ được đưa ra trước ngày 3 tháng 12 năm 2023. Không rõ liệu công tố viên Hồ có nộp cáo trạng gây bất lợi cho ba học viên vào thời điểm viết bài hay không.

Vào ngày 4 tháng 12, bà Tô, bà Lưu và chồng bà Dương, ông Phùng Đông, đã độc lập gửi đơn khiếu nại các sĩ quan Vương và Lưu qua ba kênh, bao gồm “12337” (một nền tảng trực tuyến được chỉ định để báo cáo các hành vi vi phạm kỷ luật và pháp luật của cảnh sát và nhân viên tư pháp), “12389” (nền tảng điện thoại mà Bộ Công an sử dụng để tiếp nhận khiếu nại, tố cáo của công chúng) và “12309” (nền tảng trực tuyến do Viện kiểm sát nhân dân tối cao điều hành).

Hai viên chức này bị buộc tội thẩm vấn bà Tô, bà Lưu và bà Dương với các hành vi ép buộc, lừa dối và đe dọa cũng như tìm cách truy tố họ mà không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào.

Bà Dương không thể tự mình nộp đơn khiếu nại vì bà đã mất tích từ tháng 11 năm 2023. Trong đơn khiếu nại, chồng bà viết bà cảm thấy áp lực rất lớn sau khi bị triệu tập đến Viện kiểm sát huyện Trường Đồ vào ngày 3 tháng 11 để ký vào hồ sơ vụ án, với tư cách là sĩ quan, ông Lưu ngày hôm đó đã đe dọa bà không cho cháu trai của họ học đại học nếu bà tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Bà không muốn từ bỏ đức tin của mình nhưng bà vô cùng lo lắng trước khả năng cháu trai mình có thể bị liên lụy. Bà bắt đầu mất ngủ và thậm chí có lần còn nói sẽ tự sát nếu cảnh sát tiếp tục gây áp lực buộc bà từ bỏ Pháp Luân Công. [Lưu ý: Pháp Luân Công cấm mọi hình thức giết người (kể cả tự sát), và trạng thái tinh thần của bà Dương chỉ chứng thực sự tàn khốc của cuộc đàn áp dã man dưới chế độ cộng sản đối với các học viên Pháp Luân Công và liên đới với những người thân của họ.]

Chồng bà sau đó không thể tìm thấy bà ở đâu vài ngày sau đó. Con trai của họ ở ngoài địa phương đã trở về để tìm kiếm mẹ nhưng không gặp. Công an đưa bà vào danh sách truy nã vào ngày 22 tháng 11 năm 2023 khi họ yêu cầu bà trình báo lại với viện kiểm sát và được biết từ chồng bà rằng bà đã mất tích. Chồng bà không biết bà ở đâu và liệu có còn sống hay không.

Dưới đây là thông tin chi tiết hơn về cuộc bức hại bà Dương và hai học viên khác được thu thập từ những đơn khiếu nại của họ.

Bị bắt vào ngày 6 tháng 7 và được tại ngoại sau đó

Bà Lưu, bà Tô và bà Dương bị bắt vào chiều ngày 6 tháng 7 năm 2023 sau khi bị tình nghi dán các miếng dán tự dính mang thông điệp Pháp Luân Công lên các lan can ở đường. Các sĩ quan bắt giữ từ Đồn công an Hoàng Kỳ Trại đã đưa họ đến Đội an ninh nội địa thành phố Khai Nguyên, nơi họ bị đội trưởng Vương và đội phó Lưu thẩm vấn từng người một.

Đội trưởng Vương hứa sẽ thả bà Tô vào đêm hôm đó nếu bà hợp tác với ông ta trong quá trình thẩm vấn. Ông ta hỏi có phải bà đã dán miếng dán tự dính lên lan can không. Tuy nhiên, bà đã phủ nhận đã làm như vậy. Sau đó, đội trưởng Vương hỏi bà lấy miếng dán để bà Tô và bà Dương dán lên lan can ở đâu.

