Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-09-2023] Gần đây, chúng tôi đã thuê luật sư bào chữa cho đồng tu bị giam giữ, nhưng kết quả không như những gì chúng tôi mong đợi. Tôi xin chia sẻ bài học này với các đồng tu.

Sau khi đồng tu bị truy tố phi pháp, mặc dù chúng tôi đã nhờ được một người quen làm biện hộ, nhưng xét đến thái độ của thẩm phán, chúng tôi lo rằng tà ác sẽ ép buộc chỉ định luật sư và sẽ hướng dẫn luật sư thừa nhận có tội cho đồng tu, nên để an toàn hơn, chúng tôi đã mời một luật sư nhân quyền.

Tìm kiếm luật sư

Chúng tôi liên hệ với học viên ở các thành phố khác, những người từng có kinh nghiệm mời luật sư và hỏi họ có đề xuất ai không. Họ gửi cho chúng tôi tên của mấy luật sư nhưng cũng nói thêm rằng từ lâu họ đã không liên hệ với những luật sư này và họ không rõ những luật sư này còn có hảo cảm với Pháp Luân Đại Pháp không.

Chúng tôi gọi cho một luật sư, ông ấy nói có thể gặp mặt trực tiếp vào ngày hôm sau. Khi chúng tôi gặp mặt, ông đã nhận xét rất nhiều điều tốt về các học viên, và rằng ông sẵn sàng đi xa vì vụ việc này và chỉ cần gọi điện cho ông là được. Ông cho biết thêm ông sẽ không nhận vụ kiện nếu không phải vì học viên Pháp Luân Đại Pháp, bởi những người khác có thể từ chối không trả chi phí đi lại cho ông.

Một học viên kể về việc mình bị bức hại ra sao. Vị luật sư dường như rất cảm động và rơm rớm nước mắt. Ông bảo hồi xưa ông từng gặp một thầy bói nói ông có sứ mệnh thần thánh trong thế giới này. Và ông cảm nhận sứ mệnh của ông là giúp đỡ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Luật sư nhận rằng chính ông là một trong những luật sư đầu tiên đã bước ra đại diện cho học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và ông sẽ bào chữa cho chúng tôi vô tội. Một số vụ việc mà ông đảm nhận đã được đăng trên Minghui.org.

Sau buổi gặp gỡ, chúng tôi cảm nhận vị luật sư này rất chính nghĩa và quyết định mời ông. Nhưng khi chúng tôi hỏi về hợp đồng chính thức thì ông nói không cần thiết. Bởi vì không muốn trái ý ông nên chúng tôi đã đồng ý. Theo đó, dù chưa nói đến những công việc cụ thể ông cần làm cho chúng tôi, chúng tôi đã thanh toán toàn bộ chi phí. Việc này hóa ra là một sai lầm lớn.

Xem xét hồ sơ vụ án

Ngày hôm sau, luật sư đến tòa án để xem xét vụ án của học viên. Tuy nhiên, khi chúng tôi xem các bức ảnh ông ấy chụp (ông không được photocopy tài liệu, nhưng được phép chụp ảnh), chúng tôi đã rất ngỡ ngàng vì hầu hết các tấm ảnh đều bị mờ, không hoàn chỉnh, một số tấm còn bị cong vẹo. Một học viên thắc mắc không biết ông ấy có nghiêm túc trong công việc không, những học viên khác cho rằng ông không dùng thạo điện thoại vì đã có tuổi.

Chúng tôi nghe nói những luật sư khác thường sẽ nghiên cứu tính pháp lý của hồ sơ vụ án sau khi đọc chúng, ví như chính quyền đã vi phạm thủ tục pháp lý khi họ bắt giữ học viên hoặc là ngụy tạo chứng cứ rồi bảo người bị giam cầm nên làm gì tiếp theo. Nhưng vị luật sư này chỉ nói với chúng tôi rằng vụ án của học viên rất bình thường không có gì nổi bật, vậy nên chúng tôi cũng không trao đổi sâu thêm với ông.

Gặp mặt học viên

Một thời gian ngắn sau đó, luật sư đến gặp mặt học viên tại trại tạm giam. Chúng tôi nhờ ông ấy đem bài kinh văn mới vào cho học viên hoặc đọc cho cô ấy.

