Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 17-08-2023] Tôi năm nay 70 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 25 tháng 7 năm 1997, cũng chính là ngày mà tôi được tái sinh. Vì vậy, hàng năm vào ngày này, tôi đều dâng hương lên Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) để cảm tạ ân cứu độ từ bi của Ngài.

Từ hồi còn trẻ, tôi mắc bệnh hen suyễn; đến sau này là bệnh da liễu. Thân thể tôi thường bị ớn lạnh khi tôi tắm vào mùa đông. Toàn thân tôi sẽ nổi đầy phát ban, vừa đau vừa ngứa. Sau khi tôi cạy chúng ra thì phần da ấy sẽ bị cứng lên. Bác sỹ nói: “Chứng khó thở rất khó trị, bệnh ngứa cũng vậy. Vì bà đang mắc phải cả hai triệu chứng nên sẽ phải uống thuốc suốt đời.”

Tôi lo lắng về việc ấy đến mức suy nhược thần kinh. Tôi thường ôm gối, cuộn mình trong chăn và ngồi như thế trong nhiều đêm liền. Dần dần, lưng tôi bị gù và tôi thường xuyên bị táo bón. Tôi còn bị viêm khớp nặng đến nỗi không thể chạm vào nước trong mùa hè. Nếu tôi chạm vào nước lạnh, xương tôi sẽ đau buốt. Tôi trở nên nóng nảy và ăn uống không điều độ. Tôi còn người thân trong gia đình phải chăm lo, cả trẻ lẫn già, và tôi lại không kiếm được nhiều tiền. Vì không ăn nhiều thực phẩm giàu dinh dưỡng, tôi đã mắc bệnh thiếu máu với chỉ số HgB vỏn vẹn là 4,5g. Tôi đã sống một cuộc đời thống khổ cùng cực.

Một hôm, tôi nghe người ta nói rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa bệnh khỏe người, nên tôi đã quyết định thử một phen. Ngày 25 tháng 7 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm đó, tôi không hiểu rằng Pháp trân quý ra sao mà chỉ muốn luyện công một chút cho khỏe hơn. Vì vậy, tôi đến điểm luyện công vào buổi sáng và ra ngoài nhảy dân gian sau bữa tối. Tôi mua một bức ảnh chân dung của Sư phụ và đặt nó lên trên một cái tủ.

Một buổi sáng hôm nọ, tôi dự định lấy đôi găng tay và chìa khóa ở bên cạnh bức ảnh chân dung của Sư phụ để đi làm. Tôi nhìn thấy bức ảnh chân dung của Ngài lấp lánh ánh sáng. Tôi nhanh chóng gọi chồng đến xem. Ông ấy sau này cũng trở thành một học viên. Ông ấy đến, nhìn một cái rồi nói: “Bà chắc lóa mắt rồi. Đây hẳn là ánh sáng mặt trời.” Tôi đã không nghĩ về điều đó nữa. Tuy nhiên, sau một vài ngày, bức ảnh chân dung lại lấp lánh ánh sáng. Tôi nghĩ: “Chuyện gì đang diễn ra vậy nhỉ?”

Sau đó, tôi đến điểm luyện công và hỏi một học viên khác. Ông ấy nói: “Chị có căn cơ tốt để tu luyện đấy. Chị nên về nhà và đọc một quyển sách Đại Pháp.” Nhờ đó, tôi đã mua quyển sách Chuyển Pháp Luân Pháp giải. Tôi đọc và biết rằng bức ảnh chân dung lấp lánh là do có Pháp thân của Sư phụ. Mặc dù tôi tu luyện trong tình trạng nửa vời, Sư phụ vẫn giúp tôi tịnh hóa thân thể và tất cả bệnh tật của tôi đã dần biến mất mà tôi không hề hay biết.

