Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-10-2023] Tôi cảm thấy vô cùng xúc động khi nhìn lại hành trình hơn 20 năm tu luyện của mình. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ Lý từ bi vĩ đại (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) mà tôi đã có thể vượt qua biết bao năm tháng gian nan. Tôi nghĩ mình không thể hồi báo được hết những khổ nạn mà Sư phụ đã gánh chịu cho tôi. Tất cả những gì mà tôi có thể làm là tu luyện tinh tấn như thủa đầu, không giải đãi trong tu luyện, nghiêm khắc với bản thân và bước đi thật tốt trên chặng đường cuối cùng của tu luyện chính Pháp.

Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi học Pháp bằng cả chân tâm của mình. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã phải phó xuất biết bao công sức để cứu tôi thoát khỏi sự mê mờ trong chốn hồng trần. Bởi tính chất công việc, tôi hiếm khi tham gia học Pháp nhóm. Tôi chủ yếu độc tu và học Pháp vào thời gian rảnh. Bởi vì tôi vô cùng tôn kính Sư phụ và Đại Pháp, các Pháp lý không ngừng triển hiện trong tâm trí tôi và tôi đã có thể ghi nhớ được các Pháp lý. Thỉnh thoảng tôi đến tham gia học Pháp nhóm và sự chia sẻ của các đồng tu làm tôi rất xúc động.

Ngay từ khi mới bước vào tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi sớm trở nên vô bệnh, thân thể nhẹ nhàng, thoải mái. Tôi không còn mệt mỏi nữa mà thay vào đó tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Rất nhiều bệnh tật của tôi đã biến mất không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Một ngày khi đang trên đường từ điểm luyện công về nhà, tôi thấy một dòng năng lượng thông thấu từ đầu đến chân. Tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi vô cùng cảm động và biết ơn Sư phụ.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong lòng tôi luôn cảm thấy hân hoan, và tôi luôn mỉm cười. Khi các đồng nghiệp hỏi tại sao tôi có thể vui vẻ suốt ngày như vậy, tôi nói với họ rằng mình đã đắc được cao đức Đại Pháp rồi. Không lâu sau tất cả họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và không ngừng đề cao tâm tính.

Tôi là nhân viên kế toán của một trung tâm mua sắm. Mọi người đều biết công việc này mang lại rất nhiều lợi ích thiết thân. Ví dụ khi trung tâm phát hàng miễn phí cho nhân viên, tôi được chọn đầu tiên những mặt hàng tốt nhất. Có lần khi các nhân viên được phát quần áo. Một đồng nghiệp hỏi tôi: “Sao đồ của chị lại đẹp thế, không giống của em, không thể thế được!” Tôi chợt nhớ mình là một học viên, liền nói với cô ấy rằng chúng tôi sẽ rút thăm để xem ai sẽ được bộ đồ này. Các đồng nghiệp khác nói rằng bộ đồ này nên thuộc về tôi nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tuy chỉ mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi biết rằng đây là một khảo nghiệm trong tu luyện. Từ sâu thẳm trong tâm mình, tôi rất biết ơn người đồng nghiệp đó bởi cô ấy đã giúp tôi đề cao tâm tính.

Chứng thực Pháp

Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với những người tốt thực hành Chân-Thiện-Nhẫn. Sở công an, các đồn công an địa phương và các đơn vị đã câu kết và và sử dụng mọi thủ đoạn hèn hạ để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đều bị theo dõi, bị đuổi việc, bị phạt, bị bắt bớ, bị tẩy não và sách nhiễu. Nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi vẫn thường hằng luyện công và học Pháp. Từ sâu thẳm trong tâm mình, tôi biết rằng Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp là chân chính. Không gì có thể ngăn trở tôi tu luyện.

Tôi tự hỏi liệu Chính phủ có đang phạm phải sai lầm hay không. Tôi dự định sẽ lên Bắc Kinh để đòi lại công lý cho Pháp Luân Đại Pháp nhưng công ty của tôi đã theo dõi tôi. Họ đe dọa sẽ sa thải tôi và cố gắng ép tôi ngừng tu luyện. Các đồng nghiệp lo lắng cho tôi và tìm cách để bảo vệ tôi bởi họ biết rằng tôi còn phải chăm sóc con trai. Một số người cố gắng thuyết phục tôi ngừng tu luyện và nói rằng tôi nên nghĩ đến con trai mình. Tôi nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt. Những gì tôi đang làm không hề sai. Mọi người không phải lo lắng cho tôi đâu.” Một hôm, các lãnh đạo cảnh báo rằng có thể tôi sẽ bị triệu hồi lên trụ sở. Tôi đã cảm ơn họ.