Bà Tô sau đó đã viết trong đơn khiếu nại rằng bà có trình độ học vấn rất thấp và cảm thấy bị buộc phải giải thích làm thế nào mà bà và bà Dương lại có được những miếng dán này sau khi đội trưởng Vương yêu cầu được biết nguồn gốc của những miếng dán đó. Nhìn lại, bà cho biết mình đã bị câu hỏi của ông Vương lừa vì bà chưa bao giờ nói bà và bà Dương dán những miếng nhãn dán, càng không thừa nhận bà đã đưa miếng dán cho họ để phân phát.

Bà cũng nói trong đơn khiếu nại rằng vì bà muốn bảo vệ bà Lưu và bà Dương, do cả hai đều có một số vấn đề về di chuyển (người trước là do mắc bệnh bại liệt khi còn nhỏ và người sau là do tai nạn xe hơi năm 19 tuổi), nên bà đã bịa ra một số câu trả lời khi đối mặt với câu hỏi của Vương. Bà nói rằng vì sống cạnh chợ nên bạn bè, người quen thường cất hàng hóa ở nhà bà để bán ở chợ. Những miếng dán có thể được ai đó để trong nhà nhưng bà thực sự không biết đó là ai.

Sau đó đội trưởng Vương đã yêu cầu bà Tô ký vào biên bản thẩm vấn. Sau đó, ông ta và đội phó Lưu đã chở bà Tô, bà Lưu và bà Dương đến một cột điện ở thành phố Khai Nguyên, nơi có một miếng dán mang thông điệp Pháp Luân Công. Ông Vương hỏi bà Tô có dán nhãn lên đó không thì bà nói không. Sau đó, đội phó Lưu ra lệnh cho bà chỉ vào miếng dán và chụp ảnh bà. Tuy nhiên, bà từ chối và đội phó Lưu đã lừa bà đặt tay lên cột điện trước khi chụp ảnh bà.

Cả bà Tô và bà Lưu đều bị giam 15 ngày. Trong thời gian bị giam tại địa phương, bà Lưu hay bị thiếu máu dẫn đến nhịp tim đập nhanh. Thêm nữa, huyết áp của bà cũng được ghi nhận ở mức 197 mmHg. Cả bà và bà Tô được tại ngoại vào ngày 22 tháng 7 năm 2023, trong khi bà Dương được thả một ngày sau khi bị bắt khi được chẩn đoán mắc bệnh cao huyết áp.

Bà Lưu cũng báo cáo rằng nhà bị đột kích vào ngày 20 tháng 7 và tất cả các sách về Pháp Luân Công của bà đều bị tịch thu. Không rõ liệu cảnh sát Vương và Lưu có mặt trong cuộc đột kích hay không.

Bị lệnh phải khám sức khỏe vào ngày 19 tháng 10

Cả ông Vương và ông Lưu dẫn một số sĩ quan đến nhà cả ba người vào ngày 19 tháng 10 năm 2023, và ra lệnh cho họ kiểm tra thể chất để chuẩn bị cho việc bắt giam. Họ đã bắt bà Dương và bà Tô trước khi lái xe đến nhà bà Lưu.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, bà Lưu hoảng sợ đến mức bệnh tim tái phát và ngã gục xuống đất. Con trai bà nói với công an bên ngoài “Tôi sẽ buộc ông phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi.” Công an Vương dọa sẽ gọi thợ khóa tới. Con trai bà Lưu miễn cưỡng mở cửa.

Công an bao vây bà Lưu trong khi bà vẫn không thể đứng dậy. Chồng bà bắt đầu quay video công an và ông Vương cũng đe dọa bắt giữ ông. Vì bà Lưu vẫn còn rất yếu nên công an Vương đã cho phép gia đình bà gọi xe cấp cứu. Họ đưa bà đến Bệnh viện trung tâm thành phố Khai Nguyên. Công an còn theo dõi và buộc tội bà giả mạo ngay cả sau khi được chẩn đoán là không đủ máu cung cấp cho tim. Khi bà vẫn trong tình trạng nghiêm trọng, họ đã thay đổi ý định và cho bà tại ngoại một lần nữa.