Vì không ý thức được tầm quan trọng của việc học Pháp, tôi đã không đọc hết Chuyển Pháp Luân sau một năm. Vào tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, các sách của tôi đã bị tịch thu. Tôi trở nên căng thẳng: “Mình vẫn chưa đọc hết quyển sách và bây giờ nó bị tịch thu rồi.” Tôi biết rằng Đại Pháp dạy người ta thành người tốt và là chính Pháp. Tôi muốn nói với mọi người rằng Đại Pháp giúp người ta tu luyện bản thân để trở nên tốt hơn. Vì vậy, tôi đã ra ngoài giảng chân tướng và phát tài liệu chân tướng. Trong quá trình ấy, tôi bị giam giữ một lần và bị đưa đến trại cưỡng bức lao động hai lần. Tuy nhiên, lòng quyết tâm vững bước trên con đường tu luyện Đại Pháp của tôi không hề dao động.

Khoảng tháng 10 năm 2021, cơ thể tôi xuất hiện dấu hiệu giảm lượng nước tiểu và bụng dưới của tôi bắt đầu sưng lên. Chồng tôi thúc giục tôi đi bệnh viện, thậm chí còn gọi ba người chị gái và con trai tôi đến để thuyết phục tôi. Tôi đã cự tuyệt họ trong vòng nửa tháng. Ngày nào chồng tôi cũng tranh cãi với tôi. Tôi biết rằng đây không phải là bệnh, nhưng vì tôi học Pháp không đủ nên tâm tính không giữ được vững và không thể đạt đến các tiêu chuẩn mà Đại Pháp yêu cầu. Tôi cảm thấy mình không thể vượt qua ma nạn này nên đã đến bệnh viện. Bác sỹ nói rằng tôi cần phải đến Bắc Kinh để khám, làm châm cứu và ở lại bệnh viện để điều trị.

Ở Bắc Kinh, tôi nhập viện 17 ngày với chẩn đoán ống thận bị tổn thương, định lượng creatinine cao ở mức 470 và làm thẩm phân máu hai lần. Cân nặng ban đầu của tôi khoảng 84 kg. Sau khi người tôi sưng lên, cân nặng tăng lên đến khoảng 102 kg. Sau khi làm châm cứu, nó giảm trở về 84 kg. Khoảng 18 kg nước đã được hút ra. Bác sỹ nói rằng tôi sẽ cần phải làm thẩm phân máu và uống thuốc trong suốt phần đời còn lại. Sau khi được xuất viện, chồng tôi mỗi ngày đều phân loại thuốc và xem tôi uống thuốc. Ông ấy thậm chí còn yêu cầu tôi mở miệng ra để xác nhận rằng tôi đã thực sự uống rồi.

Sau hơn hai tuần, có hai lần thuốc bị rơi xuống sàn nhà khiến tôi ngộ ra rằng tôi không nên uống thuốc nữa. Tôi nói với chồng rằng tôi sẽ không uống thuốc nữa và muốn luyện công. Chồng tôi sau đó đã gọi con trai tôi đến. Con trai tôi nói: “Mẹ không được dừng uống thuốc.” Tôi nói: “Con à, mẹ không bị bệnh. Mẹ đã không vượt qua ma nạn này. Liệu thuốc có chữa hết bệnh cho mẹ không? Một đồng nghiệp của cha con bị bệnh Ure huyết. Ông ấy đã bán cả một dãy nhà để mua thận mới nhưng vẫn phải uống thuốc trường kỳ một thời gian dài. Chúng ta kiếm đâu ra tiền để làm việc đó đây? Chỉ có Đại Pháp mới cứu được mẹ mà thôi.” Nghe vậy, con trai tôi không nói gì nữa.

Tôi chưa bao giờ tham gia học Pháp nhóm trước đây. Khi tôi tự học Pháp ở nhà, luôn xuất hiện những can nhiễu. Tôi cầm sách lên và đọc được vài trang thì những ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: mình nên làm việc này hay việc kia. Tôi cũng xem phim mà chồng tôi đang xem. Suốt cả ngày, tôi không thể đọc xong một bài giảng. Khi luyện công và phát chính niệm, tôi thường ngủ gật. Khi chồng tôi nhìn thấy, ông ấy thường nói: “Này, bà trông buồn ngủ thế.” Khi nằm trên giường, tôi nghĩ: “Sư phụ ơi, giá như con có một điểm học Pháp nhóm. Con muốn tham gia học Pháp nhóm.” Một hôm khi ra ngoài để giảng chân tướng, tôi gặp được một đồng tu nọ. Tôi nói với bà ấy là đang tìm một điểm học Pháp nhóm và bà ấy đã giới thiệu cho tôi một chỗ. Tất cả các học viên khác đều chào đón tôi tham gia cùng với họ.

