Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại vào năm 1999. Sau đó, mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện. Chứng kiến ​​mẹ tôi khỏi bệnh tim nhanh chóng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cha tôi đã giúp giảng chân tướng Đại Pháp cho gia đình và bạn bè. Ông thậm chí còn thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Vì tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Đại Pháp nên đã bị tống giam nhiều lần. Cha tôi lần nào cũng cố gắng dùng luật pháp để giải cứu tôi. Vì vậy, tôi muốn chia sẻ một vài điều cha tôi đã làm để bảo vệ và giải cứu con gái.

Sản xuất và phân phát tài liệu chân tướng Đại Pháp

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, cha mẹ đã cho tôi tiền để đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt, bị áp giải về quê và bị giam tại trại tạm giam địa phương. Hôm tôi được thả, cha mẹ tôi đã đến đón tôi về. Người đứng đầu Đội An ninh Chính trị địa phương đã khuyên cha tôi cấm tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng ông đã khẳng khái trả lời: “Không!”

Để tránh bị chính quyền địa phương bức hại, mẹ con tôi không còn cách nào khác là phải chuyển đến một thị trấn khác. Để đồng hành cùng chúng tôi, cha tôi đã nghỉ hưu sớm. Ông đã giúp chúng tôi làm tài liệu giảng chân tướng. Có lần, một đồng tu tới rủ tôi đi phát tài liệu chân tướng cùng cô ấy, nhưng tôi bận nên cha tôi quyết định đi thay tôi. Nửa đêm, ông đạp xe đến các làng lân cận và phân phát tài liệu đến các hộ gia đình ở đó.

Thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ

Sau khi chúng tôi quay trở về quê nhà, tôi đã bị bắt. Cha mẹ tôi ngày nào cũng đến Phòng An ninh Chính trị và trại tạm giam để yêu cầu thả tôi nhưng vô ích. Các đồng tu cũng giúp giải cứu tôi, nhưng trại tạm giam đe dọa rằng thay vào đó họ sẽ đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức. Mãi cho đến khi cha của một người bạn cùng lớp của tôi, là cảnh sát, liên lạc với Cục trưởng Cục An ninh Nội địa thì họ cuối cùng mới chịu thả tôi.

Sau khi tôi được thả, cảnh sát và đặc vụ Phòng 610 thường đến sách nhiễu chúng tôi. Họ thậm chí còn đóng băng lương hưu của cha tôi. Bị tổn thương bởi sự đe dọa và áp lực liên tục từ chính quyền, mẹ tôi không thể tập trung tu luyện Đại Pháp nữa. Cuối cùng bà đã bị khuất phục trước cuộc bức hại của ĐCSTQ và qua đời vì một cơn đau tim.

Khi mẹ tôi nằm viện, cha tôi rất suy sụp. Ông đã chuyển từ ủng hộ chúng tôi tu luyện sang phản đối mạnh mẽ và thậm chí còn cấm chúng tôi đọc sách Đại Pháp. Sau khi mẹ tôi qua đời, tình trạng của ông ngày càng xấu đi – ông đổ lỗi cho Đại Pháp về cái chết của mẹ.

Sau khi truyền hình vệ tinh Tân Đường Nhân (NTDTV) có mặt ở Trung Quốc, tôi đã lắp một chiếc cho cha tôi. Sáu tháng sau khi xem truyền hình Tân Đường Nhân, cha tôi không còn phản đối Đại Pháp nữa. Ông trả lại cho tôi những cuốn sách Đại Pháp mà ông đã giấu trước đó. Một đồng tu ở khu phố của tôi kể với tôi rằng, có lần anh ấy đang trò chuyện với cha tôi trong công viên thì có một cựu quân nhân cũng tới tham gia cuộc trò chuyện. Cha tôi đã kể cho họ về những gì ông thấy trên NTDTV và những bí mật về lịch sử lừa dối của ĐCSTQ, những điều được bưng bít ở Trung Quốc. Cuối cùng, cha tôi và anh đồng tu ấy đã cùng nhau thuyết phục người cựu chiến binh thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Từ chối thông đồng với quan chức ĐCSTQ tham nhũng

Một ngày nọ cách đây vài năm, tôi bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát. Họ trói tôi vào một chiếc ghế kim loại, một nhóm tám cảnh sát từ Đội An ninh Quốc gia đã thẩm vấn tôi và lên kế hoạch chuyển tôi đến trại tạm giam. Cha tôi và các đồng tu đã đi làm nhiệm vụ giải cứu tôi. Cha của bạn học, khi đó đã nghỉ hưu nhiều năm và không còn liên lạc với Cục An ninh Nội địa nữa, đã gọi hàng chục cuộc điện thoại để nhờ giúp đỡ tôi.

