Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2023] Khi đại dịch bắt đầu lan rộng vào ba năm trước, người dân đều kinh hoàng và hoang mang. Họ sợ phải ra khỏi nhà và trong nhiều tháng liền, những con đường trong các thành phố và thôn xóm khắp Trung Quốc đều vắng tanh. Thông qua điện thoại và các nền tảng mạng xã hội, người ta hỏi nhau rằng: “Bạn có bị dương tính không? Có mắc phải triệu chứng phụ nào không?” Hơn 90% những người tôi quen biết đều nhiễm COVID.

Bất chấp đợt bùng nổ khủng khiếp này, 12 thành viên trong gia đình tôi không nhiễm virus. Các anh chị em của tôi cũng như thân nhân gia đình họ và mẹ tôi (100 tuổi) đều không nhiễm bệnh. Tại sao lại như thế? Hãy để tôi giải thích.

Người mẹ trăm tuổi của tôi

Mẹ tôi hiện nay đã 100 tuổi. Sắc mặt bà hồng hào và không có nếp nhăn. Mẹ tôi vẫn còn minh mẫn. Bà có thể đi bộ mà không cần gậy chống và tự chăm sóc cho bản thân. Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên mẹ tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và khích lệ tôi tu luyện. Kết quả là, bà ấy đã được thụ ích rất nhiều.

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tuyên truyền những tin đồn và lời dối trá thông qua hàng loạt các nền tảng truyền thông, bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp và khẳng định rằng môn tu luyện này có động cơ chính trị. Khi mẹ tôi nghe bản tin tức, bà ấy đã lấy quyển sách Chuyển Pháp Luân mà tôi cho và đọc nó. Bà nói: “Sách này viết hay lắm. Tất cả những gì sách nói là hướng dẫn người ta làm người tốt. Chẳng có gì liên quan đến chính trị trong đó hết.” Tôi đáp: “Đúng vậy ạ. Giang Trạch Dân (lãnh đạo ĐCSTQ đương thời) đố kỵ với sự phổ biến của Pháp Luân Đại Pháp nên mới phát động cuộc bức hại.” Mẹ tôi thường nói với bạn bè rằng mình đã đọc Chuyển Pháp Luân và trong đó không có gì liên quan đến chính trị. Bà nói với họ rằng đó là một quyển sách tuyệt vời.

Vào những năm đầu cuộc bức hại, tôi nói với mẹ: “Cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến khổ nạn cùng cực về tài chính đối với một số học viên nhất định và gia đình của họ. Hầu hết chỉ đủ tiền mua dưa muối mà ăn. Một số người còn đến các khu chợ để lượm nhặt những mớ rau bị bỏ đi, trong khi những người khác thì nêm rất nhiều muối khi nấu ăn để có thể ăn được nhiều bữa. Số tiền họ dành dụm được dùng để in tài liệu giảng chân tướng cho người dân biết rằng Pháp Luân Đại Pháp không hề giống như lời tuyên truyền mà ĐCSTQ phát tán.”

Mẹ tôi cảm động nói: “Quả thực là không dễ dàng gì đối với những học viên này. Mẹ muốn cho họ một ít tiền.” Kể từ đó, mẹ tôi quyên góp tiền cho các học viên làm tài liệu giảng chân tướng và thậm chí còn đồng ý tổ chức một cuộc họp mặt giao lưu chia sẻ thể hội cho các học viên địa phương tại nhà của bà.

Có một lần, mẹ tôi tự đi đến một trung tâm thương mại để mua vài thứ. Khi đang đi bộ về nhà, bà cảm thấy khó chịu và không thể nhấc chân lên được. Mẹ tôi ngồi xuống bên đường. Bà muốn bắt một chuyến xe buýt về nhà nhưng chỗ đó là một vòng xoay và không có trạm xe buýt. Trên đường lại không có ai. Mẹ tôi trở nên lo lắng. Đột nhiên, mẹ tôi nhớ rằng tôi thường dặn mẹ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà nhanh chóng niệm chín chữ chân ngôn không ngừng nghỉ. Khi càng niệm thì mẹ tôi thấy khỏe hơn và có thể cử động được tay chân. Bà ấy đứng dậy và đi bộ về nhà.

