Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2023]

Vào ngày 4 tháng 4 năm nay tôi đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp gần một đồn cảnh sát. Ngay khi tôi đưa cho một người một số tài liệu thông tin về Đại Pháp thì anh ta túm lấy tay tôi và nói: “Tôi là cảnh sát! Tôi sẽ bắt bà!” Anh ta tiếp tục giữ cánh tay tôi trong khi gọi điện thoại. Vài phút sau, bốn viên cảnh sát đến và đưa tôi về đồn.

Đây là lần thứ 2 tôi bị bắt trong mấy tháng gần đây. Một cảnh sát nói: “Lại là bà!” Họ lục túi tôi và lấy các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và chìa khóa nhà tôi. Họ hỏi tôi sống ở đâu, nhưng tôi không nói cho họ biết.

Chiều hôm đó cảnh sát gọi cho con trai tôi, con trai và con dâu đã đến đón tôi về. Bị áp lực bởi cảnh sát, con dâu tôi đã nói với họ địa chỉ của tôi. Ba cảnh sát đã khám xét nhà tôi và lấy đi các sách Đại Pháp, pháp tượng của Sư phụ, hai chiếc máy tính, một chiếc máy in và các tài liệu khác. Tôi bị áp lực rất lớn và cảm thấy thất vọng bởi vì tôi đã không bảo vệ được sách và tài liệu.

Cảnh sát mất vài giờ để phân loại những thứ đã tịch thu. Vào khoảng nửa đêm, họ đưa tôi sang một phòng khác và hỏi tôi đã lấy các sách Đại Pháp ở đâu. Tôi nói tôi đã sưu tập sách trong suốt 27 năm tôi tu luyện Đại Pháp. Sau đó họ hỏi ai đã đưa cho tôi những tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói đó là một phần trong bộ sưu tập của tôi.

“Sau này bà có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” cảnh sát hỏi.

Tôi nói: “Dĩ nhiên là tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt. Tôi từng mắc đủ mọi loại bệnh tật, bao gồm viêm gan, bệnh tim, thấp khớp và tăng sản xương ở đốt sống. Tôi đã hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi đã 78 tuổi nhưng sức khỏe của tôi rất tốt.”

Ngày hôm sau, một cảnh sát đến và hỏi tôi: “Bà có biết tôi không?” Hóa ra anh ta là người đã bắt giữ tôi. Với vẻ mặt bất thiện, anh ta nói anh ta đã không bắt được học viên mà đi cùng với tôi và anh ta thề sẽ tìm ra cô ấy.

Tôi nói với anh ta rằng tôi chỉ đi một mình và nói: “Đừng nói về cuộc bức hại nữa. Chúng ta có mối quan hệ tiền duyên. Tại sao cậu lại muốn dính líu vào cuộc bức hại này cơ chứ?”

Bất ngờ trước những gì tôi nói, thái độ của anh ta lập tức dịu đi và anh ta hành xử như thể một người khác. Tôi đã kinh ngạc trước sức mạnh của Thiện.

Được tại ngoại

Tiếp theo cảnh sát đưa tôi tới một bệnh viện huyện để kiểm tra sức khỏe. Tôi nghe họ nói họ định đưa tôi tới một trại tạm giam. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ và tôi không thừa nhận kế hoạch giam giữ của họ đối với tôi.

Tại trạm tạm giam, tôi được phát hiện bị huyết áp rất cao và lính canh từ chối tiếp nhận tôi. Cảnh sát phải đưa tôi trở lại đồn cảnh sát và họ thả tôi tại ngoại nhờ bảo lãnh. Họ yêu cầu con trai tôi nộp cho họ 400 Tệ tiền khám sức khỏe trước khi họ thả tôi.

Khi về nhà tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước của mình: tình thân quyến, tâm sắc dục, tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ và chấp trước vào làm các việc. Bởi vì tôi là người duy nhất sản xuất tài liệu cho các đồng tu để phân phát trong thị trấn của chúng tôi, tôi nghĩ rằng mình rất có năng lực và đánh giá cao bản thân. Các đồng tu cũng dựa vào tôi và họ muốn hỏi ý kiến tôi khi gặp khổ nạn trong tu luyện. Tất cả những thứ này đều là những chấp trước nghiêm trọng và tôi cần phải tống khứ chúng.

Tận dụng cơ hội để cứu người

Sau khi họ thả tôi có bảo lãnh, tôi biết bước tiếp theo là cảnh sát sẽ chuyển vụ án của tôi lên viện kiểm sát. Tôi không nên ngồi đợi cho cuộc bức hại diễn ra. Tôi nên chủ động giảng chân tướng cho họ và cứu họ. Tôi thảo luận suy nghĩ của mình với một học viên khác. Cô ấy đưa cho tôi một số tài liệu pháp lý và chia sẻ của các học viên khác về những hành động cụ thể mà tôi có thể thực hiện.