Tuy nhiên, Cục An ninh Nội địa vẫn nhất quyết bức hại tôi, nên cha tôi đã theo dõi vụ việc rất chặt chẽ. Khi công tố viên từ chối gặp ông, ông đã đến Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Ủy ban này sau đó yêu cầu công tố viên phải tiếp ông. Mặc dù viện kiểm sát có ý định bác bỏ vụ án của tôi nhưng Cục An ninh nội địa vẫn gửi thêm tài liệu pháp lý nhằm buộc tội tôi và tống tôi vào tù.

Trong quá trình tố tụng này, các đồng tu đã cung cấp cho cha tôi thông tin về luật pháp Trung Quốc liên quan đến trường hợp của tôi. Ông nhận thấy rằng cuộc đàn áp Pháp Luân Công hoàn toàn không có cơ sở pháp lý. Khi ông chia sẻ sự thật này với Cục trưởng Cục An ninh Nội địa, Cục trưởng đã tìm cách phớt lờ. Không nản lòng, cha tôi vẫn kiên trì nỗ lực để tôi được thả. Ông đã viết thư khiếu nại tới tất cả các cấp chính quyền, quốc gia cũng như địa phương, cáo buộc chính quyền đã bức hại tôi mà không có thủ tục tố tụng hợp pháp.

Sau khi tôi bị truy tố và vụ án của tôi được đưa ra tòa, cha tôi đã liên hệ với tất cả các công ty luật ở địa phương, nhưng không ai dám bào chữa cho tôi trước tòa. Sau đó ông nộp đơn xin làm người bào chữa đại diện cho gia đình tôi nhưng bị từ chối.

Hôm xét xử, cha tôi đã ghi chép lại phiên tòa nhưng phó chánh án tòa ra lệnh tịch thu giấy bút của ông. Công tố viên đã nhiều lần hỏi tôi có muốn nhận tội không, nhưng tôi cương quyết khẳng định mình vô tội.

Có người đề nghị cha tôi hối lộ công tố viên để xin giảm án cho tôi. Tôi đã cố gắng để khuyên cha không làm vậy nhưng tôi không được phép liên lạc với ông.

Cuối cùng, quả thực tôi chỉ bị kết án nhẹ và được thả không lâu sau đó. Khi tôi hỏi cha tôi có phải ông đã hối lộ để tôi được về không, ông quả quyết với tôi rằng không có chuyện ấy. Thực sự, tôi biết rằng cha ghét tham nhũng và coi thường bất kỳ sự thông đồng nào với bộ máy quan chức tham nhũng của ĐCSTQ.

Một người đàn ông chính trực và có lương tâm

Trong quá trình phối hợp với các đồng tu để giải cứu tôi, cha tôi nhận thấy các học viên Pháp Luân Công là những người rất tốt. Vì vậy, khi tổ trưởng dân phố cùng người của ông ấy đến nhà chúng tôi, cha tôi đã nói với họ: “Những người học Pháp Luân Công đều là những người tốt.” Nghe vậy, họ liền rời đi.

Sau một năm, tôi lại bị bắt và nhà tôi bị lục soát. Cha tôi đã đối chất với cảnh sát và yêu cầu thả tôi. Sau khi tôi trở về nhà, cha đã ở lại chỗ tôi để chăm sóc tôi. Ông xem NTDTV mỗi ngày. Ông cũng nói với người thân của chúng tôi về NTDTV và động viên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Bức hại liên tục đè ép lên tôi khiến cha tôi cuối cùng bị ảnh hưởng đến cả sức khỏe và tinh thần. Sau nhiều năm sống dưới áp lực nặng nề và thường xuyên lo lắng cho sự an toàn của tôi, ông bị đột quỵ hai lần và cuối cùng đã qua đời.

Cha tôi là một người đàn ông chính trực và có lương tâm, thực sự là người cha tốt nhất trên đời.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/462011.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/8/210227.html

Đăng ngày 04-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share