Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-11-2023] Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh có một tòa nhà tên là “Tòa nhà Nghệ thuật và Thủ công”. Không giống như tên ghi trên biển hiệu, tòa nhà này thực ra là một xưởng bóc lột sức lao động khổng lồ, ở đó lính canh tận dụng sức lao động miễn phí của tù nhân để sản xuất quần áo.
Quần áo được sản xuất từ nơi này được chuyển đi khắp Trung Quốc và còn xuất khẩu tới Nhật Bản, Hàn Quốc, Canada và các nước khác. Để che đậy sự thật là những sản phẩm này được làm ra dưới hình thức lao động cưỡng bức, ở trên các nhãn mác luôn ghi chú rằng quần áo được sản xuất tại các nhà máy cụ thể nào đó được đặt tại một nơi khác ở bên ngoài nhà tù.
Tòa nhà mới này có năm tầng với hai chiếc thang máy chỉ dành chuyên chở vật liệu chứ không chở người lao động. Vải được cắt ở tầng một và bán thành phẩm được đưa lên các tầng trên (từ tầng hai đến tầng năm) để gia công thành sản phẩm hoàn thiện. Thành phẩm sau đó sẽ được đóng gói và lưu kho ở tầng một.
Hai ngày sau khi tòa nhà này được đưa vào sử dụng, cả hai chiếc thang máy đều bị trục trặc. Tù nhân phải khiêng gần một tấn vật liệu lên xuống bằng cầu thang bộ. Họ kiệt sức trước khi bước vào một ngày lao động mới. Mặc dù đã mất nhiều tuần để sửa chữa, nhưng sau đó thang máy lại tiếp tục bị hỏng. Việc phải mang vác hàng hóa bằng thang bộ đã trở thành chuyện cơm bữa của các tù nhân.
Nếu không hoàn thành hạn ngạch sản phẩm được giao, tù nhân sẽ bị trừng phạt bằng nhiều hình thức, trong đó có việc cấm tắm rửa sau một ngày làm việc mệt nhọc. Một số tù nhân không được tắm trong nhiều ngày, thậm chí là cả tuần lễ, kể cả trong những ngày hè nóng nực. Trong những ngày hè oi bức, xưởng sản xuất chật cứng tù nhân với hơn 100 máy móc chạy không ngừng nghỉ, những chiếc kim và mũ suốt chỉ nóng như lửa đốt và tù nhân thì đầm đìa mồ hôi.
Những học viên Pháp Luân Công bị cầm tù vì kiên định đức tin thậm chí còn bị ngược đãi tồi tệ hơn. Một số bị cấm tắm rửa trong nhiều tháng và phải sinh hoạt trong điều kiện vệ sinh tồi tệ, đi lại với một thân thể bốc mùi, tất cả chỉ bởi họ không từ bỏ đức tin của mình hoặc ký tên vào bản tuyên bố thừa nhận có “tội” vì tu luyện Pháp Luân Công.
Ngoài ra, nhà tù còn áp dụng những hình thức ngược đãi thể chất khác như bắt tù nhân đứng yên nhiều tiếng đồng hồ hoặc chép nội quy nhà tù vô số lần. Tù nhân phải làm việc 11 tiếng mỗi ngày và họ kiệt quệ thể chất sau khi hoàn thành chỉ tiêu ngày. Nhiều người đành phải bỏ bữa để hoàn thành công việc, một số khác lựa chọn không uống nước trong suốt cả ngày để tránh phải đi vệ sinh.
Đói khát và kiệt quệ về thể chất đã khiến nhiều tù nhân không thể tập trung trong khi may vá, kết quả là họ thường bị kim khâu đâm xuyên qua ngón tay. Thỉnh thoảng, có chiếc kim bị gãy găm lại trong ngón tay của tù nhân và họ phải dùng răng để rút nó ra, sau đó bôi mỡ máy lên và dùng khăn giấy quấn lại rồi tiếp tục làm việc, bởi lính canh sẽ không bao giờ giảm khối lượng công việc cho họ ngay cả khi họ đang bị thương.
Tù nhân không những phải làm việc không công cho nhà tù mà còn phải phối hợp với nhà tù để nói dối về điều kiện làm việc mỗi khi có thanh tra đến. Trước khi bên trên xuống thanh tra, lính canh sẽ ra lệnh các tù nhân phải nói rằng họ làm việc tám tiếng một ngày và tắm nước nóng hàng tuần. Lính canh nói dối mà không chút xấu hổ, bởi thực tế là các tù nhân đều phải làm việc ít nhất 11 giờ một ngày và chỉ được tắm nước nóng không quá hai lần trong một năm.
Trong hai năm xảy ra đại dịch COVID-19, hàng ngày lính canh bố trí một tù nhân ghi lại chỉ số thân nhiệt của tất cả các tù nhân, nhưng chưa bao giờ thực sự đo thân nhiệt của họ. Khi ai đó bị sốt thật thì cũng không có ai quan tâm đến việc cách ly hay chữa trị cho họ và họ vẫn phải hoàn thành khối lượng công việc như những người khác.
Tù nhân mới vào chỉ được có từ một đến hai ngày để làm quen với môi trường, trước khi bắt đầu làm việc. Ban đầu họ hầu như không thể hoàn thành được chỉ tiêu trong ngày, do đó, họ không được phép tắm rửa và phải đứng yên nhiều giờ đồng hồ hoặc chép nội quy nhà tù. Vì không được phép mua nhu yếu phẩm thiết yếu hoặc mượn đồ từ các tù nhân khác, nên họ không có kem đánh răng hoặc dầu gội để sử dụng và đôi khi phải nhặt giấy vệ sinh bẩn từ thùng rác để dùng.
Hàng tháng, mỗi tù nhân được phép gọi điện thoại về nhà trong ba phút. Tuy nhiên, họ không được phép nói về sự ngược đãi đó, mà phải nói dối kiểu như: “Công việc rất nhẹ nhàng, tôi được ăn no và được cung cấp mọi thứ tôi cần, không ai đánh chửi gì tôi cả”. Nếu ai đó phàn nàn về những gì đang xảy ra thực tế, lính canh sẽ không cho họ gọi điện thoại hoặc không cho gia đình vào thăm họ.
Lẽ ra tù nhân phải có một giờ để nghỉ trưa, nhưng lính canh cũng cắt của họ, về căn bản là nhà tù muốn bóc lột sức lao động của họ ở mức tối đa. Lính canh yêu cầu tù nhân dựa vào bàn của họ để giả bộ là đang nghỉ ngơi và quay một đoạn video ngắn ghi lại cảnh tượng này để dối trá rằng tù nhân ở đó được nghỉ trưa. Trên thực tế, tù nhân chỉ được nghỉ một phút vào buổi trưa mà thôi.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/24/467428.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/4/212769.html
Đăng ngày 25-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.