Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-09-2023]

Cảm giác như chưa lâu, vậy mà tôi đã tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp được 25 năm rồi. Đại Pháp đã cải biến con người tôi, cho tôi hiểu được mục đích và ý nghĩa nhân sinh cùng trách nhiệm và sứ mệnh của mình. Đại Pháp đã truyền động lực giúp tôi liên tục đề cao khả năng giảng chân tướng để trợ Sư cứu chúng sinh. Con xin cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ đã cứu vớt con, cảm ơn các đồng tu đã động viên và hỗ trợ tôi trong suốt chặng đường tu luyện.

Dưới đây là trải nghiệm tu luyện của tôi về việc hướng nội.

Kiện Giang Trạch Dân

Cảnh sát biết vợ chồng tôi nộp đơn tố cáo hình sự đối với Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), kẻ đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nên đã đến nơi tôi làm việc tìm tôi. Họ cho lãnh đạo công ty xem đơn tố cáo hình sự của tôi, rồi đến nhà tôi để cưỡng ép tôi ra đồn công an. Các cảnh sát thẩm vấn tôi có thái độ rất ác liệt và không chịu nghe khi tôi giảng chân tướng. Các lãnh đạo nơi tôi làm việc biết chuyện nên đã đến đồn công an để khiển trách tôi. Họ nói tôi gặp rắc rối lớn và gây rất nhiều áp lực lên tôi. Tôi có thể cảm nhận một trận cuồng phong đang ập tới.

Cảnh sát muốn tôi nói cho họ biết ai đã xúi giục tôi đệ đơn kiện Giang và yêu cầu tôi ký vào biên bản thẩm vấn. Tôi từ chối nên họ dọa bắt vợ tôi, lúc đó tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi. Khi ở một mình trong phòng tạm giam, tôi đã nhắn tin cho vợ, nói ngắn gọn về tình hình của tôi và dặn cô ấy hãy chú ý an toàn và không tùy tiện mở cửa cho cảnh sát. Cô ấy liên tục động viên tôi và bảo tôi đừng sợ. Tôi không ngừng phát chính niệm và cố gắng thuyết phục cảnh sát không tham gia vào việc bức hại. Cuối cùng, họ đưa tôi vào một trại tạm giam.

Cùng phòng giam với tôi có nhiều người nhưng chỉ mình tôi là tu luyện Đại Pháp. Họ hỏi sao tôi lại vào đây, tôi kể với họ rằng tôi đã gửi đơn tố cáo hình sự đối với Giang Trạch Dân và nói với họ sự thật về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Sáng sáng chúng tôi làm việc rất ít, chủ yếu là xếp hàng và ngồi. Trong xà lim có rất nhiều camera, chúng tôi không được phép nói chuyện hay đi lại. Tôi đã nói với mọi người ở đó về Đại Pháp và luyện các bài công Pháp cho họ xem. Một số đã hiểu rằng Đại Pháp là tốt và chửi rủa Giang.

Tôi đã trò chuyện với một sinh viên trẻ về Đại Pháp và cậu ấy đã thoái Đội thiếu niên và Đoàn thanh niên (các tổ chức thanh thiếu niên của ĐCSTQ). Một người thất nghiệp hiểu chân tướng đã sớm được thả. Tôi dặn anh ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Anh ấy nói anh đã nhớ kỹ rồi.

Nhiều người trong trại tạm giam cảm thông với tôi. Vợ tôi và các đồng tu đã đến thăm và động viên tôi đừng lo lắng, hãy chính niệm chính hành. Tôi rất cảm động. Mỗi khi tĩnh tọa tôi đều phát chính niệm và không sợ bất cứ điều gì. 10 ngày sau tôi được thả. Khi tôi đi làm trở lại, lãnh đạo xem như không có chuyện gì và không nói gì tôi nữa.

Vụ việc liên quan đến đơn kiện Giang của chúng tôi đã chấm dứt như thế. Khi tôi bị bắt, tôi đã lo lắng cho sự an toàn của vợ và các con. Tôi nhận rằng đây chính là nhân tâm và chấp trước vào tình thân quyến mà tôi cần buông bỏ. Cuối cùng, nhờ Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ, các thành viên gia đình tôi đều bình an vô sự.

Chiến dịch “Xóa sổ”

Trong thời gian diễn ra chiến dịch “Xóa sổ” hồi năm ngoái, Trưởng Khu dân cư chỗ chúng tôi đã đến nhà tôi nhiều lần. Bà ấy thường đến khi tôi đi làm. Qua điện thoại tôi bảo bà ấy đừng tham gia vào cuộc bức hại và rằng tôi sẽ không ký bất cứ thứ gì hay hợp tác với họ. Bà đã báo cáo lập trường của tôi lên cấp trên là những người ở Uỷ ban Chính trị và Pháp luật (PLAC).

