Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Missouri, Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 13-08-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi cảm thấy thật vinh dự khi được chia sẻ thể hội tu luyện của bản thân tại Pháp hội trong khu vực của chúng ta. Vài năm trước, tôi sống ở thành phố khác và trở về quê hương ở vùng Trung Tây vào năm 2011. Kể từ đó, tôi luôn nhận thấy việc tham gia Pháp hội và gửi các bài chia sẻ để giao lưu hỗ trợ hoàn cảnh tu luyện trong khu vực là một việc rất quan trọng. Tôi thường cho rằng bản thân rất giỏi trong việc hướng nội và có thể nhanh chóng tìm ra các chấp trước của mình. Mỗi khi tôi cảm thấy mình đã tìm ra chấp trước và chỉ cần trừ bỏ được chấp trước đó thì khó khăn tôi đang gặp phải đều được hóa giải. Nhưng nhiều lúc, tôi cảm thấy thất vọng vì có một số chấp trước rất ngoan cố và khó trừ bỏ, ngay cả khi tôi đã hoàn toàn nhận thức được chúng.
Mặc dù tôi vẫn biết việc buông bỏ chấp trước là một quá trình cần thực hiện dần dần, nhưng tôi nhận ra rằng cho dù tôi có nghĩ mình hướng nội hay phân tích các vấn đề của bản thân tốt đến đâu thì thực tế đó chính là một chủng tâm hữu cầu. Chỉ có thông qua học Pháp thật vững chắc mới có thể giúp tôi thực sự thoát khỏi chấp trước và đề cao bản thân.
Sư phụ giảng:
“Mọi người khi học Pháp, không được ôm giữ cách nghĩ tìm phần có tính nhắm thẳng rằng nhất định phải giải quyết vấn đề để mà học, thực ra, đó cũng là một loại chấp trước biến tướng (không kể lúc có mâu thuẫn cần giải quyết đặc biệt). Nếu muốn học Pháp thật tốt, chỉ có là không ôm giữ bất kể mục đích nào mà học thì mới đúng. Mỗi lần đọc xong một lần cuốn «Chuyển Pháp Luân», minh bạch ra một chút thì chính là đề cao; cho dù chư vị đọc xong một lần chỉ minh bạch ra một vấn đề, đó cũng là chân chính đạt được đề cao rồi.
Kỳ thực, chư vị khi tu luyện, sẽ chính là từng chút một từng chút một mà tu lên trong khi không biết không cảm thấy. Hãy nhớ kỹ: cần ‘vô sở cầu nhi tự đắc’.” (Học Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Trong suốt quá trình tu luyện của mình, tôi luôn cố gắng đặt việc học Pháp lên hàng đầu, nhưng tôi thường cảm thấy thất vọng vì bản thân không cách nào thực sự tĩnh hạ tâm, bảo trì chuyên chú khi học Pháp, bất kể là lúc học Pháp một mình hay tham gia học Pháp nhóm thì sự việc này vẫn thường hay xảy ra. Tôi cảm thấy rất lo lắng, nếu ngay cả yêu cầu cơ bản này tôi cũng không đạt thì làm sao tôi có thể tiến bộ trong tu luyện.
Một năm trước, tôi được mời tham gia một nhóm học Pháp vào mỗi buổi sáng, thời gian học Pháp hoàn toàn phù hợp với lịch trình của tôi và đảm bảo rằng tôi sẽ không bị vướng bận bởi công việc gia đình hay các cuộc họp của hạng mục, v.v. Tôi cảm thấy cơ hội này sẽ giúp tôi có được một nền tảng học Pháp vững chắc mà tôi đang cần.
Việc sắp xếp thời gian tốt nhất cho việc học Pháp là một khởi đầu tốt, nhưng vẫn không đảm bảo đạt được kết quả tốt nhất nếu chúng ta không thực sự phó xuất nỗ lực. Vì thế khi tham gia học Pháp nhóm, tôi vẫn dễ bị phong cách đọc của các học viên khác hay những tạp niệm của chính bản thân làm phân tán lực chủ ý. Nhưng với quyết tâm trong việc học Pháp đã giúp tôi tịnh hóa tư tưởng và nắm bắt cơ hội quý giá để học Pháp, dần dần tôi cảm thấy bản thân mình trong quá trình này đã phát sinh những biến hóa không nhỏ.