Sau đó, công an đưa bà Dương và bà Tô đến Bệnh viện quận Ngân Xuyên thành phố Thiết Lĩnh, nơi họ được chẩn đoán có chỉ số huyết áp lần lượt là 210 và 200 mmHg. Cả hai đều được cho dùng thuốc điều trị tăng huyết áp nhưng huyết áp của họ vẫn giữ nguyên một giờ sau đó. Mặc dù vậy, công an vẫn đưa họ đến một trại tạm giam địa phương, nơi sau đó từ chối cho họ vào. Công an Vương lại cho cả hai người tại ngoại.

Bị triệu tập đến Viện Kiểm sát ký hồ sơ ngày 3 tháng 11

Cả công an Vương và Lưu yêu cầu đồn cảnh sát địa phương của ba người thông báo họ đến trình diện Viện kiểm sát huyện Xương Đồ vào ngày 3 tháng 11 để ký vào hồ sơ của họ.Chồng bà Dương đi cùng bà đến đó. Bà Lưu cũng tự đi đến đó theo yêu cầu.

Ngày hôm đó, bà Tô đang nằm nghỉ trên giường thì các viên chức Đồn công an Hạ Phi xuất hiện để chuyển lệnh của ông Vương yêu cầu bà báo cáo với Viện kiểm sát huyện Xương Đồ. Bà nói bà rất chóng mặt vì huyết áp cao và không thể rời khỏi nhà. Sau đó, công an đã gọi cho ông Vương và nói rằng tốt hơn hết là ông ta nên giao hồ sơ đến nhà để bà ký.

Hai công an Vương và Lưu cùng một số sĩ quan khác đã sớm xuất hiện. Không ai trong số họ mặc đồng phục cảnh sát. Họ nhất quyết yêu cầu bà Lưu phải báo cáo với viện kiểm sát và kéo bà lên xe tuần dương của họ. Dù bà yêu cầu có con trai 48 tuổi, người bị thiểu năng trí tuệ, đi cùng nhưng công an Vương từ chối với lý do không còn chỗ trên xe.

Kết quả là bà bị say xe và nôn mửa trong suốt chuyến đi. Sau khi đến viện kiểm sát, công an Lưu nắm lấy tay bà ký tên và lấy dấu vân tay vào hồ sơ. Tuy nhiên, bà không được phép đọc tài liệu. Sau đó, công an chở bà trở lại một nơi ở thành phố Khai Nguyên và yêu cầu bà bắt taxi để về nhà. Bà cho biết tình hình tài chính của bà không tốt và công an Vương nói bà nên thấy may mắn vì lần này họ không phạt bà. Cuối cùng bà phải trả 100 nhân dân tệ để đi taxi.

Bị triệu tập vào Viện kiểm sát lần nữa vào ngày 22 tháng 11

Đồn công an Hạ Phi đã thông báo cho bà Tô đến Viện kiểm sát huyện Xương Đồ vào ngày 22 tháng 11 để ký “thông báo về thời hạn xem xét vụ án”. Bà đã tới theo yêu cầu và công tố viên Hồ hỏi bà lấy nhãn dán để bà Lưu và bà Dương dán lên lan can ở đâu. Bà lại lặp lại lời kể bà tự nghĩ để nói với sĩ quan Vương trong lần thẩm vấn ngày 6 tháng 7. Sau đó, bà ký vào bản theo yêu cầu của ông Hồ. Báo cáo cho biết Điều 172 của Luật Tố tụng Hình sự yêu cầu các viện kiểm sát phải ra quyết định trong vòng một tháng kể từ khi tiếp nhận vụ án nên ông Hồ có thời gian từ ngày 3 tháng 11 đến ngày 3 tháng 12 để xem xét vụ án và quyết định có truy tố bà hay không.

Bà Lưu và bà Dương cũng bị triệu tập cùng ngày. Bà Lưu đã tới nhưng bà Dương không xuất hiện vì mất tích từ tháng 11 năm 2023 như bài viết đã đề cập trước đó. Tuy nhiên, cảnh sát đã đưa bà vào danh sách truy nã khi chồng bà nói ông thậm chí không biết bà ở đâu và liệu bà có còn sống hay không. Công an đe dọa sẽ bắt giữ và phạt tiền chồng bà vì ông đồng ký vào đơn bảo lãnh cho bà. Chồng bà cảm thấy chán ghét công an và đã tuyên bố trong đơn khiếu nại hai sĩ quan Vương và Lưu là chữ ký của ông trên mẫu đơn bảo lãnh cho vợ là không có giá trị.