Ngày 26 tháng 2 năm 2022, tôi bắt đầu tham gia học Pháp nhóm. Tôi đánh dấu lại ngày này với mong muốn so sánh trạng thái hiện tại của mình với quá khứ. Tôi tin rằng mình chắc chắn sẽ cải thiện tốt hơn. Ban đầu, tôi tìm đủ mọi cớ để ra ngoài vào buổi tối mà không cho chồng tôi biết. Sau khi các học viên khác biết về điều này, họ nói: “Chị nên để chồng biết chị ra ngoài học Pháp nhóm và nói ông ấy đừng lo lắng. Chúng ta trước tiên phải biểu hiện ra trạng thái mà người thân trong gia đình có thể lý giải được. Khi sự tu luyện của chúng ta tốt hơn và họ nhìn thấy những chuyển biến tốt trong tâm tính và thân thể chúng ta, thì họ sẽ chuyển từ việc không lý giải được sang ủng hộ, thậm chí là cũng bắt đầu luyện. Chẳng phải đó là đang tạo ra một môi trường tu luyện trong gia đình của chị hay sao?”

Sau khi trở về nhà, tôi nói với chồng rằng tôi đã đến nhà một học viên để học Pháp. Ông ấy ngay lập tức nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn tôi và nói: “Không được, bà không được đi. Nếu bà nhất mực làm như thế thì chúng ta không thể sống chung được nữa. Chỉ có sống riêng hoặc ly hôn thôi.” Tôi nói: “Tôi có thể sống riêng nhưng tôi chắc chắn sẽ tiếp tục học Pháp này.” Ông ấy tức giận đến mức đập vỡ đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo thức và bốn chiếc máy phát nhạc của tôi, thậm chí còn muốn xé quyển sách Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, quyển sách được bọc kín lại nên ông ấy không xé nó. Ông ấy cứ nổi giận như thế cho đến nửa đêm.

Ngày hôm sau, tôi làm bữa sáng cho ông ấy như thường lệ nhưng ông ấy không ăn. Khi đêm đến, thấy tôi không dao động nên ông ấy nói: “Tôi sẽ không quan tâm đến bà nữa. Bà có thể đi và học nếu bà muốn, tuy nhiên phải chú ý đến an toàn.” Tôi thực sự rất vui. Giờ đây tôi có thể đường đường chính chính đi học Pháp rồi. Nếu tôi trở về muộn hơn một chút so với thường lệ, ông ấy sẽ lo lắng. Vì vậy, trước khi đi, tôi nói với ông ấy rằng bài giảng ngày hôm đó hơi dài hơn một chút nên tôi sẽ về nhà trễ hơn một chút.

Vào giữa tháng 10, tôi phát hiện lượng nước tiểu của tôi lại giảm và nghĩ: “Năm ngoái, mình đã không vượt qua ma nạn này được tốt nên Sư phụ lại an bài nó một lần nữa để giúp mình tiêu trừ nghiệp lực. Lần này, mình nhất định phải vượt qua nó cho tốt.” Một hôm, một học viên hỏi tôi rằng có phải chân tôi hơi sưng không. Tôi đáp: “Đúng vậy, tôi biết Sư phụ đang giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và để tôi làm bài kiểm tra lại.”