Không lâu sau tôi được thông báo đến trụ sở. Tôi rất bình tĩnh và không hề sợ hãi. Tôi tự nhủ: “Sư phụ hảo. Pháp Luân Đại Pháp hảo. Sư phụ chân chính nhất. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Mình sẽ giảng chân tướng cho họ.”

Giám đốc Lộ chịu trách nhiệm “xử lý” vấn đề này và hỏi liệu tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi trả lời là có. Ông ấy bảo tôi không được tu luyện nữa bởi vì Chính phủ không cho phép tập môn này. Tôi nói: “Chính phủ đều biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Nhưng họ nói dối để lừa mọi người.“ Ông ấy yêu cầu tôi hãy giải thích chi tiết hơn.

Tôi nói: “Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt. Điều đó có gì sai? Chúng tôi luôn chiểu theo lý Chân-Thiện-Nhẫn, biết nghĩ cho người khác, không làm điều xấu. Điều đó là sai sao? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp không tham dự vào chính trị. Điều đó là sai sao?” Ông ấy hỏi: “Điều đó có thật không?” Tôi trả lời là đúng như vậy. Ông ấy bảo tôi rằng ông ấy không còn câu hỏi nào nữa và tôi có thể đi.

Vài ngày sau, ông Lộ lại hỏi tôi liệu tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi nói với ông rằng tôi tập Pháp Luân Đại Pháp sau khi tan làm và rằng những gì tôi làm trong thời gian rảnh rỗi của mình thì không thuộc thẩm quyền của ông ấy. Ông yêu cầu tôi ký vào một bản tuyên bố. Tôi đã từ chối. Thấy không thể thuyết phục được tôi ký vào đó, ông bảo tôi ngồi đợi rồi rời đi. Khi quay lại, ông yêu cầu tôi đến văn phòng của Tổng Giám đốc.

Tổng Giám đốc nói: “Lãnh đạo cùng các đồng nghiệp của chị đều nói rằng chị rất tốt. Tại sao chị lại tập môn này? Chính phủ không cho phép học môn này nên tốt hơn hết là chị đừng tập nữa. Chúng tôi đang nói vì chính lợi ích của chị đấy. Năm nào chị cũng nhận được danh hiệu “Lao động tiên tiến.” Vậy nên chị đừng phá bỏ hình ảnh đó nếu không chị sẽ bị mất việc. Chị chỉ cần ký vào bản tuyên bố ngừng tập môn này. Đơn giản vậy thôi.” Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ không ký và tôi sẽ vẫn tiếp tục tu luyện. Ông ấy rất tức giận, nhảy ra khỏi ghế, đập bàn và hét lên: “Chị không muốn nhưng vẫn phải ký. Ở đây tôi là Tổng Giám đốc!”

Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, mỉm cười và nói: “Xin anh đừng giận. Anh ngồi xuống đi và chúng ta có thể nói chuyện. Anh có thể chỉ ra giúp tôi rằng tôi đã vi phạm điều lệ nào của công ty được không? Tôi vi phạm điều luật nào? Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi theo đuổi danh lợi. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi luôn chiểu theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và trở thành người tốt. Tôi làm tốt công việc của mình và suy nghĩ cho người khác. Tôi không còn chạy theo danh vọng hay các lợi ích cá nhân nữa. Làm ơn chỉ ra cho tôi bất kể điều gì mà tôi đã làm không tốt.”

Sau khi nghe tôi nói xong, ông ấy im lặng một lúc, rồi dịu giọng bảo tôi rời đi. Khi đó tôi không biết rằng mình đang chứng thực Pháp. Tôi chỉ biết rằng Sư phụ và Đại Pháp là tốt nhất, chân chính nhất và tôi không sai. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không ai có thể lay chuyển được tâm tôi.

Năm 2001, ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu tại Thiên An Môn. Công ty tôi thậm chí còn sách nhiễu tôi nhiều hơn. Tuy nhiên tôi đã quyết tâm rằng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ kiên tu Đại Pháp tâm bất động. Tôi đã viết thư và đưa các tài liệu chân tướng cho các lãnh đạo trong công ty tôi.

Một hôm, Tổng Giám đốc bắt chúng tôi phải viết để ông ấy có thể kiểm tra chữ viết của chúng tôi. Tôi nói: “Bất kể người viết là ai, người ấy chắc hẳn phải có duyên với anh. Người ấy có thể là họ hàng, hoặc có thể là bạn bè của anh. Người ta viết nó nhất định là vì muốn tốt cho anh. Vậy nên anh hãy đọc đi, điều đó chỉ có lợi anh cho anh thôi chứ chẳng hại gì anh cả.” Ông ấy nói chắc hẳn tôi là người viết bức thư đó. Tôi nói: “Anh cứ kiểm tra chữ viết đi rồi anh sẽ biết ai là người viết. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là bức thư đó chẳng phương hại gì đến anh cả.” Lúc đó tôi thật sự nghĩ cho ông ấy và mong những điều tốt đẹp sẽ đến với ông ấy. Ông ấy đã không làm gì thêm liên quan đến bức thư này nữa.