Con trai bà Lưu bị giam 15 ngày, ô tô và điện thoại di động bị tịch thu

Bà Lưu phải nhờ vào con trai, anh Trương Nhất Minh, người không tu luyện Pháp Luân Công, để đi lại do khó khăn trong việc di chuyển. Do đó, anh cũng bị liên lụy sau khi công an phát hiện ra đoạn phim giám sát ghi lại cảnh anh chở mẹ mình, bà Tô và bà Dương đến một địa điểm nhất định vào tháng 6 năm 2023. Công an nghi ngờ anh cũng đã chở ba người đến nơi họ đang bị bắt vào ngày 6 tháng 7 năm 2023.

Sỹ quan Vương đã bắt giữ anh Trương vào ngày 15 tháng 7 rồi tịch thu ô tô và hai chiếc điện thoại di động của anh. Tiếp theo, công an Vương đưa anh đến những nơi khác nhau ở Khai Nguyên và buộc anh phải “thừa nhận” anh đã chở mẹ anh và hai người phụ nữ khác đến những nơi đó để dán các nhãn dán Pháp Luân Công. Sau này anh nói với mẹ rằng anh làm bất cứ điều gì công an Vương ra lệnh vì ông Vương đe dọa sẽ sốc điện anh bằng dùi cui điện nếu anh không tuân theo. Anh được thả sau đó 15 ngày. Cho đến hôm nay, sỹ quan Vương vẫn từ chối trả lại ô tô và hai chiếc điện thoại di động cũng như điện thoại di động của mẹ anh.

Hưởng lợi từ Pháp Luân Công

Bà Lưu kể lại trong đơn khiếu nại của mình việc bà được hưởng lợi như thế nào từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Bà từng bị bệnh thận nặng, đi tiểu thường xuyên và tiểu ra máu. Bà đã thử cả Tây y và thuốc Đông y nhưng không có tác dụng. Bà chán ăn và đi vệ sinh khó kiểm soát. Thậm chí bà còn đi tiểu ra quần mỗi khi nghe thấy tiếng nước chảy. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 1999, tất cả các triệu chứng của bà đều biến mất và bà cũng từ bỏ tính khí nóng nảy và trở thành một người tốt hơn. Khi nhà hàng do bà thành lập năm 1984 phá sản vào năm 2001, các đối tác kinh doanh của bà đã nợ bà gần 20.000 nhân dân tệ và từ chối trả tiền. Là một học viên Pháp Luân Công, bà có thể đặt mình vào vị trí của họ và hiểu rằng họ có thể gặp khó khăn trong việc trả nợ cho bà. Vì vậy, bà quyết định tha thứ cho những người đã nợ tiền bà.

Chồng bà Dương cũng viết về sức mạnh chuyển hóa con người của Pháp Luân Công. Ông từng là trưởng thôn trước khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999. Ông cho biết có một người dân ở thôn từng từ chối trả một số khoản phí bắt buộc cho dù ông có cố gắng ép buộc bà đến mức nào. Rồi một ngày nọ, bà bất ngờ chủ động nộp phí. Điều này khiến ông choáng váng và bà ấy giải thích rằng bà ấy đã theo học Pháp Luân Công và học cách trở thành một người tốt và ân cần. Vì vậy, ông có ấn tượng rất tốt về Pháp Luân Công và luôn ủng hộ vợ mình khi sau này bà cũng theo học Pháp Luân Công.

Ông nói rằng Pháp Luân Công đã chữa khỏi bệnh phù phổi nặng của bà Dương và tiết kiệm chi phí y tế cho gia đình họ cũng như giúp họ bớt đau lòng khi chứng kiến bà phải chịu đựng đau đớn. Ông không thể hiểu tại sao chính phủ lại truy tố những công dân tuân thủ luật pháp như vợ ông, người chỉ muốn được khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/7/469037.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/11/213295.html

Đăng ngày 24-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share