Nếu vẫn còn dư thời gian sau buổi học Pháp nhóm, tôi sẽ đến nhà một học viên khác để học thêm một bài giảng nữa. Tôi vô cùng lo lắng về việc mình học Pháp không đủ nên muốn học nhiều hơn. Các đồng tu cũng giúp tôi phát chính niệm. Khi có thời gian, tôi sẽ nghe Pháp hoặc học Pháp. Khi đang đi bộ hoặc làm việc nhà, tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Khi thấy hai chân dần sưng lớn hơn qua ngày, tôi tìm chiếc quần rộng rãi nhất để mặc và không để cho chồng tôi biết về việc này. Chỗ sưng dần lan rộng lên đến phần eo và ngực tôi, đến nỗi tôi không thể ngồi song bàn khi học Pháp và phải dùng một tay để đỡ lấy mình. Dù tôi mặc quần áo rộng, chồng tôi vẫn nhìn ra được. Ông ấy yêu cầu con trai gọi cho tôi và tôi nói: “Quận nơi mà con trai chúng ta sống đang bị phong tỏa nên nó không thể ra ngoài được. Ông cũng không nên gọi cho các chị gái của tôi bởi vì tôi chỉ đang tiêu nghiệp mà thôi. Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa thân thể.”

Ông ấy nổi giận đến mức cứ liên tục la mắng tôi. Tôi không dao động. Khi chia sẻ trải nghiệm với các đồng tu, tôi nhờ họ giúp tôi loại bỏ can nhiễu kiểm soát từ chồng tôi. Một đồng tu nói: “Chị phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu từ chồng, nhưng ông ấy đã làm gì sai chứ? Ở tầng người thường, ông ấy quan tâm và lo lắng cho chị, vì thế ông ấy không làm gì sai cả. Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội tìm. Sự thật chính là chị có tâm chấp trước than phiền về chồng, cảm thấy ông ấy đang can nhiễu chị. Tôi nghĩ chị nên loại bỏ những suy nghĩ không đúng đắn ấy, giữ vững chính niệm tin vào Sư phụ và Pháp và vượt qua khảo nghiệm này. Khi ông ấy nhìn thấy bản chất tuyệt vời của Đại Pháp, ông ấy sẽ nhận thức được Đại Pháp và đi hồng Pháp, thậm chí còn bắt đầu tu luyện. Chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao?” Tôi cho rằng những gì mà đồng tu ấy nói là hợp lý và tôi cũng hiểu được những lo lắng của chồng mình. Vì vậy, tôi hướng nội để trừ bỏ chấp trước than phiền về ông ấy.

Sau đó, ông ấy không nhất quyết gọi điện cho con trai và các chị gái của tôi đến nữa. Ông ấy đảm nhận việc mua đồ ăn, nấu cơm, rửa chén và làm việc nhà. Ông ấy nói: “Nhìn thấy bà trong tình trạng này tôi đau lòng lắm. Tôi sẽ nấu cho bà bất kỳ món gì bà thích ăn. Chúng ta đã là vợ chồng được 43 năm rồi và tôi thấy mình chưa từng làm bà thất vọng. Tôi sẽ không có bất kỳ ân hận nào hết.” Chồng tôi là một người đứng đắn và hiểu chuyện. Ông ấy cũng có một nhân cách tốt đẹp và tôi hiểu cảm giác của ông ấy. Tuy nhiên, tôi biết rằng Sư phụ đang trông chừng tôi và Ngài sẽ quyết định tôi ở lại hay ra đi. Tôi sẽ phó thác hết mọi thứ vào tay Sư phụ.

Lần này tôi không động tâm và kiên trì ra ngoài để giảng chân tướng cứu người. Khi việc đi bộ trở nên quá khó khăn đến nỗi tôi không thể ra ngoài, tôi lại ở nhà để học Pháp, phát chính niệm và học thuộc Pháp. Tôi cố gắng không nghĩ đến việc dùng ngón tay ấn vào chân để kiểm tra xem chân tôi có khá hơn chút nào không. Tôi cũng phớt lờ sự khó chịu của thân thể mình.

