Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Boston
[MINH HUỆ 26-05-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp cư trú ở Boston, và tôi muốn chia sẻ một số tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình với mọi người.
Tổ chức buổi chiếu phim đầu tiên
Trong học kỳ trước, tôi đã tổ chức buổi chiếu phim chân tướng đầu tiên của mình trong khuôn viên trường. Vì đây là lần đầu tôi tổ chức sự kiện này, nên có nhiều quy trình và sự cố đã xảy ra ngoài dự liệu của tôi, cũng vì vậy mà việc đăng ký tham gia sự kiện mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Với khối lượng lớn bài tập ở trường cũng như tổ chức các buổi quảng bá cần thiết, tôi đã bị choáng ngợp và tưởng chừng như sắp bỏ cuộc. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên hoãn buổi chiếu phim sang học kỳ sau, như vậy tôi sẽ có thêm thời gian để quảng bá. Nhưng các đồng tu đã rất ủng hộ và thuyết phục tôi tiếp tục cố gắng. Họ nói rằng cho dù có vấn đề gì xảy ra thì chúng tôi vẫn nên tổ chức buổi chiếu phim này, chí ít thì nó cũng sẽ là một bài học kinh nghiệm. Với sự khích lệ của đồng tu, chúng tôi đã tiếp tục quá trình này, phát tờ rơi cũng như đăng thông tin trên bảng trưng bày của trường. Mặc dù có nhiều công việc được thực hiện vội vàng và không hoàn hảo, nhưng tôi đã học được một bài học: đó là sự hoàn thành quan trọng hơn sự hoàn hảo.
Tôi cũng muốn cảm tạ các học viên đã luôn kiên nhẫn và nhắc nhở tôi mỗi khi tôi vùi đầu vào việc học mà quên đi làm những việc quan trọng. Còn có một học viên luôn để tâm đến chăm sóc trang web và email của câu lạc bộ của chúng tôi, tôi rất biết ơn anh ấy.
Tổ chức buổi chiếu phim thứ hai, thể nghiệm được tầm quan trọng của việc chú ý đến tiểu tiết
Buổi chiếu phim thứ hai được tổ chức trước khi kết thúc năm học. Với kinh nghiệm của lần tổ chức đầu, lần này quy trình đăng ký sự kiện đã diễn ra suôn sẻ hơn. Một học viên địa phương đã giúp tôi trong việc quảng bá. Chúng tôi dán áp phích xung quanh trường. Một học viên khác giúp chúng tôi đưa ra thời gian biểu cho lịch quảng bá và phân công nhiệm vụ. Lần này mọi thứ có vẻ thuận lợi hơn, nhưng chúng tôi lại gặp vấn đề với việc quyết định ai sẽ là diễn giả khách mời.
Mỗi người chúng tôi đều có một ý kiến khác nhau về việc mời ai đến buổi chiếu phim. Tôi cảm thấy bị tổn thương và chán nản vì ý kiến của mình không được chấp nhận. Vì thế tôi đã rời khỏi phòng và không muốn nói chuyện với họ. Sau đó, tôi hướng nội và nhận ra mình đã không đứng tại vị trí của các học viên trước khi nêu ý kiến. Nếu tôi có thể thấu hiểu hơn về các học viên khác thì tôi có thể trao đổi với họ tốt hơn.
Một sự cố khác nữa đã xảy ra do tôi không kiểm tra kỹ địa điểm đặt chỗ, nên mọi người đã tới sai địa điểm. Mãi cho tới khi đến giờ chiếu phim theo quy định và chúng tôi nhận thấy có một nhóm người khác trong cùng một phòng học thì chúng tôi mới phát hiện ra vấn đề này. Những người tham dự phải đi bộ 20 phút tới một tòa nhà khác để xem buổi chiếu phim. Sự cố lần này đã giúp tôi nhận thức rõ tầm quan trọng của việc kiểm tra kỹ lưỡng và chú ý đến chi tiết.
Tổ chức buổi chiếu phim thứ ba, tăng cường khả năng chịu đựng
Để quảng bá cho buổi chiếu phim thứ ba, chúng tôi cần phải đến các cửa hàng khác nhau trên phố hoặc đứng trên phố để phát tờ rơi. Có một giọng nói bên trong nói với tôi rằng điều này quá khó và trời thì quá lạnh – tôi nên từ bỏ. Nhưng tôi tự nhủ rằng việc này là để cứu người và tôi có thể làm được. Giống như Sư phụ đã giảng cho chúng ta: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Những lời giảng này đã khuếch đại khả năng chịu đựng và ý chí của tôi. Tôi cũng trở nên biết ơn hơn, khiêm tốn và dễ đồng cảm hơn với người khác.
