Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 24-11-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây ba năm rưỡi. Tôi xuất thân từ một ngôi làng trên núi cao hẻo lánh ở Trung Quốc. Vì gia đình tôi đông người và thiếu thốn vật chất, tuổi thơ của tôi chỉ biết đến nghèo đói và lao động cực nhọc. Dù khi đó tôi chỉ mới 14 tuổi nhưng phải đảm đương rất nhiều trách nhiệm, bao gồm việc kiếm tiền để đỡ đần gánh nặng tài chính cho gia đình. Bởi vì tình cảnh quá khó khăn nên tôi không hiểu được ý nghĩa của cuộc đời là gì.
10 năm trước, tôi chuyển đến Úc. Tôi may mắn nghe đến Pháp Luân Đại Pháp thông qua các bản tin tức vào tháng 4 năm 2020. Tôi biết về uy lực của chín chữ chân ngôn bảo đảm an toàn trong đại dịch (Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo). Tôi bắt đầu tìm kiếm sách liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp và đã tìm thấy Chuyển Pháp Luân. Khi tôi còn sống ở Trung Quốc, tôi không biết gì về Pháp Luân Đại Pháp hay tầm quan trọng của chín chữ chân ngôn ngay cả khi tôi đã từng thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp” trên các tài liệu chân tướng.
Trong những giai đoạn đầu của đại dịch COVID, chính phủ Úc đã ban hành lệnh phong tỏa và đề nghị người dân ở nhà. Điều này cho tôi cơ hội để đọc Chuyển Pháp Luân. Mặc dù ban đầu tôi gặp khó khăn khi lĩnh hội những khái niệm có nội hàm to lớn, nhưng càng đọc tiếp thì tôi càng cảm thấy chấn động.
Tôi đã hiểu rằng sinh mệnh con người là đến từ vũ trụ và nguyên nhân căn bản của việc làm người là để phản bổn quy chân. Tôi cũng hiểu ra tầm quan trọng của việc sống theo các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn, rằng các quan niệm của con người là thường phản đảo lại và chúng ta nên làm việc tốt chứ không gây tổn hại cho người khác. Tôi thấy xúc động một cách khó tin, nghĩ rằng: “Đây chính là điều mình đã luôn tìm kiếm!” Chuyển Pháp Luân đã phá giải những nghi vấn lâu nay của tôi và ban cho tôi một lĩnh hội sâu sắc về lý do mà chúng ta tồn tại trên thế gian này. Tôi muốn tu luyện.
Nhờ tinh tấn học Pháp và tu luyện, tôi tiếp tục có thêm những thể ngộ sâu sắc hơn. Tôi nhận ra Sư phụ đã đến cứu độ chúng ta, tịnh hóa thân thể chúng ta, tiêu trừ nghiệp lực của chúng ta và ban tặng cho chúng ta rất nhiều món quà quý giá. Ngài còn liên tục bảo hộ chúng ta. Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn khi tìm thấy một pháp môn tu luyện phi thường đến vậy. Tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn và khó có thể biểu đạt được. Tôi chỉ có thể cảm ơn Sư phụ và tiếp tục tu luyện tinh tấn, trân quý món quà này và không bao giờ quên ân cứu độ của Sư phụ.
Một tuần sau, tôi bắt đầu học năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy vui và mãn nguyện, mừng không tả xiết vì đã tìm thấy Sư phụ của mình. Tôi hào hứng kể với gia đình và bạn bè rằng mình đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp không giống như những gì mà họ từng nghe, mà là một môn tu luyện dạy người ta làm người tốt. Tôi nói rằng Chuyển Pháp Luân là một quyển sách siêu thường và có thể chỉ đạo tu luyện.
Sư phụ luôn trông chừng chúng ta
Pháp Luân Đại Pháp đã giải đáp hết mọi thắc mắc mà tôi có và mở rộng tâm hồn tôi.
Tôi muốn trở thành một người tu luyện chân chính hành xử theo những Pháp lý mà Sư phụ đã nêu ra trong các bài giảng. Thân thể tôi nhanh chóng trải qua những biến đổi mạnh mẽ. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái, không hề mệt mỏi dù có làm gì đi nữa. Ngay cả nước da của tôi cũng thay đổi. Lúc nào tôi cũng vui vẻ cứ như đã trở thành một con người khác. Thậm chí khi tiêu nghiệp, tôi vẫn thấy hạnh phúc.
Một hôm, tôi nhận thấy một khối u cứng trên thân thể đã biến mất. Nó đã tồn tại ở đó hơn 10 năm, to bằng ba hạt đậu phộng và không gây phiền toái gì cho tôi nên tôi cũng phớt lờ nó. Tôi chưa từng đến bệnh viện để kiểm tra nó. Tuy nhiên, một hôm khi đang tắm, tôi đột nhiên nhận thấy nó đã biến mất. Tôi nghĩ việc này quả thực là kỳ diệu.