Ban đầu tôi cảm thấy hơi có chút choáng ngợp và không biết bắt đầu từ đâu. Một ngày sau đó, có một học viên khác tình cờ ghé thăm tôi và tôi nói rằng tôi đang nghĩ đến việc đệ đơn kiện cảnh sát. Cô ấy khích lệ tôi đi theo cách này và rằng Sư phụ sẽ giúp tôi biết phải làm gì.

Trong khi tôi bắt đầu chuẩn bị đơn từ, tâm sợ hãi của tôi bắt đầu nổi lên: liệu cảnh sát có trả đũa tôi và tăng cường bức hại không? Tôi đã lờ nó đi. Tôi phải làm tốt việc cứu người và chiểu theo an bài của Sư phụ. Cảnh sát sẽ gặp nguy hiểm khi giam gia cuộc bức hại và họ cũng cần được cứu. Để tăng cường chính niệm, tôi đã tăng thời gian học Pháp.

Vào ngày 6 tháng 5, khoảng một tháng sau khi tôi được bảo lãnh tại ngoại, cảnh sát gọi điện cho tôi và bảo tôi rằng họ đã nộp hồ sơ của tôi tới viện kiểm sát. Tôi khá lo lắng và không biết phải làm gì. Tôi gần như đã từ bỏ ý tưởng kiện lại cảnh sát. Nhưng được một học viên khác khích lệ, tôi đã vượt qua nỗi sợ và in bốn thư khiếu kiện.

Cùng với cô ấy, tôi đã đi đến viện kiểm sát huyện và nói với người bảo vệ rằng tôi có thư khiếu kiện cảnh sát vì đã ngược đãi tôi. Người bảo vệ nói rằng Giám đốc của họ không có trong văn phòng ngày hôm đó. Anh ấy đưa cho tôi số điện thoại của vị Giám đốc và bảo tôi hãy hẹn gặp với ông ấy.

Sau đó chúng tôi đi tới Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Nhân viên lễ tân không muốn nhận thư của tôi khi tôi nói với anh ấy đó là thư gì. Khi tôi đang cố gắng giảng chân tướng cho anh ấy, một người bước vào và la lối: “Hai mươi năm trước chính phủ đã tuyên bố Pháp Luân Đại Pháp là một (lời lẽ lăng mạ).” Tôi cố gắng nói với anh ta rằng không có luật nào ở Trung Quốc nói rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là có tội. Anh ta từ chối lắng nghe và nói: “Nếu không vì tuổi tác của bà, tôi sẽ bắt giữ bà ngay lập tức.” Tôi cảm thấy buồn cho họ.

Tôi đã quay lại viện kiểm sát lần thứ hai và gặp gỡ vị Giám đốc. Thái độ của anh ta không tệ. Tôi đã nói với anh ta chân tướng cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp, và rằng cuộc bức hại không có cơ sở pháp lý nào cả, cũng như sự thật là Cục xuất bản Trung Quốc đã dỡ bỏ lệnh cấm các sách Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011. Tôi nhấn mạnh rằng tự do tín ngưỡn được Hiến pháp Trung Quốc bảo hộ và không có cơ quan nhà nước nào có thể tước đi cái quyền này của công dân.

Hai ngày sau, một học viên đề nghị tôi hãy tìm xem vị công tố nào được chỉ định xử lý vụ việc của tôi, như thế tôi có thể trực tiếp giảng chân tướng cho anh ta. Tôi đã gọi nhiều cuộc điện thoại và đến nhiều Viện kiểm sát nhưng không tìm được thông tin nào. Tôi còn không biết cảnh sát đã gửi vụ việc của tôi đến đâu.

Cuộc bức hại bị giải thể

Trong thời gian này, các học viên địa phương liên tục phát chính niệm cho tôi. Chúng tôi quyết định cần phải tìm ra thông tin từ cảnh sát. Vì vậy tôi đi đến đồn cảnh sát vào lúc 8 giờ sáng ngày 18 tháng 5.

Nhiên viên đầu tiên mà tôi gặp là người phụ trách vụ việc của tôi. Anh ta nói rằng anh ta có một số thông tin cho tôi. Thật ngạc nhiên, anh ta nói với tôi rằng vụ án của tôi đã được bãi bỏ và tôi sẽ không bị truy tố.

Sau đó tôi nhớ rằng khi họ lục soát nhà tôi, nhân viên đó đã nói với những người khác hãy nhẹ tay với tôi. Cuối cùng, họ đã bỏ qua việc thống kê một số tài liệu mà tôi có và chỉ báo cáo một phần.

Tôi cảm ơn nhân viên đó và khuyên anh ấy và đồng nghiệp của anh ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Sau 44 ngày nỗ lực, cùng với sự gia trì của Sư phụ và hỗ trợ của các đồng tu, cuộc bức hại tưởng chừng nghiêm trọng đã hoàn toàn bị giải thể.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/11/461813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/9/211234.html

Đăng ngày 04-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share