Mặc dù đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự khó khăn và tâm trí tôi thường bị choáng ngợp bởi những suy nghĩ tiêu cực, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng mình vẫn có môi trường để học Pháp nhóm và giao lưu vào mỗi buổi sáng, đó đúng là một miền đất tịnh thổ. Tôi biết điều quan trọng là tôi không chỉ thu được lợi ích từ môi trường tu luyện này mà còn cống hiến cho nhóm học Pháp bằng cách bảo trì đầu não bình tĩnh và chuyên chú trong suốt thời gian tham gia học Pháp.
Bên cạnh việc nâng cao chất lượng học Pháp, tôi cũng cảm thấy cần phải đề cao về phương diện phối hợp với các học viên khác. Mặc dù tôi đã hợp tác với các học viên khác trong nhiều hạng mục khác nhau nhưng tôi vẫn thích tự mình làm mọi việc. Khi tôi nhận thức rõ hơn về điểm này, tôi nhận ra một trong những nguyên nhân là do tính lười biếng, vì tôi thấy tự mình làm mọi việc sẽ dễ dàng hơn là trao đổi, hiệp trợ và khích lệ người khác. Một lý do khác khiến tôi thích làm việc một mình là vì tôi sợ bị phê bình. Ví dụ, nếu tôi viết thư cho văn phòng chính phủ, tôi thấy không thoải mái khi chia sẻ nội dung bức thư với các học viên khác vì lo sợ họ có thể phê bình phương pháp tiếp cận của tôi. Khi suy xét vấn đề này một cách lý tính, tôi biết việc chia sẻ sẽ nhận được phản hồi từ người khác có thể giúp tôi cải thiện tốt hơn.
Hai năm trước, một hạng mục ở tiểu bang của chúng tôi đã mang đến một cơ hội hợp tác tuyệt vời giữa các đồng tu trên khắp cả tiểu bang. Một số học viên cũng có hoàn cảnh đơn độc như tôi vì không có môi trường nhóm địa phương. Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới đang đến gần, và đây cũng là dịp kỷ niệm 30 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để đến thăm lại các văn phòng chính quyền tiểu bang sau khi Quốc hội đã thông qua nghị quyết lên án việc thu hoạch nội tạng cách đây vài năm. Đây là cơ hội để chúng tôi tiếp cận nhiều thành phố hơn trên khắp tiểu bang và mời họ tham gia lễ kỷ niệm trên toàn tiểu bang trong dịp này.
Những ngày đầu triển khai hạng mục, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều với những suy nghĩ tiêu cực khi gặp khó khăn trong việc phối hợp giữa nhóm và các nhiệm vụ. Nhưng bằng cách hướng nội, tôi dần dần cải thiện được khả năng giao tiếp và chia sẻ với các thành viên trong nhóm và mọi việc cũng được cải thiện. Mọi người trong nhóm của chúng tôi đã cố gắng hết sức và chúng tôi đã nhận được nhiều hình thức hỗ trợ khác nhau, chẳng hạn như thư ủng hộ hoặc lời chứng thực. Mặc dù cũng có một số chính trị gia từ chối nhưng điều đó cũng tốt cho sự tu luyện của chúng tôi, chúng tôi cùng nhau hướng nội và chia sẻ cách giảng rõ chân tướng tốt hơn cho các quan chức địa phương và buông bỏ tâm truy cầu. Tôi cũng cảm thấy mình đã tiến bộ trong việc vượt qua rào cản sợ bị chỉ trích, tôi có thể chia sẻ công việc của mình một cách dễ dàng với các đồng tu và hoan nghênh các ý kiến đóng góp của họ.
Thời điểm cao trào của hạng mục là vào lúc tổ chức hoạt động kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới tại thủ phủ của tiểu bang. Chuyện này đã xảy ra hơn hai năm trước, nhưng điều đặc biệt mà tôi nhớ về sự kiện này là mặc dù phiên họp Thượng viện bất ngờ kết thúc sớm một ngày trước sự kiện của chúng tôi, nhưng một thượng nghị sĩ bang đã đến phát biểu và bày tỏ sự ủng hộ của ông ấy. Một đài truyền hình địa phương đã đưa tin về sự kiện của chúng tôi và về cuộc bức hại của tà đảng ở Trung Quốc. Mặc dù trước đó chúng tôi chưa từng nhận được sự ủng hộ từ Bộ trưởng Ngoại giao và Thống đốc, nhưng thông qua nỗ lực phối hợp giảng rõ chân tướng của chúng tôi, cả hai đều đã gửi thư ủng hộ sự kiện với phát biểu những lời chúc chân thành từ tâm họ.