Anh trai tôi gọi điện và muốn nói chuyện video với tôi. Sau đó, tôi phát hiện nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã liên lạc với anh, và anh đã bí mật chụp hình tôi nhưng ảnh chụp không được rõ. Sau đó, nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật lại tìm đến chị tôi. Chị tôi kể với tôi rằng họ muốn tôi hợp tác và ký vào giấy tờ của họ. Tôi dặn chị đừng để ý đến họ và rằng tôi sẽ không ký bất cứ thứ gì.

Em trai tôi gọi điện và bảo rằng nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã tìm chú ấy và cho tôi một số điện thoại. Khi tôi bảo chú ấy rằng họ tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chú ấy đã chặn số của họ. Vì người thân của tôi đều hiểu chân tướng Đại Pháp và ủng hộ tôi tu luyện nên việc nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật tìm đến người nhà của tôi không có kết quả, cuối cùng họ tìm đến đơn vị công tác của tôi.

Nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã gây áp lực lên các lãnh đạo của tôi, làm họ rất lo lắng, sợ hãi. Họ coi đây là một nhiệm vụ chính trị và nói chuyện với tôi nhiều lần. Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho họ, nói với họ Pháp Luân Đại Pháp phổ truyền khắp thế giới như thế nào và rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc. Họ thấy không thể thuyết phục được tôi nên quyết định cắt tiền thưởng của tôi. Tôi kể chuyện này với vợ và các con tôi, mọi người đều ủng hộ tôi và bảo tôi đừng bao giờ hợp tác với họ.

Một đêm nọ trong mơ tôi thấy một tờ giấy đang cháy trên bếp. Sau khi tờ giấy đã thành tro thì Sư phụ xuất hiện. Tôi liền quỳ trước Sư tôn. Tôi biết đây là xóa bỏ việc ký kết cuối cùng với cựu thế lực. Đó là một quan mà tôi phải vượt. Sư phụ đã khích lệ tôi vượt qua thật tốt khảo nghiệm “Xóa sổ.”

Trưởng ban tại nơi làm việc đã đi cùng tôi đến Phòng Nhân sự để thuyết phục Trưởng phòng ở đó không cắt thưởng của tôi. Tôi biết thực ra Trưởng ban muốn tôi ký vào giấy tờ để không gây phiền hà cho anh ấy. Nhưng tôi muốn nhân cơ hội này để nói với họ nhiều hơn về Đại Pháp.

Tôi nhìn thấy quyết định cắt tiền thưởng của tôi trên mặt bàn, sẵn sàng gửi lên cấp trên để thảo luận vào hôm sau. Trưởng phòng nhân sự không cho tôi nói và cố thuyết phục tôi hợp tác với Uỷ ban Chính trị và Pháp luật. Tôi biết suy nghĩ của anh ấy bị tà ác khống chế nên tôi liên tục phát chính niệm trong tâm. Anh ấy đã dừng lại và để tôi nói. Tôi nói với anh ấy về sự phổ truyền của Pháp Luân Đại Pháp ở nước ngoài và những phần thưởng và vinh danh mà Sư phụ của Đại Pháp đã nhận được. Vì không chịu ký giấy nên tôi nghĩ rằng mình sẽ không nhận được tiền thưởng, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

Trước thái độ của tôi như vậy, nhân viên Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã thuyết phục em trai tôi ký thay tôi. Từ đó cũng không ai nhắc đến vấn đề tiền thưởng nữa.

Năm nay, tôi vẫn được đánh giá là ‘xuất sắc’, nhưng kết quả không như tôi kỳ vọng. Những người được tuyển dụng sau tôi hoặc có thành tích không tốt như tôi đều được xếp hạng trước tôi. Sau khi thấy kết quả này tôi có chút bất bình và không còn làm việc chăm chỉ như trước nữa-nhất là khi tôi phát hiện có người từng hâm mộ năng lực của tôi nay đã thành lãnh đạo. Tôi biết đây là do tâm danh lợi và tâm tật đố gây ra.

Tôi đã hướng nội và hiểu ra rằng tôi cần phải giữ tấm lòng thoáng đãng của đệ tử Đại Pháp và phải làm tốt công việc của mình. Chúng ta không thừa nhận bức hại tài chính, nhưng chúng ta phải luôn hướng nội và không để tâm đến danh lợi.

Thông qua học Pháp, tôi cảm thấy mình đã nhanh chóng đề cao. Tôi để tâm hơn đến việc sẽ ảnh hưởng đến người khác ra sao nếu tôi không buông bỏ chấp trước của mình. Tôi lại làm việc chăm chỉ như mọi khi và ít để tâm hơn đến được mất cá nhân. Kết quả đánh giá lần này có thể được xem là phản ánh của khảo nghiệm “Xóa sổ”.

Tôi cảm thấy những gì tôi đã làm còn xa mới đáp ứng được yêu cầu đối với một đệ tử Đại Pháp. Cho dù tôi có tu luyện như thế nào đi nữa thì tôi cũng phải luôn nhớ làm ba việc cho tốt. Tôi sẽ giảng chân tướng và trợ Sư cứu nhiều người trong hành trình tu luyện còn lại của mình.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/6/464804.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/13/212889.html

Đăng ngày 01-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share