Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-03-2023] Tôi bị bắt và bị kết án bốn năm tù vì phân phát tài liệu về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Trong trại giam, ngày ngày tôi kiên định nhẩm Pháp, phát chính niệm, luôn coi bản thân là một người tu luyện Đại Pháp, giảng chân tướng cho những người xung quanh và giúp họ làm tam thoái. Tôi nhận thấy, trước những nỗ lực không ngừng nghỉ của các học viên bị giam giữ, nhiều tù nhân không những hiểu chân tướng mà còn giúp đỡ các đệ tử Đại Pháp bị giam giữ.

Vì từ chối “chuyển hóa” nên tôi bị trại giam đưa vào diện “quản giáo nghiêm ngặt”. Lính canh yêu cầu nhóm ba người chúng tôi phải luôn ở cùng và giám sát lẫn nhau. Tôi nghĩ: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Những gì họ nói không tính, tôi mới là người quyết định cuối cùng, tôi sẽ chiểu theo những gì Sư phụ yêu cầu để làm và cứu những người hữu duyên”.

Tôi luôn thiện đãi với mọi người trong trại giam. Tôi nói với tù nhân phụ trách: “Dù trước đây chúng ta chưa từng quen biết, nhưng hiện giờ chúng ta lại thân thiết như người một nhà, dù không có gia đình bên cạnh nhưng chúng ta luôn ở gần nhau 24 tiếng mỗi ngày. Chúng ta nên chăm sóc lẫn nhau”. Cô ấy đồng ý nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người rất tốt. Lúc còn ở trại tạm giam, tôi không thể liên lạc được với gia đình, một học viên Đại Pháp thường giúp tôi làm mọi việc. Sau khi cô ấy được thả ra, cô ấy đã gọi điện cho gia đình tôi và nói với họ về hoàn cảnh của tôi. Tôi rất biết ơn cô ấy”. Bởi vì các đồng tu đã giảng chân tướng rất tốt, nên nhiều tù nhân có thiện cảm với các học viên Đại Pháp, nhờ vậy hoàn cảnh trong trại giam cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Tôi giảng chân tướng ở mọi nơi mà tôi có mặt – nhà xưởng, phòng tắm và trong các bữa ăn. Thậm chí, một số tù nhân còn chủ động đề nghị tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Một số yêu cầu tôi đọc Pháp cho họ nghe, chẳng hạn như Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Một số tù nhân còn thuộc lòng và nhẩm đọc theo.

Tôi rất thích bài hát “Đắc Độ”. Nhiều người cũng học thuộc theo tôi. Một hôm, trong lúc đả tọa tôi nghe thấy có ai đó đang hát bài hát này. Tôi mở mắt ra và thấy một tù nhân vừa hát vừa nhìn tôi với nụ cười ánh trên môi. Tôi cũng mỉm cười với cô ấy.

Vào tháng 10 năm ngoái, có một đồng tu đã hết thời hạn giam giữ và được thả về nhà. Buổi sáng khi cô ấy rời đi, chúng tôi gặp nhau trong phòng tắm. Tôi bảo cô ấy về nhà hãy học Pháp thật nhiều, theo kịp tiến trình Chính Pháp, ngàn vạn lần không được phóng túng bản thân. Cô ấy nói tôi đừng lo lắng, dặn tôi cũng phải học Pháp nhiều hơn, cứ như vậy chúng tôi cùng khích lệ nhau. Sau đó loa phóng thanh gọi tên cô ấy, cô ấy nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Lúc này một cảnh tượng xảy ra khiến tôi chấn động, những tù nhân cùng buồng giam với cô ấy đã hô lớn: “Hãy giữ gìn sức khỏe và bình an nhé! Đừng bao giờ quay lại đây nữa!” Tôi đã rơi nước mắt vì cảm động. Điều đó là minh chứng cho thấy huyền năng của Đại Pháp. Tôi nói với một tù nhân bị kết án nhiều năm tù rằng tôi rất xúc động trước cảnh tượng này.