Luyện công ngoài trời, nhẫn nại chịu khổ
Mùa đông ở Boston rất lạnh và có nhiều gió nên việc luyện công ngoài trời rất khó khăn. Tôi nhớ lần đầu tiên tới thành phố, trời quá lạnh để đi ra ngoài dù chỉ là đi bộ một quãng đường ngắn. Khi tôi luyện công ngoài trời lần đầu tiên trong học kỳ này, vì trời quá lạnh nên tôi đã lặng lẽ bỏ đi mà không nói một lời nào với các đồng tu đang cùng luyện công. Theo thời gian, tôi đã học được cách chịu đựng gian khổ. Nhưng quan niệm người thường luôn nổi lên, và tôi muốn mặc thêm quần áo hoặc uống một ly sô cô la nóng trước khi ra ngoài, nhưng tôi phát hiện ra rằng, mặc dù có vẻ khó khăn nhưng thực ra nó không khó đến thế, và những gian khổ đều có thể khắc phục được. Đương nhiên, nếu không có sự vô tư giúp đỡ của các đồng tu, tôi sẽ khó có thể vượt qua tất cả những điều này. Phi thường cảm tạ các đồng tu đã giúp tôi đề cao trong tu luyện.
Quản lý việc học tập
Khối lượng lớn bài vở ở trường đại học thực sự là một áp lực nặng nề đối với tôi, và đôi khi rất khó để theo kịp. Một lần, tôi đã trì hoãn một trong những nhiệm vụ của mình cho đến khi thời hạn gần kết thúc. Tôi thậm chí không dám xin trợ giảng gia hạn thêm thời gian vì cảm thấy áp lực quá lớn. Một đồng tu đã giúp đỡ tôi, anh ấy hướng dẫn và ở cạnh tôi để hoàn thành phần lớn công việc. Tôi rất khó dành nhiều thời gian để đọc và viết, và tôi muốn bỏ cuộc, nhưng đồng tu đó vẫn luôn nhẫn nại và không hối thúc tôi. Cuối cùng, tôi quyết định phóng hạ mọi cảm xúc của mình xuống và nỗ lực thêm một lần nữa.
Giống như Sư phụ đã giảng:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Sau một thời gian, tôi nhận thấy mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều, và tôi đã hoàn thành bản thảo đầu tiên của bài tập. Điều tương tự cũng xảy ra vào ngày tiếp theo. Sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn, tôi đã tìm thấy một giác độ nghiên cứu hoàn toàn mới. Trải nghiệm lần này giúp tôi hiểu tầm quan trọng của việc thúc đẩy bản thân và kiên trì làm việc chăm chỉ.
Khắc phục tư tâm, cống hiến nhiều hơn
Câu lạc bộ của chúng tôi không hề có tiền hoặc được tài trợ kinh phí hoạt động. Để có thể tổ chức các sự kiện, chúng tôi cần bỏ tiền túi của mình để mua các vật dụng liên quan. Ban đầu, tôi cảm thấy miễn cưỡng, nhưng sau khi tham gia ngày càng nhiều sự kiện, tôi bắt đầu nhận ra rằng việc tổ chức một sự kiện không hề dễ dàng. Phải mất thời gian, tinh lực và tiền bạc, nhưng có rất nhiều học viên đã dùng tiền của bản thân mình để ủng hộ các hoạt động và hạng mục Đại Pháp mà không được trả thù lao. Tôi nhận ra mình đã tự tư đến nhường nào, chỉ muốn lấy của người khác. Hiện tại, tôi đã sẵn sàng cống hiến nhiều hơn.
Đôi lúc, sau cả ngày dài làm việc, tôi cảm thấy mệt mỏi và không muốn tham gia học Pháp trực tuyến cùng với các học viên khác. Nhưng hầu hết thời gian, tôi vẫn sẽ tham gia học, cho dù là miễn cưỡng. Có một lần tôi đã thay đổi cách suy nghĩ. Tôi bắt đầu nghĩ rằng: miễn là tôi tham gia thì tôi chính là đang cống hiến cho hoàn cảnh học Pháp nhóm, giúp duy trì một hoàn cảnh thuận lợi cho việc học Pháp của các học viên khác là một điều tốt. Sau khi nhận thức đề cao lên, tôi đã trở nên nhẫn nại và biết quan tâm hơn. Trong một buổi chia sẻ kinh nghiệm sau đó, một học viên cảm ơn tôi vì đã chia sẻ với anh ấy. Đối với tôi, đây là một trải nghiệm thật tốt.
Lời kết
Tôi vô cùng cảm tạ các học viên ở Boston, và cũng biết ơn quãng thời gian bản thân được ở đây. Tôi sẽ nỗ lực dựa trên Pháp để chỉ đạo bản thân, khi đối mặt với vấn đề thì không quên lời Sư phụ giảng: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Tôi sẽ nỗ lực làm tốt hơn nữa việc tu luyện trong tương lai.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội New England năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/26/461251.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/30/209626.html
Đăng ngày 23-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.