Sau một thời gian, Tổng Giám đốc lại muốn nói chuyện với tôi. Lần này tôi cảm thấy không được thoải mái. Trước đây tôi không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào khi ông ấy yêu cầu tôi đến gặp ông ấy, mà ngược lại tôi còn cảm thấy rất vui. Ông ấy muốn gì đây? Tại sao ông ấy cứ liên tục muốn nói chuyện với tôi? Lần này nhất định tôi phải nói chuyện nghiêm túc với ông ấy.

Tôi hỏi tại sao ông ấy lại gọi tôi. Ông ấy nói rằng việc này liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp và bảo tôi phải giao nộp sách. Tôi nói: “Không được, cuốn sách này cực kỳ trân quý với tôi. Tôi cũng đã nhiều lần nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp rồi. Anh cũng đọc tài liệu mà tôi đưa anh rồi mà.”

Ông nói rằng vợ ông đã đọc sách và bảo rằng cuốn sách đó không tốt. Tôi biết ông ấy đang nói trái với lương tâm của mình. Lần này tôi phải nói cho ông ấy hiểu, không để ông ấy sách nhiễu tôi và làm điều xấu nữa. Tôi nói: “Phúc phận của con người được tích lũy trong lục đạo luân hồi. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Công ty chúng ta có gần 300 người, chẳng phải là do anh rất có năng lực sao? Chẳng phải là anh đã đời đời kiếp kiếp tích đức mới có phúc phận này sao?”

Ông ấy đồng ý: “Tôi tin điều đó.” Sau đó tôi nói: “Sư phụ của tôi dạy các học viên làm người tốt. Nếu mọi người đều là người tốt và không làm điều xấu thì xã hội này sẽ ổn định và mọi người sẽ sống hạnh phúc. Nếu nhân viên của anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trở thành những người tốt chiểu theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp, họ sẽ làm tốt công việc của mình. Và người được hưởng lợi chính là công ty. Vậy anh có còn phải lo lắng nữa không?“

Lúc đó, Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi và tôi đã nói một cách lưu loát. Ông ấy im lặng lắng nghe. Từ trong Pháp tôi ngộ ra rằng đó là khi từ bi và uy nghiêm dung hợp cùng nhau. Các học viên cần phải chính lại hết thảy những gì bất chính. Tôi nghiêm túc nói với ông ấy: “Anh không nên làm phiền tôi nữa. Anh không nên cản trở việc tôi bán hàng cho Trung tâm Thương mại, ảnh hưởng đến việc tôi tạo lợi nhuận cho công ty. Anh không nên bắt các đồng nghiệp của tôi phải làm thêm giờ vì sự vắng mặt của tôi.” Ông ấy không còn dị nghị gì nữa.

Từ khi tôi quyết tâm kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, công ty đã không còn sách nhiễu tôi.

Ghi nhớ sứ mệnh, nắm bắt cơ hội cứu người hữu duyên

Khi học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu rằng đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp mang trên mình trách nhiệm vô cùng trọng đại. Tôi quyết tâm sẽ chiểu theo Pháp và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Hễ có khách hàng đến trước quầy của tôi, tôi liền tận dụng cơ hội để giảng chân tướng và khuyên họ làm tam thoái. Tôi cũng tặng họ các đĩa DVD Shen Yun và nói với họ rằng bên trong đĩa là chương trình biểu diễn toàn cầu hồng dương văn hóa truyền thống 5000 năm của Trung Quốc, có thể quy chính nhân tâm, đề cao tiêu chuẩn đạo đức của con người. Chương trình này được chào đón khắp thế giới và là niềm tự hào của rất nhiều người Trung Quốc ở nước ngoài. Hầu hết khách hàng đều vui vẻ nhận và cảm ơn tôi.

Năm ngoái, Trung tâm Thương mại của chúng tôi được nâng cấp. Tôi tạm thời làm trong một cửa hàng bách hóa. Cửa hàng này đã ba lần đổi chủ, tất cả đều đến từ phía Nam Trung Quốc. Tôi chỉ nói được tiếng địa phương mà không thể nói được tiếng phổ thông nên đã gặp khó khăn khi giao tiếp với họ. Tôi quyết tâm học tiếng phổ thông. Trong suốt quá trình học Pháp, các học viên khác đã chỉnh âm giúp tôi. Tôi rất đặt tâm vào việc học. Chẳng mấy chốc tôi có thể nói tiếng phổ thông và nói chuyện với ông chủ. Họ khen phát âm của tôi. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài cho những người từ phía Nam Trung Quốc đến để nghe chân tướng và được đắc cứu.

Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt, ĐCSTQ đã bức hại 80 triệu người đến chết và còn thu hoạch nội tạng từ những học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống để kiếm lợi nhuận khổng lồ. Khi chúng tôi rảnh rỗi, họ chủ động đến nói chuyện với tôi về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Họ thích nghe tôi nói. Một ông chủ biết chân tướng và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy nói: “Chị nói rất hay. Chị thật tốt bụng và làm việc cũng rất tốt. Chị bán hàng tôi rất yên tâm. Tôi sẽ tăng lương cho chị.”

Sau khi ông chủ đó hiểu được chân tướng, ông ấy đã rời khỏi cửa hàng bách hóa cùng với nhân viên thân tín của mình. Sau đó lại một ông chủ khác dẫn theo một nhóm khác đến. Trong thời gian chưa đầy hai năm, có ba nhóm người đã đến. Và tôi đều giảng chân tướng cho họ.

Có lần, một đồng nghiệp cũ lâu rồi tôi không gặp đến mua bánh mì. Tôi liền giảng chân tướng cho cậu ấy và tặng cậu ấy một đĩa DVD Shen Yun. Một phụ nữ đứng cạnh cậu ấy cũng hỏi xin đĩa. Tôi đưa cho cô ấy một chiếc. Cô ấy tươi cười bảo: “Chị thật tốt quá” rồi cảm ơn tôi và vui vẻ rời đi.

Khi Trung tâm Thương mại nâng cấp xong, tôi quay lại đó để làm việc. Sau khi thanh toán xong, khách hàng thường hỏi liệu có tặng phẩm nào cho họ hay không. Tôi thường tặng đĩa DVD Shen Yun cho họ và nói: “Chiếc đĩa này là chương trình biểu diễn của đoàn nghệ thuật Shen Yun, một chương trình đẳng cấp thế giới, hồng dương Văn hóa Truyền thống Trung Hoa 5000 năm, diễn giải các điển cố của các triều đại, các dân tộc khác nhau, lưu diễn khắp năm châu, được mệnh danh là chương trình biễu diễn số một thế giới.” Họ rất vui và cảm ơn tôi.

Tôi đã tận dụng cơ hội trong công việc của mình để giảng chân tướng cho họ. Tùy theo cơ điểm của từng người, tôi sẽ tặng họ đĩa DVD Shen Yun và các loại tài liệu khác nhau để giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng luôn nhắc họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Có một người phụ nữ trạc 60 tuổi đến mua trứng. Đột nhiên bà ấy cảm thấy khó chịu, sắc mặt bà trở nên tái nhợt. Thấy vậy, tôi vội vàng giúp bà ngồi xuống. Khi bà ấy buồn nôn, tôi liền đưa cho bà một túi nilon. Bà ấy nói rằng trước đây bà ấy chưa từng bị như thế bao giờ. Tôi biết rằng bà ấy đến để nghe chân tướng.

Tôi hỏi bà ấy quê ở đâu. Bà ấy nói đến từ vùng Đông Bắc và đang đi thăm người họ hàng. Bà ấy đã biết đến Đại Pháp. Tôi bảo bà ấy hãy mau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Khi bà ấy hỏi liệu điều đó có tác dụng không, tôi nói với bà rằng sẽ có tác dụng nếu bà niệm với tâm chân thành. Bà còn bảo bà nghe nói mọi người làm tam thoái nhưng bà không hiểu tại sao việc đó lại quan trọng như vậy, tôi liền giải thích cho bà. Bà liên tục cảm ơn tôi và bảo tôi thật tốt khi giúp đỡ bà. Tôi nói: “Bác đến đây để nghe chân tướng. Hãy cảm ơn Sư phụ chúng em, Ngài đã bảo chúng em phải truyền rộng chân tướng đến những người xung quanh.” Bà nói: “Vâng, xin cảm ơn Sư phụ của các cô!”

Sư phụ yêu cầu đệ tử Đại Pháp chúng ta phải cải biến và đề cao như một chỉnh thể. Các học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã phối hợp với nhau và phát tài liệu giảng chân tướng đến từng ngõ phố, năm ngày mỗi tuần không hề gián đoạn. Trước khi đến vùng nông thôn phát tài liệu, chúng tôi đều cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi. Bất kể mùa đông giá buốt hay mùa hè nóng nực, bất kể trời nắng hay mưa, dù phải đi xa đến đâu, chúng tôi đều không cảm thấy mệt mỏi. Tâm chúng tôi ngập tràn niềm hy vọng. Chúng tôi đã mang tài liệu chân tướng đến từng dân làng với nụ cười trên môi và mang phúc âm của Đại Pháp đến hàng chục nghìn hộ gia đình.

Con xin tạ ơn Sư phụ bởi lòng từ bi và ơn cứu độ của Ngài!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/15/466958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/10/212847.html

Đăng ngày 21-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share