Khi con gái chở tôi về từ nhà của một người bạn, tôi đã ngủ thiếp đi ngay sau khi vào trong xe. Tôi cảm thấy không khỏe, lạnh người và bị sốt cao. Khi về đến nhà, tôi nhờ con gái đậu xe dưới ánh nắng để tôi có thể ngủ dưới nắng ấm cho đến khi mặt trời lặn. Tôi đã ngủ ba ngày liền mà không ăn uống gì nhưng lại cảm thấy thanh tỉnh. Tôi biết đó là một điều tốt. Vào buổi chiều ngày thứ ba, tôi đã ăn nửa tô cháo. Đến sáng ngày thứ tư, tôi đã hồi phục hoàn toàn.
Một buổi tối sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã đề nghị chở một người bạn về nhà. Tuy nhiên, trên đường về nhà mình, khi tôi rẽ ra khỏi đường cao tốc thì đột nhiên phanh xe của tôi bị hỏng. Tôi không thể dừng xe cho dù có đạp phanh mạnh đến đâu đi nữa. Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước cho đến khi nó dừng lại trước một con đường sỏi ở gần vòng xoay. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là thật may mắn khi không có xe nào trên đường, nếu không thì tôi đã bị tông xe rồi. Tôi không hề sợ hãi vì tôi hiểu được những gì đã xảy ra. Tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân. Có lẽ tôi đã mắc nợ ai đó và phải hoàn trả món nợ ấy.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ luôn trông chừng tôi. Bất cứ khi nào có một sự việc không mong đợi xuất hiện, tôi luôn vượt qua một cách an toàn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Mỗi khi tôi nghe thấy hai chữ “Sư phụ” là tâm tôi lại tràn ngập lòng biết ơn. Con xin cảm ơn Sư phụ!
Phối hợp với các học viên khác
Tôi sống ở Sunshine Coast nhưng ở đó không có học viên nào khác. Vào tháng 5 năm 2022, tôi đã xem Thần Vận tại một rạp hát ở Gold Coast và gặp được những học viên địa phương. Tôi biết ơn sâu sắc với tất cả sự giúp đỡ và khích lệ mà họ dành cho tôi. Tháng 9 năm 2022, tôi chuyển đến Brisbane và bắt đầu tham gia vào các hạng mục để trợ Sư cứu người. Tâm tôi tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ và một cảm giác vinh dự.
Đôi khi, tôi còn khóc lúc học Pháp. Tôi cảm nhận sâu sắc nỗ lực hồng đại mà Sư phụ dành cho chúng ta. Thể ngộ của tôi về các Pháp lý và tầm quan trọng của việc học Pháp trở nên ngày càng rõ ràng và chính niệm của tôi tăng lên. Đại Pháp là vô cùng quý giá đối với tôi. Tu luyện là nghiêm túc và tôi không được đi lệch đường. Tôi phải tận dụng tốt thời gian để học Pháp và cứu người.
Khi tôi lần đầu đi phát báo Đại Kỷ Nguyên, Kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ vừa được công bố. Lúc tôi nhận báo từ các học viên địa phương, tôi thấy vinh dự vô cùng. Trong khi phát báo, tôi vừa vui vừa lo lắng. Tôi lo lắng bởi vì trước đây chưa từng làm việc này, tuy nhiên, tôi tự nhủ mình là một đệ tử Đại Pháp và tôi muốn cứu người nhanh nhất có thể. Đây quả là một cơ hội quý giá làm sao! Có Sư phụ dẫn dắt tôi rồi, vậy tôi còn sợ hãi gì nữa đây?
Tôi loại bỏ tâm sợ hãi, mỉm cười vui vẻ và phát báo ở những chốn đông người. Mỗi khi thấy một người Trung Quốc, tôi hỏi: “Bạn có nói tiếng Trung không?” Tôi ghé vào các cửa hàng có chủ sở hữu là người Hoa, các nhà hàng Trung Quốc và những tiệm tạp hóa nhỏ, chào hỏi họ và nói rằng: “Xin chào, chúng tôi đang phát tặng báo Đại Kỷ Nguyên.”
Tôi cũng bắt đầu đi phát tặng thẻ “Thế giới Kiền tịnh”. Các video trên nền tảng Thế giới Kiền tịnh có phụ đề đa ngôn ngữ và người ta có thể xem được bài viết “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ. Tôi hy vọng người dân sẽ đọc bài viết của Sư phụ và minh bạch chân tướng.
Tôi cũng hỗ trợ gửi tài liệu đến các hòm thư. Mỗi khi tôi đặt tài liệu chân tướng vào một hòm thư, tôi lặng lẽ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Tôi chúc bạn có một tương lai tốt đẹp.” Khi tôi gặp người dân trên phố, tôi đề nghị tặng họ một tờ rơi chân tướng. Một hôm, trời nóng nực và có một gia đình nọ thấy hai má tôi ửng đỏ. Họ đã ân cần mang cho tôi một ít nước đá và thậm chí rót đầy nước vào chai của tôi. Tôi biết đây là Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi thấy cảm động sâu sắc. Con xin cảm ơn Sư phụ!