Một hôm, tôi gọi điện cho em trai. Cậu ấy nói: “Chị hai và em đang ở bên cạnh mẹ đây. Mẹ bất tỉnh và không thể đi được.” Tôi nhanh chóng đến nhà mẹ. Mẹ tôi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền và khuôn mặt biến dạng. Bà nằm nghiêng người một bên và bất động.

Tôi gọi mẹ nhiều lần. Bà chậm rãi quay đầu lại và hỏi: “Con là ai?” Tôi nói: “Con là con gái của mẹ đây. Mẹ đã không ăn gì suốt một ngày rồi. Con giúp mẹ ăn nhé?” Bà nói: “Mẹ không muốn ăn.” Tôi nói: “Mẹ muốn ngồi dậy không?” Bà đáp: “Mẹ không có sức đâu.” Tôi nói: “Để con giúp mẹ.” Tôi nâng mẹ dậy. Ngay khi tôi dựng bà ngồi lên thì bà liền trượt nằm xuống trở lại. Mẹ tôi hoàn toàn không thể ngồi được.

Tôi quấn nhiều lớp chăn quanh người bà rồi nói: “Mẹ có nhớ chín chữ chân ngôn mà con luôn dặn phải niệm trong những lúc nguy hiểm không?” Mẹ tôi hỏi: “Những chữ đó là gì?” Tôi nói: “Mẹ có nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ không?”

Tôi nói: “Hãy cùng với con niệm chúng nhé.” Dường như mẹ tôi bất chợt hiểu ra. Bà nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói: “Đúng rồi! Mẹ nói lại đi.” Bà lặp lại. Trong chốc lát, khuôn mặt bà trở lại bình thường. Lưng mẹ tôi thẳng lên và bà có thể ngồi dậy được. Bà còn nói muốn ăn thứ gì đó, sau đó lại có thể ra khỏi giường và đi lại được. Thật là siêu thường!

Mẹ tôi đã sống lại sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” hai lần. Bà tràn ngập lòng biết ơn đối với Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Từ tận đáy lòng, bà thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Nhờ niềm tin vào Đại Pháp và sự ủng hộ của bà đối với các học viên Đại Pháp, trong thời gian bùng nổ dịch COVID, mẹ tôi không chỉ không nhiễm virus mà thậm chí còn tăng cân.

Gia đình tôi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước đó, tôi mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo và được đưa đến bệnh viện. Tôi đã được cứu sống nhưng phải chịu đựng các hậu chứng như: cao huyết áp, vấn đề về tim và mắt, v.v. Thời kỳ mãn kinh của tôi cũng rất khó khăn: tôi bị đau đầu, hay nóng giận và tinh thần bất ổn. Tôi cũng bị các bệnh phụ khoa như có khối u tử cung, lạc nội mạc tử cung và viêm buồng trứng. Tôi chịu giày vò về cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi tìm kiếm phương pháp điều trị ở khắp nơi nhưng không phương pháp nào có tác dụng. Tôi chật vật với sức khỏe yếu kém của mình và mất hy vọng vào cuộc đời. Thậm chí, tôi đã nghĩ đến việc tự sát.

Vào thời điểm tối tăm nhất cuộc đời, tôi đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, thọ mệnh của tôi đã được kéo dài. Thông qua học các bài giảng của Đại Pháp và luyện công, đồng thời hành xử chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn nên trong vòng chưa đầy ba tháng, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi khỏe mạnh trở lại và hiểu ra mục đích chân chính của cuộc đời là quay trở về ngôi nhà thực sự của mình trên Thiên thượng.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Giống như vô số các học viên Đại Pháp khác, niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp là vững chắc. Tôi thực hiện ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Từ khi tu luyện Đại Pháp được 27 năm, tôi không bao giờ uống bất kỳ viên thuốc nào. Tôi cũng không nhiễm virus trong thời gian đại dịch.

