Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2023] Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền ở Trung Quốc vào năm 1949, nó đã phá hủy một cách có hệ thống các giá trị truyền thống và mang đến bi kịch không thể tưởng tượng được cho đất nước Trung Quốc. Qua những câu chuyện sau đây của gia đình tôi, người ta có thể phần nào thấy được sự tà ác của tổ chức này.

Cha tôi đã bị ĐCSTQ bức hại đến chết trong Cách mạng Văn hóa ở tuổi 37, đơn giản vì ông sinh ra trong một gia đình địa chủ. Cha tôi đã làm rất nhiều việc tốt. Ông đáp lại hầu hết mọi yêu cầu cứu trợ thiên tai và có danh tiếng tốt trong khu vực. Hồi đó nông dân bị chính quyền hăm dọa rất nhiều nhưng khi bố tôi còn nắm quyền thì ông chưa bao giờ làm những việc như vậy. Cha tôi được nhớ đến. Khi có thảm họa xảy ra và không nơi nào có thể tìm được sự giúp đỡ, mọi người sẽ nói, thật tốt nếu bố bạn vẫn còn ở đây.

Để duy trì quyền lực và mua chuộc lòng người, ĐCSTQ đã “minh oan” cho cha tôi vào năm 1977. Cuối cùng, gia đình tôi được phép từ nông thôn trở về thành phố. Chị gái và anh trai tôi sớm tìm được việc làm. Mẹ tôi đang cố gắng tận dụng các mối quan hệ của mình để tìm việc làm cho tôi nhưng không nhận được phản hồi từ bộ phận nhân sự cơ quan.

Khi mẹ tôi đến làm việc với bộ phận nhân sự vào mùa thu năm 1977, bà được thông báo: “Con gái bà đã làm việc ở đây được vài tháng. Bà còn cần gì nữa?“ Mẹ tôi choáng váng. Thì ra một bí thư đảng ủy đã sắp xếp cho nhân tình của mình làm việc bằng danh tính của tôi. Cuối cùng mẹ tôi đã tìm ra kẻ mạo danh.

Cô Qing (bí danh), khoảng 19 tuổi, ít hơn tôi 4 tuổi. Cô ấy mời mẹ tôi đến nhà cô ấy. Cô ấy quỳ xuống trước mặt mẹ tôi và rơi nước mắt kể lại hoàn cảnh bi thảm của gia đình cô. Gia đình cô là nông dân. Khi cô chưa đầy 10 tuổi, cha cô qua đời. Mẹ cô lúc đó chưa đầy 30 tuổi và là một phụ nữ hấp dẫn. Bí thư Đảng ủy địa phương ép mẹ cô phải sống với ông ta. Sau khi cô ấy lớn lên cũng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Năm 16 tuổi, cô bị bí thư Đảng cưỡng hiếp và sinh ra một người con gái.

Bí thư Đảng sau đó đã sắp xếp để Qing làm việc bằng danh tính của tôi. Ông ta chuyển đến sống cùng Qing và mẹ cô ấy và trở thành Giám đốc ủy ban thể thao thị trấn. Sau đó ông ta bắt đầu cưỡng hiếp nhiều nữ vận động viên tuổi vị thành niên. Cha mẹ của các cô gái đã cùng nhau làm đơn tố cáo và người đàn ông này đã bỏ trốn. Qing vẫn có thể giữ được công việc của “tôi” và lo lắng rằng cô ấy sẽ mất nó nếu mẹ tôi kiện cô ấy và điều đó sẽ đồng nghĩa với việc hoàn cảnh gia đình cô ấy sẽ đi vào ngõ cụt.

Mẹ tôi mủi lòng, rớt nước mắt rời đi mà không nói một lời. Bà cũng không nói cho chúng tôi biết vì sợ tôi sẽ đến gặp Qing để đòi lại công việc.

Không hề hay biết, cuối năm đó tôi thi đại học và được nhận vào một trường đại học lớn trong tỉnh. Lúc đó mẹ tôi mới kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của Qing. Bà cảm thấy có lỗi với tôi nhưng lại không nỡ kiện Qing. Nếu lúc đó tôi có việc làm, tôi sẽ cảm thấy có trách nhiệm hơn trong việc kiếm tiền nuôi gia đình vì tôi có bốn đứa em.

Nhưng việc học đại học hóa ra lại là một điều tốt cho gia đình tôi. Được truyền cảm hứng từ trải nghiệm của tôi, các em tôi đều bắt đầu học tập nghiêm túc và tất cả đều đạt được trình độ học vấn cao. Bây giờ người nhà tôi đều là bác sĩ, giáo viên hoặc quan chức chính quyền. Tôi tin rằng chúng tôi đã nhận được phước lành từ lòng tốt của mẹ tôi.

Nói đến việc phúc lành ban cho lòng tốt của một người, câu chuyện của anh tôi là một ví dụ khác, khiến tôi nghĩ rằng dù xã hội có sa đọa và suy đồi đến đâu, chúng ta vẫn có quyền lựa chọn sống tử tế.

Anh trai tôi làm nhân viên bán hàng trong một hợp tác xã cung ứng và quảng bá. Vào những năm 1970 và 1980 khi nguồn cung cực kỳ khan hiếm, nhân viên bán hàng được coi là một công việc tốt. Năm 1980, con gái cấp dưới cũ của bố tôi xin được việc làm kiểm lâm tại một lâm trường. Đối với một phụ nữ 20 tuổi, công việc này là quá khó khăn. Công việc này đòi hỏi khá nhiều sức lực và cũng rất nguy hiểm vì trong rừng có sói và chó hoang, đồng thời có khả năng gặp phải người xấu. Mẹ cô phải ở lại với cô vì lo ngại sự an toàn của cô.

Trong cơn tuyệt vọng, bố mẹ cô gái này đã cầu xin anh trai tôi đổi việc làm cho cô. Dù đó là một yêu cầu quá đáng nhưng mẹ tôi lại quá tốt bụng và mong anh chấp nhận yêu cầu đó. Anh tôi cũng tốt bụng và đã đồng ý.

Kể từ đó, anh tôi hàng ngày mang liềm để bảo vệ đi vào trong rừng. Anh phải đi bộ vài dặm để đến nơi làm việc. Anh đã nhiều lần bị những người khai thác gỗ trái phép đe dọa bằng vũ lực và có lần suýt bị thương. Mẹ tôi nhờ người giúp chuyển công việc của anh tôi sang trang trại khác để anh không còn phải làm việc ở khu rừng đó nữa. Anh trai tôi đã nghỉ hưu ở trang trại nhà nước ở tuổi 60. Hiện lương hưu của anh đã tăng lên hơn 5.000 nhân dân tệ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/1/463359.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/1/212290.html

Đăng ngày 16-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share