Sau buổi gặp mặt, chúng tôi hỏi luật sư rằng ông ấy có đọc kinh văn cho học viên không, liệu điều ấy có giúp tăng cường chính niệm của cô ấy không. Luật sư không trả lời câu hỏi của chúng tôi. Sau khi chúng tôi hỏi đi hỏi lại vài lần, cuối cùng ông ấy trả lời rằng có đọc một đoạn ngắn của kinh văn, nhưng học viên trông rất ổn với trạng thái tinh thần tốt.

Chúng tôi hỏi luật sư xem bước tiếp theo chúng tôi nên làm gì. Ông ấy không đưa ra ý kiến cụ thể nào cả, mà chỉ nói chúng tôi hãy đợi phiên xét xử. Điều này hoàn toàn khác với những gì chúng tôi mong đợi.

Một học viên hỏi nên chăng luật sư viết một thư gửi cho tòa án, trong đó nêu rõ cảnh sát đã vi phạm luật pháp khi bắt giữ học viên và yêu cầu bãi bỏ vụ kiện. Ông ấy bảo điều đó không cần thiết. Ông ấy cho rằng bản thân không muốn tòa án biết cách biện hộ của mình, vì nếu họ biết họ có thể chuẩn bị trước.

Chúng tôi cũng hỏi xem luật sư có đặt lịch hẹn được với tòa án hoặc viên cảnh sát phụ trách về việc này không, để trực tiếp gặp họ trao đổi vấn đề. Nhưng bất cứ đề xuất nào của chúng tôi, luật sư đều trả lời không nên làm. Sau đó chúng tôi hỏi vậy ông ấy có đề xuất nào để giảng thanh chân tướng cho tòa án không. Ông ấy bảo nếu chúng tôi có quan hệ cá nhân với thẩm phán, chúng tôi có thể gặp riêng vị ấy. Nhưng vì chúng tôi không có mối quan hệ nào nên luật sư cũng không nói gì thêm nữa.

Cuối cùng, chúng tôi đành đưa cho ông ấy bản copy chúng tôi viết trước đó cho viện kiểm sát và tòa án, nhờ ông ấy tư vấn thêm cho chúng tôi. Ông ấy nhận rồi bảo sẽ xem xét. Sau đó chúng tôi không hề nghe thấy ông nhắc đến việc này nữa.

Phiên xét xử

Khi chúng tôi nhận được thông báo về phiên xét xử học viên, chúng tôi yêu cầu xem bản kháng cáo của luật sư, nhưng ông trả lời không được phép xem. Nếu thẩm phán biết có thể yêu cầu luật sư nộp bản kháng cáo và không cho ông đọc lên ở phiên tòa. Ông ấy cũng nói việc nghe trực tiếp bằng tai ở phiên xét xử là rất quan trọng. Mặc dù chúng tôi không hài lòng với câu trả lời của ông, chúng tôi vẫn tin tưởng ông ấy. Chúng tôi cho rằng ông đã đại diện cho rất nhiều học viên rồi vậy ông ấy hẳn biết bản thân cần làm gì.

Hai ngày trước phiên tòa, chúng tôi yêu cầu luật sư gặp mặt học viên để ít nhất cũng bảo cô ấy chuẩn bị cho phiên xét xử. Ông lại nói rằng điều ấy không cần thiết. Chúng tôi đành phải nhờ người biện hộ của gia đình nhắn cho cô ấy.

Buổi chiều trước khi xét xử, luật sư cho chúng tôi xem bản kháng cáo. Hóa ra bản này lập luận rất lỏng lẻo, ngoài ra còn có nội dung liên quan đến “thành viên tà giáo”. Ông ấy thậm chí công nhận chủ trương của ĐCSTQ cho rằng việc luyện tập Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc là phi pháp.