Chồng tôi đã chứng kiến tôi phục hồi lại sức khỏe ra sao thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không bao giờ phản đối việc tu luyện của tôi. Ông ấy hỗ trợ tôi trong việc tổ chức nhóm học Pháp tại nhà. Trước khi các học viên đến học Pháp, ông ấy lau sàn, dọn dẹp bàn và đảm bảo căn nhà sạch sẽ. Ông ấy sẽ nhiệt tình chào đón các học viên và thường xuyên nói rằng: “Hãy bảo các học viên đến nhà chúng ta để học Pháp.” Chúng tôi đã duy trì một nhóm học Pháp tại nhà trong vòng hơn 10 năm. Chồng tôi thường xuyên nhắc tôi phát chính niệm vào các thời điểm toàn cầu. Ông ấy cũng giúp tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho người dân. Ông ấy đã thoái ĐCSTQ và không bị nhiễm virus.

Con gái biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi đang học cấp hai. Cháu chưa từng phản đối tôi tu luyện. Cháu đã đọc các sách Đại Pháp và biết Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt. Sau khi tốt nghiệp, cháu đã tìm được một công việc và kết hôn. Một hôm, con gái tôi về nhà và muốn đưa cho tôi 70.000 Nhân dân tệ. Tôi từ chối, nói rằng tôi có đủ tiền. Cháu nói: “Mẹ hãy dùng nó vào các hạng mục Đại Pháp.” Tôi nói: “Vậy thì tốt rồi, đương nhiên mẹ sẽ dùng.” Tôi dùng số tiền này để làm các việc cho Đại Pháp và thuê một luật sư để bào chữa cho các học viên bị bắt giữ phi pháp. Con gái tôi cũng đã thoái ĐCSTQ. Cả cháu và con trai của cháu đều không nhiễm COVID.

Em trai thứ nhất của tôi và gia đình cậu ấy

ĐCSTQ đã bức hại công dân của nó thông qua hàng loạt những cuộc vận động chính trị kể từ khi nó lên nắm quyền. Gia đình tôi và gia đình chị dâu tôi là nạn nhân của những cuộc vận động này. Họ biết ĐCSTQ tà ác nên đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm, tôi gọi cho em trai. Cậu ấy nói chuyện rất chậm rãi. Tôi hỏi có việc gì xảy ra thì được biết là vợ cậu ấy bị đau dạ dày và bác sỹ đã tìm thấy một khối u trong dạ dày cô ấy. Cậu ấy nói đó không phải dấu hiệu tốt, có lẽ là lành tính nhưng cô ấy cần phải xét nghiệm sinh thiết trước khi quyết định phương án điều trị. Tôi nghe thấy cậu ấy đang kiềm chế để không bật khóc. Tôi nói: “Đừng sợ, hãy nhanh chóng niệm chín chữ chân ngôn mà chị thường dặn em đấy: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Hãy niệm những từ này thường xuyên và dặn vợ em cùng niệm chúng. Niệm một cách chân thành thì mọi thứ sẽ ổn thôi.” Em trai tôi nói: “Được thôi, chúng em sẽ làm như chị dặn.”

Một vài ngày sau, tôi gọi cho em trai. Em trai tôi hào hứng kể: “Có kết quả rồi chị ạ. Nó là khối u lành tính. Bác sỹ nói cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày sau khi phẫu thuật cắt bỏ khối u là có thể về nhà rồi.” Vợ chồng em trai tôi rất đỗi vui mừng. Cậu ấy đôi khi còn nói cho tôi những chỗ an toàn để phát tài liệu Đại Pháp để người dân có thể đọc chúng. Vợ chồng em trai tôi cũng góp sức bảo vệ các sách Đại Pháp. Cả hai người họ đã thoái ĐCSTQ và cũng được bình an trong đại dịch.

Con gái của em trai tôi đi học đại học và được mời gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cháu gái tôi không muốn nhưng giảng viên của cháu liên tục nhắc đến việc ấy. Một cách do dự, cháu đã nộp đơn và đang đợi nhà trường phê duyệt. Một hôm, tôi tình cờ gặp em dâu và được nghe kể về việc này. Tôi nói em dâu hãy dặn con gái không gia nhập Đảng vì những tội ác mà Đảng đã làm. Cô ấy đã nói với con gái mình. Cháu gái tôi đằng nào cũng không muốn gia nhập nên đã nói với giảng viên rút đơn của mình. Cháu cũng thoái khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản.