Mỗi khi tôi ra ngoài để thu thập chữ ký thỉnh nguyện giải thể ĐCSTQ, tôi có thể thu được từ 110 đến 190 chữ ký. Một số người đã chủ động ký tên vào đơn thỉnh nguyện và một số thì chuyền đơn cho người khác sau khi họ ký xong. Dù tôi là một người lạ, họ vẫn thân thiện với tôi. Một số người còn mời tôi ăn trái cây hoặc bánh ngọt. Vài người thậm chí muốn chụp ảnh chung với tôi và dặn tôi giữ gìn sức khỏe cũng như chúc tôi may mắn. Tấm lòng ấm áp của họ đã cảm động tôi sâu sắc. Tôi nhận ra hết thảy mọi thứ đều là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.
Một ngày Chủ nhật vào hai tuần trước, tôi dự tính đến một phiên chợ cuối tuần để thu thập chữ ký. Tôi đã rủ một học viên khác cùng tham gia nhưng khi bà ấy từ chối, tôi quay xe lại và nghĩ đến việc trở về nhà học Pháp. Tôi đã có một cảm giác khó tả, rằng một ngày đẹp trời như vậy mà tôi chỉ nghĩ đến việc học Pháp ở nhà thay vì đi cứu người. Vì vậy, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Thay vì về nhà, tôi ngay lập tức lái xe đến phiên chợ cuối tuần để thu thập chữ ký.
Tôi tự mình thu thập chữ ký cho đến khi phiên chợ kết thúc vào lúc 2 giờ chiều. Cách phiên chợ không xa là một bể bơi. Đó là một ngày nóng nực nên khu vực ấy rất đông người, vì vậy tôi lại tiếp tục thu thập chữ ký. Tôi đã gặp năm người nọ, ban đầu tỏ ra do dự khi tôi nhắc đến ĐCSTQ và nói rằng họ không muốn nhận tài liệu chân tướng. Lần thứ hai tôi nói chuyện với họ, họ vẫn không sẵn lòng tiếp nhận chúng. Đến lần thứ ba nói chuyện, tất cả họ đều tiếp nhận tài liệu chân tướng và ký tên vào đơn thỉnh nguyện. Tôi cũng gặp vài du khách người Hoa minh bạch chân tướng. Tôi tin rằng con người đang chờ được cứu độ.
Một ngày thứ bảy, cả ba người chúng tôi quyết định đến bãi biển để luyện công. Thời tiết lúc đầu bình thường nhưng lại thay đổi khi chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ hai. Mây đen xuất hiện và trời bắt đầu nổi gió. Chúng tôi thường học Pháp sau khi luyện công nhưng vì gió lạnh và không có chỗ trú nên chúng tôi quyết định học Pháp trong xe của tôi. Chúng tôi đọc được một lúc, sau đó tôi nghĩ: “Chúng ta sẽ dành hơn hai giờ đồng hồ để học Pháp ở đây. Bãi đỗ xe thì có hạn nên du khách có thể khó tìm được một chỗ đậu xe. Đây không phải là điều mà một người tu luyện nên làm.” Chúng tôi đã lái xe đến một địa điểm yên tĩnh, đậu xe ở đó và tiếp tục học Pháp.
Sau khi học Pháp, chúng tôi bắt đầu thu thập chữ ký. Ngày hôm đó đầy ắp những câu chuyện tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng miễn là chúng ta có chính niệm cứu người và mong muốn cứu người, chúng ta sẽ bước đi trên con đường thần thánh mà Sư phụ đã an bài.
Tôi cảm nhận sâu sắc rằng tham gia vào các hạng mục Đại Pháp để trợ Sư cứu người là một vinh dự thiêng liêng và lớn lao nhất. Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi thường không cảm thấy khát, đói hay mệt. Điều hạnh phúc nhất chính là có thể học Pháp tốt và cứu người. Tôi biết ơn sâu sắc những an bài của Sư phụ.
Trong quá trình tu luyện sau này, tôi hy vọng có thể làm tốt ba việc. Tôi muốn có được niềm tin chân chính vào Sư phụ và Đại Pháp, tu xuất tâm vị tha, đắc được chính ngộ và trở thành một đệ tử chân chính không làm Sư phụ thất vọng.
Con xin cảm ơn Sư phụ vì tâm huyết của Ngài trong việc cứu độ con!
Trên đây là thể ngộ hữu hạn tại tầng thứ sở tại của tôi. Nếu có bất kỳ thiếu sót gì, xin hãy từ bi chỉ chính.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Thể hội Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Úc năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/24/468559.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/26/213090.html
Đăng ngày 10-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.