Bài viết của Ngọc Khiết, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Bất chấp cuộc bức hại mà Đảng Cộng sản Trung Quốc tiến hành vào tháng 7 năm 1999, gia đình tôi vẫn luôn ủng hộ tôi.

Người chồng tử tế

Chồng tôi là một tài xế taxi, tính tình tử tế và trung thực. Dù ông ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông vẫn luôn rất ủng hộ tôi và thường đề xuất cho các học viên đi nhờ xe hoặc giúp đỡ họ.

Tháng 10 năm 1999, ba tháng sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã bị giam giữ. Khi cảnh sát địa phương thấy tôi trong trại tạm giam, ông ta nói: “Bà có biết tại sao chồng bà bị giam giữ không?” Tôi bị sốc khi nghe thấy điều ấy. “Tại sao?” Ông ta đáp: “Là do bà đấy!”

Sau đó, tôi được biết tại sao chồng tôi bị giam giữ. Tháng 8 năm 1999, một nữ học viên đến chỗ tôi và chúng tôi đã bàn bạc sẽ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Sau bữa tối, chồng tôi đã đưa học viên kia về. Sau đó, học viên đó bị bắt và đã khai với cảnh sát về vợ chồng tôi. Cảnh sát đến nhà tôi, đánh đập ông ấy và giam giữ ông ấy. Hai ngày sau, chồng tôi được thả vì cảnh sát xác nhận được ông ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vì chồng tôi tử tế và luôn ủng hộ, nên thỉnh thoảng khi các học viên khác cần giúp đỡ, họ sẽ nhờ chồng tôi mà không hỏi ý tôi. Ông ấy giúp các học viên lắp đặt đĩa vệ tinh để xem Truyền hình Tân Đường Nhân (một kênh truyền thông có trụ sở tại New York cung cấp thông tin không kiểm duyệt về Trung Quốc) và một vài thứ khác. Ông ấy thường không kể với tôi và tôi chỉ được biết từ các học viên khác sau đó.

Khi tôi bị giam giữ ở trong trại cưỡng bức lao động, chồng tôi đã đưa con gái và con trai chúng tôi đến thăm thân. Một lính canh đã nói với tôi trước mặt họ: “Nếu bà hứa sẽ không bao giờ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện nữa thì bà có thể về nhà.” Tôi đã từ chối. Chồng tôi không nói gì hay gây áp lực cho tôi và chỉ rời đi cùng các con.

Một học viên mà chồng tôi quen biết đã bị tra tấn đến mức tàn phế trong trại cưỡng bức lao động. Sau khi ông ấy được thả, chồng tôi đã dẫn các con chúng tôi cùng đi đến thăm ông ấy. Học viên ấy đã cảm động sâu sắc, bởi vì thời điểm đó người ta đều tránh né ông ấy để không bị liên lụy.

Một học viên đã bị bắt giữ vì phát tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã trốn thoát khỏi sự giam cầm nhưng buộc phải sống xa nhà để trốn cảnh sát. Cô ấy đã ở nhà của chúng tôi hơn 20 ngày. Hầu hết mọi người sẽ sợ bị liên lụy và từ chối giúp đỡ cô ấy nhưng chồng tôi thì không.

Sự chính trực và thiện lương của chồng tôi đã được phúc báo. Ông ấy từng bị đau lưng dữ dội và đôi khi không thể lái xe được (vì cơn đau). Ông ấy đã tìm đến nhiều bác sỹ Trung Y cổ truyền và uống rất nhiều loại thuốc thảo dược nhưng vẫn không khỏi. Là một tài xế taxi, ông ấy phải ngồi trong nhiều giờ đồng hồ. Dần dà, một bên cơ mông của ông ấy bị teo lại. Vùng cơ bị teo ấy đã hồi phục sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bệnh đau lưng của ông ấy cũng biến mất theo. Hơn 20 năm qua, ông ấy chưa từng bị bệnh và hiện vẫn đang sống rất khỏe mạnh.

Vùng xương chậu bị vẹo của con trai tôi hồi phục

Con trai tôi cao khoảng 1m8 và không ai tin rằng cháu từng bị vẹo xương chậu bẩm sinh. Chúng tôi đã không kịp thời chữa trị cho cháu, dẫn đến việc một chân của cháu dài hơn chân còn lại. Khi cháu lên 5 tuổi, chúng tôi đưa cháu đến gặp bác sỹ để khám và ông ấy nói rằng không có cách chữa, hậu quả là con trai tôi sẽ khá lùn khi trưởng thành. Những bác sỹ khác mà chúng tôi tham vấn cũng nói điều tương tự.

Chị dâu tôi cố dùng lực để kéo chân con trai tôi. Khi cháu hét lên đau đớn, tôi đã nói: “Vậy con thử nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp nhé? Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, có thể giúp con.”

Vì thế, chúng tôi bắt đầu lắng nghe băng tiếng các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sáng hôm sau, con trai tôi nói: “Con thấy ổn rồi. Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực giúp con.” Tôi kinh ngạc với lời nói của con trai vì chúng tôi không ngờ cháu hiểu rằng nghiệp lực có nghĩa là gì. Tôi kiểm tra chân của cháu và cả hai chân đều dài bằng nhau! Hiện tại, con trai tôi là một thanh niên anh tuấn với dáng người cao 1m8.

Gia đình tôi bênh vực Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi bị giam giữ ở trong trại cưỡng bức lao động, các lính canh đã cố gắng thu thập một vài điều bôi nhọ hoặc tin đồn về tôi. Họ biết rằng gia đình của nhiều học viên đã đổ lỗi cho các học viên thay vì cuộc bức hại. Khi họ đến nhà tôi, cha chồng của tôi đã nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp thì có gì sai chứ? Con dâu tôi đã vi phạm luật nào? Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tôi cũng sẽ tu luyện!”

Tôi gặp một tài xế xe tải trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Vợ anh ấy đã tu luyện được một thời gian ngắn và tôi cũng giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho anh. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, anh ấy đến nhà tôi và nói: “Hãy đưa cho tôi các sách Pháp Luân Đại Pháp của chị, tôi sẽ giữ cho chúng không bị tịch thu.” Cuộc bức hại vô cùng khốc liệt vào thời điểm đó, đến nỗi ngay cả họ hàng của tôi cũng sợ phải giữ những quyển sách ấy trong nhà của họ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/27/462296.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/13/210787.html

Đăng ngày 04-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share