Một số học viên ở thành phố lớn cách nơi tổ chức sự kiện hai giờ đồng hồ lái xe đã không thể nghỉ làm để tham dự sự kiện. Để có được lượng khán giả lớn hơn tại sự kiện, chúng tôi đã mời một số bạn bè và người thân đến tham dự. Trong bức ảnh chụp chung giữa chúng tôi với thượng nghị sĩ bang, tôi nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười của những người thân và bạn bè khi họ giơ cao những khẩu hiệu ủng hộ. Tôi rất mừng cho họ vì họ đã có cơ hội thể hiện sự ủng hộ của mình đối với Đại Pháp và tham gia vào một sự kiện trọng đại như vậy.
Khi Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm nay đang đến gần, tôi có nguyện vọng muốn tổ chức một sự kiện kỷ niệm nào đó trong cộng đồng. Tôi biết sẽ không thể cử hành được hoạt động quy mô lớn như sự kiện những năm trước vì đã quá muộn để tổ chức một sự kiện như thế, nhưng tôi vẫn muốn làm điều gì đó. Mặc dù trong suốt cả năm chúng tôi đã tổ chức các sự kiện để giảng chân tướng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó thật đặc biệt đối với lễ kỷ niệm ngày 13 tháng 5 trên toàn thế giới. Tôi luôn trân trọng những cơ hội được tham gia vào những lễ kỷ niệm như vậy trong nhiều năm, dù đó là những sự kiện nhỏ ở địa phương hay những sự kiện quy mô lớn ở thành phố New York.
Sau khi liên lạc với các học viên trên khắp tiểu bang, chúng tôi ý thức được rằng tất cả chúng tôi không thể tập hợp lại thành một nhóm để hoạt động. Bởi vì một số người quá bận rộn, và họ sẽ phải đi cả một chặng đường dài nếu chỉ có một vài người trong chúng tôi tập trung ở một địa điểm, vì vậy tôi bắt đầu nghĩ về những gì mình có thể làm ở thành phố nhỏ của chúng tôi.
Vào khoảng thời gian này, Sư Phụ đã công bố kinh văn mới:
“[Việc] các chúng sinh địa phương chỗ chư vị được cứu sẽ là trách nhiệm của chư vị, vì thế chư vị ắt phải tu cho tốt bản thân mình! Tinh tấn thực tu thành một vị đệ tử Đại Pháp chân chính” (Gửi Pháp hội Ấn Độ [2023])
Tôi bắt đầu các công tác để chuẩn bị cho sự kiện chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp bằng cách gọi điện đến văn phòng thượng nghị sĩ bang mà tôi đã từng đến gặp trước đây. Tôi đã đề xuất anh ấy viết một bức thư chứng thực và gửi nó cho tôi. Sau đó, tôi hẹn gặp đại diện mới của tiểu bang và trò chuyện rất lâu với cô ấy. Cô ấy đã đăng lời chứng thực của nghị viện và mời hai đại diện khác đồng tài trợ.
Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ xem mình có thể làm thêm việc gì khác ở địa phương của mình, thì vào một ngày nọ, khi tôi đi ngang qua một trường đại học trong thị trấn, tôi nhận ra mình nên đặt một chiếc bàn trong khuôn viên trường đại học để có thể phân phát tờ rơi chân tướng và gặp gỡ nhiều sinh viên Trung Quốc. Đây là việc mà tôi có thể dễ dàng tự mình làm nên dù lúc đó đã gần đến cuối học kỳ nhưng tôi vẫn quyết định đặt một chiếc bàn ở khu vực hội sinh viên.
Khi đến nơi tôi thấy những chiếc bàn nằm ở bên trong tòa nhà nhưng khu vực đó rất ít người qua lại. Vì thế, tôi đã đến văn phòng hành chính và giảng chân tướng cho người phụ trách quản lý văn phòng và cô ấy đã đồng ý để tôi chuyển chiếc bàn ra bên ngoài ngay trước lối ra vào. Vì hôm đó trời nổi gió lớn nên bảng trưng bày của tôi trông không đẹp mắt bằng khi đặt bên trong nhà, nhưng tôi đã nói chuyện được với rất nhiều người và thậm chí còn gặp cả hiệu trưởng trường Đại học. Tôi cũng đã giảng chân tướng một sinh viên người Trung Quốc bị tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối. Lúc đầu, cô ấy không muốn nhận cuốn sách giảng chân tướng bằng tiếng Trung, nhưng cuối cùng cô ấy đã đồng ý nhận và đọc nó một cách cẩn thận.