Chúng tôi sững sờ đồng thời nhận ra chúng tôi cần xem xét có nên để ông ấy làm đại diện cho học viên trong phiên tòa không. Chúng tôi yêu cầu ông chỉnh sửa để lý luận vững chắc hơn. Chúng tôi cung cấp bản mẫu sẵn trên trang Minh Huệ rồi yêu cầu ông dựa theo đó để sửa bản kháng cáo. Ông liền bảo chúng tôi hãy tự chuẩn bị bản kháng cáo rồi ông ấy xem cho, nhưng chúng tôi không đồng ý.

Bởi vì hai bên không thỏa thuận được về bản kháng cáo, chúng tôi nói chúng tôi muốn chấm dứt ủy quyền, nhưng luật sư không đồng ý và nói sẽ sửa lại bản kháng cáo. Tuy nhiên khi chúng tôi gọi ông vào lúc 11 giờ tối (đêm trước hôm xét xử), chúng tôi nhận ra ông hoàn toàn không chỉnh sửa chút nào như lời ông đã hứa.

Cuối cùng, chúng tôi vẫn đồng ý để ông ấy làm đại diện cho học viên trong phiên tòa. Chúng tôi nghĩ mặc dù ông không hoàn toàn chính nghĩa, nhưng ít ra ông cũng có thái độ hảo cảm về Đại Pháp. Chúng tôi tự chuẩn bị bản kháng cáo cho ông và yêu cầu ông ấy đọc trong phiên tòa. Nhưng ông chỉ dùng bản mình viết và từ chối thay đổi khi chúng tôi nhắc nhở ông. Toàn bộ phiên tòa giống như diễn kịch, và kết quả không như chúng tôi mong đợi.

Bài học giáo huấn

Giờ đây nghĩ lại, chúng tôi nhận ra luật sư hầu như không làm gì theo yêu cầu của chúng tôi. Vậy mà chúng tôi đã không nhận ra sớm hơn, mà vẫn đinh ninh rằng chúng tôi có chính niệm và không dựa vào luật sư.

Sai lầm đầu tiên của chúng tôi là đã tin tưởng mù quáng vào luật sư ngay trong lần gặp đầu tiên. Đúng là có nhiều bài đăng về ông trên Minh Huệ và ông ấy nói rất nhiều điều tốt về Đại Pháp. Nhưng chúng tôi quên rằng ông vẫn chỉ là người thường, nên dễ chịu thao túng và thay đổi theo thời gian. Thậm chí ngay cả khi ông ấy nói những điều không phù hợp lắm, chúng tôi không dùng các tiêu chuẩn của Pháp để đo lường vì tin tưởng mù quáng vào ông ấy.

Chúng tôi cũng nhận ra trách nhiệm cần giúp đỡ luật sư hoàn thành nhiệm vụ trong việc đại diện cho học viên, chứ không nên chỉ đứng nhìn ông thất bại. Trên bề mặt, luật sư giúp đỡ chúng tôi tìm về chính nghĩa bằng cách sử dụng luật pháp. Nhưng nhìn từ cảnh giới cao hơn, ông cũng đang đợi chúng tôi trợ giúp ông ấy hoàn thành sứ mệnh.

Một bài học nữa là chúng tôi đã không làm hợp đồng chính thức với luật sư, vốn cần nêu chi tiết những việc ông ấy cần làm cho chúng tôi, ví dụ như ông ấy cần gặp mặt học viên bao nhiêu lần, thời điểm ông ấy cần gửi cho chúng tôi bản kháng cáo, phương thức thanh toán, cũng như điều khoản ra sao nếu luật sư vi phạm hợp đồng. Chúng tôi cần là người dẫn dắt chứ không phải để cho luật sư bảo sao làm vậy.

Chúng tôi cũng tự hỏi lẫn nhau tại sao vấn đề này lại xảy ra. Chúng tôi nhận ra rằng bản thân chúng tôi đã không dốc toàn trách nhiệm vào quá trình giải cứu. Còn rất nhiều phương diện lẽ ra chúng tôi cần phải theo dõi sát sao hơn, hoặc bỏ ra nhiều công sức hơn, nhưng chúng tôi đã không làm do còn có nhân tâm. Tôi rất mong tất cả chúng ta sẽ học hỏi từ giáo huấn này và thực hiện tốt hơn trong tương lai.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/23/464681.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/7/212384.html

Đăng ngày 27-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share