Cháu gái tôi cũng giúp bạn trai đầu tiên của mình thoái ĐCSTQ. Sau khi kết hôn, cháu cũng giúp chồng mình thoái ĐCSTQ. Sau khi chồng cháu, Lý Tâm (hóa danh), thoái Đảng, cậu ấy đã được ban phước. Lý Tâm từng làm việc trong một công ty thiết kế nhỏ. Năm nọ, một công ty thiết kế có tiếng tăm đang tuyển dụng nhân tài trên toàn quốc. Hàng nghìn người có năng lực tốt đã nộp đơn ứng tuyển và Lý Tâm là một người trong số đó. Dù không giỏi như các ứng viên khác, cậu ấy lại tình cờ hoàn thiện một dự án gần đây và có được kinh nghiệm mà công ty đang tìm kiếm. Lý Tâm đã có được công việc và hiện tại đã là kỹ sư trưởng. Cháu gái tôi cũng được thăng chức thành một quản lý cấp cao ở nơi làm việc. Con gái của cháu cũng thoái Đội (một tổ chức thuộc ĐCSTQ) và có được sức khỏe tốt. Bé gái thường xuyên đạt giải thưởng ở trường. Trong thời gian đại dịch, cả ba người họ đều không nhiễm virus dù sống trong một thành phố lớn nơi mà COVID hoành hành.

Em trai thứ hai và em gái của tôi

Em trai thứ hai của tôi không phản đối Đại Pháp và nói rằng Đại Pháp là tốt. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, cậu ấy thường xuyên nói với đồng nghiệp của mình rằng chị gái cậu ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở nên mạnh khỏe thông qua tu luyện. Các đồng nghiệp tin lời cậu ấy. Cậu ấy còn nói với người ta rằng mẹ của mình đã sống thọ vì được Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ. Khi nhìn thấy tôi làm các việc nhằm mục đích giảng chân tướng cho người dân rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cậu ấy nói: “Chị ơi, hãy cẩn thận đừng để bị bắt.” Cậu ấy không bao giờ phản đối tôi làm việc Đại Pháp và đã thoái ĐCSTQ. Cậu ấy cũng khỏe mạnh trong đại dịch.

Em gái tôi là một người lương thiện. Sau khi tôi bị bắt, em ấy tìm cách giúp tôi được thả và giúp đỡ tôi về mặt tài chính. Em ấy thường mua trái cây để bày tỏ sự tôn kính với Sư phụ. Một lần nọ, em gái tôi kể rằng khi gặp bạn bè của mình ở một nhà hàng, em ấy đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp: “Chị gái tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chị ấy là một người tốt.” Bạn bè em ấy đều đồng tình: “Đúng vậy, chị gái bạn là một người tốt. Nhiều người dân sống ở ngoài Trung Quốc đều luyện. Chỉ có ĐCSTQ không cho phép người dân luyện mà thôi.”

Bạn bè của em gái tôi ngưỡng mộ Pháp Luân Đại Pháp. Một người trong đó nói người bảo mẫu mà cậu ấy thuê là một học viên Đại Pháp và rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là có thể tin tưởng được. Họ không trộm cắp và thực hiện công việc của mình một cách đúng mực. Cậu ấy tin tưởng giao cho bà ấy cả chìa khóa nhà. Sau này, nhiều lần em gái tôi còn nhờ tôi giới thiệu các học viên làm người giúp việc. Vì em ấy tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đã thoái ĐCSTQ nên cũng không bị ảnh hưởng trong đại dịch.

Tôi thực sự mong rằng tất cả mọi người, đặc biệt là những ai sống ở Trung Quốc, nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Bối cảnh

Pháp Luân Đại Pháp, còn được biết đến là Pháp Luân Công, là một pháp môn tu luyện cao tầng dựa trên các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Pháp môn này được Đại sư Lý Hồng Chí truyền xuất ra công chúng lần đầu tiên vào tháng 5 năm 1992, hiện nay đã được thực hành ở trên 100 quốc gia và đạt được rất nhiều giải thưởng. Hàng triệu những người đã tiếp nhận các bài giảng và học năm bài công pháp đã trải nghiệm được sự cải thiện về sức khỏe và tinh thần. Quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, hiện đã được phiên dịch ra hơn 40 ngôn ngữ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/26/468166.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/27/213107.html

Đăng ngày 11-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share