Cô ấy nói: “Điều này không có gì là bất ngờ, bởi vì Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Cô ấy là một người tốt. Cô ấy thường im lặng và không nói quá nhiều. Nhưng ai gặp khó khăn thì cô ấy đều giúp đỡ. Có hai tù nhân trẻ tuổi không có tiền, cô ấy thường chăm sóc và mua đồ ăn cho họ. Cô ấy còn đem hết đồ dùng của mình chia lại cho những ai cần đến. Hôm trước khi rời trại giam, cô ấy đã đem cho mọi người tấm trải gường và chăn, còn bản thân thì ngủ trên ván giường cả đêm. Cô ấy quả thực là một người tốt”.

Cô ấy nói tiếp: “Bởi vì tôi đã thụ án một thời gian dài nên tôi biết rõ về mọi thứ trong nhà tù này. Đầu năm 2000, có rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ ở đây. Các lính canh từng ra lệnh cho tôi phải giám sát một học viên. Tôi thấy cô ấy là một người tốt. Tôi hỏi cô ấy vì sao lại phải vào đây. Cô ấy đã nói cho tôi nghe Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào, và cuộc bức hại tàn khốc ra sao. Sau đó lính canh yêu cầu tôi đe dọa cô ấy nhưng tôi từ chối. Tôi không thể làm một việc táng tận lương tâm như vậy. Vì vậy, họ không để tôi giám sát cô ấy nữa, mà tìm một tù nhân khác để làm công việc giám sát. Cô ta thường sách nhiễu và tố cáo người học viên này. Tôi nói với tù nhân đó rằng thật độc ác khi bắt nạt một người tốt như vậy. Có lẽ vì thế mà tôi được giảm án, một người khác đối xử tốt với các học viên Đại Pháp cũng được giảm án. Nhưng tù nhân vô lương tâm đó thì không được, cô ta còn bị bệnh và phải nhập viện. Tất cả chúng tôi đều cho rằng cô ta bị quả báo vì những gì đã làm”.

Sau khi nghe những lời này, trong tâm tôi thực sự xúc động. Bất kể một người đã phạm phải bao nhiêu tội ác nơi người thường, miễn là cô ấy có thái độ đúng đắn đối đãi với Đại Pháp, thì cô ấy đã lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp. Tôi nói: “Chị à, nhất định phải thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, chị sẽ ngày càng tốt hơn”. Cô ấy đáp: “Đúng vậy, những chữ này thật sự linh nghiệm! Ngày ngày tôi đều niệm, vì tôi từng phải nhập viện, và chỉ cần đọc những chữ này là tôi đã sớm được ra viện. Tôi có một người họ hàng cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau này được thả ra, nhất định tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”. Tôi đáp: “Có rất nhiều người học Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ cần chị có nguyện vọng đó thì Sư phụ sẽ giúp chị!”. Cô ấy mỉm cười, tôi rất mừng vì cô ấy đã đưa ra lựa chọn đúng đắn này.

Một số tù nhân đã giúp đỡ tôi. Có một phụ nữ lớn tuổi tôi làm quen được khi mới đến đây, đã nhận ra chúng tôi là người cùng địa phương. Bà ấy bảo: “Nếu cô cần bất cứ thứ gì hãy nói cho tôi biết”. Tôi nhờ bà ấy nhắn tin cho một đồng tu trong trại giam vì các học viên Đại Pháp không được phép nói chuyện với nhau. Bà ấy đã làm vậy và sau đó mang cho tôi những thứ tôi cần từ học viên kia.

Một hôm, tôi chuyển đến phòng giam nơi bà ấy là trưởng phòng giam. Vì tôi thường tắm rửa chậm hơn mọi người nên một tù nhân cùng buồng giam đã nói với tôi: “Buồng trưởng rất nóng tính. Nếu ai đó chậm chạp như chị thì thể nào cũng bị bà ấy mắng, nhưng không hiểu sao bà ấy lại không hề mắng chị, thật kỳ lạ!”. Buồng trưởng còn luôn để ý chăm sóc tôi và thường nói nếu tôi muốn ăn gì cứ bảo, bà ấy sẽ mua cho. Bà ấy đã thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Sau này, tôi chuyển đến một phòng giam khác, bà ấy đã nhờ bạn của bà chăm sóc cho tôi ở đó.