Đồng thời, tôi hy vọng có thể tổ chức lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới tại một công viên ở trung tâm thành phố. Trong công viên có một sân khấu nhỏ cạnh bãi đậu xe lớn dành cho phiên chợ nông sản ngày thứ bảy. Tôi đã liên hệ với người quản lý công viên của thành phố, nhưng theo phản hồi ban đầu của anh ấy thì việc tổ chức sự kiện trong thời gian diễn ra phiên chợ nông sản là không khả thi do các quy tắc và quy định của thành phố. Vì thế, tôi bắt đầu từ bỏ ý định này, đặc biệt là khi tôi nghĩ mình cần thêm học viên để tổ chức sự kiện nhưng họ lại không thể tham gia.
Nhưng sau đó người quản lý lại gửi email cho tôi và đề nghị chúng tôi gặp nhau để thảo luận thêm. Khi gặp anh ấy tại văn phòng, tôi được biết anh ấy đã đọc và đánh giá cao Thời báo Đại Kỷ Nguyên cũng như khá quen thuộc Pháp Luân Đại Pháp. Cùng lúc mà tôi liên hệ với anh về việc tổ chức các lớp học Pháp Luân Đại Pháp gần chợ nông sản, thì có một huấn luyện viên yoga trẻ tuổi khác cũng liên hệ với anh ấy, vì thế anh quyết định cho mỗi người chúng tôi hai buổi tổ chức vào tháng 5 và lớp học của chúng tôi là một sự kiện được thành phố tài trợ, nên chúng tôi sẽ không phải mua bảo hiểm và trả tiền để giữ chỗ cho lớp học. Người hướng dẫn yoga là phóng viên của một tờ báo địa phương, cô ấy đã phỏng vấn tôi và viết bài về chuyến đi của tôi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện kêu gọi chấm dứt cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Trước buổi học đầu tiên, tôi đã đến dự cuộc họp hội đồng thành phố và có bài phát biểu trong khoảng 3-5 phút. Tôi đã nói với các thành viên trong hội đồng và những người tham dự về Pháp Luân Đại Pháp cũng như cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc và sự hỗ trợ mà chúng tôi nhận được từ các đại diện tiểu bang và liên bang, đồng thời mời họ đến chợ nông sản để học các bài công pháp. Sau đó, một ủy viên hội đồng đã đến gặp tôi và nói rằng cô ấy rất quan tâm tới các lớp học và cô đã chia sẻ tờ thông tin giới thiệu về lớp học lên trang mạng xã hội của cô ấy.
Thời tiết rất đẹp trong thời gian tổ chức lớp học vào tháng 5, mặc dù không có nhiều người đến tham gia lớp học nhưng tôi đã gặp rất nhiều người hữu duyên đến phiên chợ và họ cũng tỏ ra quan tấm đến lớp học nếu được tổ chức trong lần tới. Một người đàn ông sau khi học một số bài công pháp đã nói rằng đây chính là điều anh ấy đang tìm kiếm. Người quản lý công viên nhận thấy chúng tôi cần có thêm thời gian để tổ chức các lớp hướng dẫn luyện công cho người dân địa phương nên đã đồng ý để chúng tôi tiếp tục tổ chức các lớp học luyện công trong suốt mùa hè.
Trước đây tôi luôn có quan niệm rằng các sự kiện phải được tổ chức hoành tráng và ấn tượng thì mới thu hút được nhiều sự chú ý. Trong quá trình lên kế hoạch cho sự kiện lần này, tôi đã khắc phục được quan niệm đó và cảm thấy xứng đáng với nỗ lực đã bỏ ra, ngay cả khi chỉ có một người được cứu thì sự kiện này cũng thực sự đáng làm. Tôi cũng trở nên linh hoạt hơn, không còn lo lắng quá nhiều và quan trọng hơn cả là tín tâm vào Sư phụ trong suốt quá trình này. Mặc dù cuối cùng tôi không tổ chức được một sự kiện lớn như dự kiến ban đầu, nhưng cơ hội để giảng chân tướng trong cộng đồng đã triển hiện trước mắt một cách tự nhiên khi tôi có tâm muốn cứu người.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội vùng Trung Tây Mỹ Quốc năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/13/464104.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/18/210869.html
Đăng ngày 08-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.