Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2023] Một buổi sáng, khi tôi đi ngang qua trạm xe buýt, tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi đeo túi với dây kéo túi đang bị mở. Tôi nói với ông ấy rằng dây kéo túi của ông ấy đang mở. Ông ấy cảm ơn tôi và nói với tôi rằng trong túi của ông ấy không có gì quan trọng cả. Sau đó ông kéo dây kéo lại.

Tôi hỏi ông ấy liệu ông có biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp để tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và liệu ông ấy có biết tin “vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” là tin tức giả do Chế độ Giang Trạch Dân dàn dựng hay không. Vì tôi không rõ câu trả lời của ông ấy từ câu trả lời ừm, nên tôi nhìn ông ấy và nói: “Chú ơi, chúng cháu không giết người và cũng không tự sát. Chú đã nghe nói về việc thoái xuất Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó có thể đảm bảo an toàn cho mình chưa?”

Người đàn ông lớn tuổi nói với tôi rằng tai của ông rất kém vì ông đã già. Nhưng tôi không muốn rời đi vì tôi thực sự muốn cứu ông. Tôi liên tục hỏi ông có phải là thành viên của ĐCSTQ không. Ông trả lời không. Sau đó tôi hỏi ông có tham gia Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên Tiền phong không, và bảo ông hãy thoái ĐCSTQ để được an toàn. Tuy nhiên, ông ấy chỉ mỉm cười và nói với tôi rằng tai của ông rất kém.

Lúc đó, tôi không biết là ông ấy sợ hãi, bối rối hay thực sự không nghe được những gì tôi nói. Tôi bình tĩnh lại và nhắc nhở bản thân duy trì chính niệm. Tôi đang cố gắng hết sức để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy. Thế nên tôi lại nói to vào tai ông. Ông vẫn cười với tôi mà không nói gì. Tôi tiếc nuối rời đi sau khi bảo ông ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo.”

Chỉ sau khi đi được vài bước, tôi đã nhớ ra rằng một người tu luyện phải quan tâm đến người khác. Nếu ông thực sự bối rối thì sao? Tôi nên nói chuyện với ông nhiều hơn và xem ông có cần sự giúp đỡ nào khác không nếu ông thực sự bối rối và không thể hiểu được sự thật về Đại Pháp. Vì vậy tôi quay lại hỏi ông có cần giúp tìm tuyến xe buýt không. Ông ấy nhanh chóng nói với tôi rằng ông biết tuyến xe buýt và cho tôi biết ông sẽ đi đâu. Ngay khi ông ấy nói xong, cả hai chúng tôi đều ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó, ông cười ngượng ngùng và tôi cũng vậy. Tôi mỉm cười nói: “Chú có thể nghe thấy cháu nói phải không?” Ông ấy trả lời là đúng. Tôi bảo ông hãy thoái ĐCSTQ để được an toàn. Lần này ông ấy vui vẻ cho tôi biết tên của ông và đồng ý ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Nghĩ lại về trải nghiệm giảng chân tướng này, tôi thấy mình không được bình tĩnh và chưa thanh trừ được những nhân tố tà ác đã khiến ông sợ hãi. Cho nên ông chỉ cười, giả vờ như không nghe thấy gì. Sau khi tôi nhớ đến việc quan tâm đến người khác và thực sự nghĩ về người đàn ông này, tâm trí tôi thanh tịnh và lòng từ bi chân chính đã giải thể những nhân tố tà ác đang ngăn cản ông ấy hiểu rõ sự thật và được cứu độ. Vì vậy, ông đã vui vẻ đồng ý thoái ĐCSTQ.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã không để tôi từ bỏ người đàn ông lớn tuổi này, người đã giả vờ không nghe thấy tôi nói gì vì sợ hãi.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/1/212725.html

Đăng ngày 05-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share