Có thời gian tôi bị chuyển đến một phòng giam khác. Trưởng phòng giam rất tốt bụng và thường giúp một đồng tu lớn tuổi giặt ga trải giường và chăn của bà ấy. Cô ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Người học viên lớn tuối có tặng lại cho tôi một đôi giày mùa đông và để nó dưới gầm giường khi bà ấy được thả ra. Nhưng sau đó, buồng trưởng vô tình ném chúng vào thùng rác. Vì thời tiết lạnh giá mà tôi lại không sao tìm thấy đôi giày nên đã hỏi cô ấy. Cô ấy chợt nhớ ra và đã tìm thấy chúng trong thùng rác. Sự việc này khiến tôi rất cảm động. Đó là bởi các đồng tu đã làm rất rốt việc chứng thực Pháp nên người thường mới đối xử tốt với các học viên như vậy.

Có một tù nhân khác là cựu cảnh sát. Khi cô ấy còn đương nhiệm, cấp trên từng yêu cầu cô ấy tham gia thu hoạch tạng từ các tù nhân bị hành quyết. Vì từ chối làm việc này nên cấp trên đã tìm cách trả đũa cô ấy khiến cô ấy phải ngồi tù. Chúng tôi ở cùng một phân khu. Tôi từng giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy dần hiểu ra và chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau. Sức khỏe của cô ấy không được tốt, hơn nữa cô ấy còn không có nhiều đồ ăn, vì thế tôi thường giúp đỡ cô ấy. Tôi từng bị tiểu đội trưởng gây khó dễ vì những điều nhỏ nhặt. Cô ấy đã nói với tiểu đội trưởng rằng: “Tại sao cô lại làm thế với chị ấy? Biết pháp luật mà phạm pháp, nếu cô đi theo ĐCSTQ thì sớm muộn cô cũng gặp tai hoạ cùng với nó”. Cô ấy nói với tôi: “Nếu có ai bắt nạt chị, cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết”.

Buổi sáng hôm tôi được thả ra, tôi chào tạm biệt mọi người và nhắc họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Tất cả họ đều đồng ý và dặn tôi đừng lo lắng, họ còn nói sẽ chăm sóc các học viên Đại Pháp lớn tuổi trong nhà giam này. Khi tới trước mặt một tù nhân khác, tôi do dự không biết phải nói gì bởi vì mặc dù cô ấy là một người chính trực nhưng bất luận là tôi giảng chân tướng thế nào thì cô ấy vẫn không đồng ý thoái đảng. Cô ấy thấy tôi do dự liền hỏi: “Tại sao chị không nói lời tạm biệt với tôi?”. Tôi vội vàng bước đến gần cô ấy và nói: “Là tôi có chút e ngại tính cố chấp của cô mà thôi”. Cô ấy cười nói: “Hôm nay tôi sẽ không ương bướng nữa. Chị muốn nói với tôi điều gì?”. Tôi đáp: “Tôi hy vọng cô có thể về nhà an toàn và ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Cô ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ nhớ những gì chị nói. Cảm ơn chị nhé!”. Tôi thực sự vui mừng vì sinh mệnh này cuối cùng cũng minh bạch rồi.

Khi tôi thay đồ xong và chuẩn bị rời đi, mọi người cùng phân khu đã vẫy tay và hô lớn: “Đừng bao giờ quay lại đây nữa!”. Tôi vô cùng xúc động và cảm thấy vui mừng vì mặt minh bạch của họ đã thực sự liễu giải được Đại Pháp rồi!

Sau khi từ hang ổ tà ác trở về nhà cũng là lúc đại dịch đang diễn biến nghiêm trọng ở địa khu chúng tôi. Khi tôi xếp hàng chờ làm xét nghiệm PCR, nhiều người đã chào đón và hỏi thăm tôi. Một trong số họ từng là tiểu đội trưởng trong nhà giam. Bà ấy gặp tôi và nói: “Bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (ám chỉ giam giữ phi pháp) không có gì phải xấu hổ cả”. Tôi trả lời: “Tôi không hề phạm pháp, mà là ĐCSTQ đã sai khi giam giữ tôi”. Bà ấy vốn đã làm tam thoái từ lâu.

Tôi vô cùng vui mừng vì những sinh mệnh này đã minh bạch chân tướng.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/9/456102.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/31/209644.html

Đăng ngày 23-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share