Tôi kiên trì dậy vào lúc 3 giờ 50 phút để luyện công mỗi sáng, luyện hết đủ 5 bài công pháp một lượt. Trong khi đang luyện bài công pháp thứ tư, mặc dù không thể cúi người xuống, tôi vẫn kiên trì luyện hết bài. Một sáng hôm nọ, tôi đang luyện bài công pháp thứ hai thì cảm thấy có thứ gì đó xoay rất nhanh ở phần bụng dưới. Tôi biết rằng Sư phụ đang điều chỉnh thân thể tôi. Ngày tháng dần trôi, lượng nước tiểu của tôi tăng dần lên và vết sưng trên thân thể tôi xẹp xuống.

Sau hơn hai tháng tiêu nghiệp, chỗ sưng đã xẹp hẳn xuống và chỉ chừa lại một vài chỗ bị chùng da không đầy đặn lắm. Giờ đây, thân thể tôi đang dần hồi phục, cảm giác giống như thoát thai hoán cốt vậy. Sư phụ đã cứu tôi. Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua ma nạn này.

Tôi đã hoàn toàn hồi phục vào ngày 23 tháng 12 âm lịch. Vào cuối năm, vợ chồng con trai cùng cháu gái của tôi đến nhà chơi và chồng tôi đã mô tả toàn bộ quá trình ấy cho các con nghe, từ việc tôi bị sưng ra sao cho đến việc tôi cuối cùng đã hồi phục mà không uống bất kỳ thứ thuốc nào hay đến khám ở bệnh viện. Ông ấy thậm chí còn nói với các con: “Mẹ các con chỉ đang tiêu nghiệp thôi.”

Vào ngày Tết Cổ truyền, chị gái tôi và vợ chồng cháu trai tôi đến thăm nhà. Tôi từ bên ngoài vừa chuẩn bị bước vào trong nhà thì nghe thấy họ nói chuyện bên trong. Chồng tôi nói với họ: “Cả người bà ấy bị sưng. Chân và eo sưng đến mức như thế. Tôi đã chứng kiến bà ấy hồi phục hoàn toàn. Điều ấy quả là thần kỳ! Nếu ai đó nói điều này thì tôi sẽ không bao giờ tin đâu. Nhưng đây là thật đấy! Tại sao nhà em lại không để các chị đến vào tháng trước kia chứ? Tụi em sợ rằng mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái khi thấy bà ấy trong tình trạng đó. Bất kể em có thuyết phục bà ấy đến bệnh viện như thế nào đi nữa, bà ấy cũng không đi. Bà ấy nói rằng chỉ đang tiêu nghiệp mà thôi.”

Tôi mở cửa và bước vào trong nhà. Chị gái tôi nói: “Trông em gái tôi ổn đấy, có vẻ đang hồi phục rất tốt.” Chồng tôi nói: “Này chị, chị không nhìn thấy tình trạng của bà ấy vào lúc đó đâu.” Ông ấy dùng cả chân, dạ dày và lưng để mô tả cho họ: “Chân bà ấy sưng thế này, còn dạ dày và lưng bà ấy thì thế này, giống như nặng 120 kg vậy. Lần này còn tệ hơn cả lần trước kia nữa cơ.”

Chỉ một vài ngày sau, tôi nghe ông ấy vui vẻ gọi điện cho họ hàng của tôi ngoài hành lang. Chồng tôi nói với tất cả bạn bè và gia đình chúng tôi về việc này. Chị gái tôi nói: “Em à, em đã nói với chị điều này trong nhiều năm rồi. Thành thật mà nói thì chị không thật sự tin. Nhưng bây giờ thì chị tin rồi.”

Hiện tại, khi đến giờ đi học Pháp nhóm, chồng tôi sẽ nhắc nhở tôi: “Sao bà còn chưa rời khỏi nhà nữa? Tới giờ đi rồi.”

Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì ân cứu độ từ bi của Ngài, cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ. Tôi thực sự thể nghiệm được rằng niềm tin vào Sư phụ và Pháp bắt nguồn từ việc học Pháp với một tâm thái tĩnh lặng. Chính niệm là đến từ Pháp. Chỉ có tin vào Sư phụ và Pháp một cách vô điều kiện khi đối diện với sinh tử thì chúng ta mới vượt qua được ma nạn.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/17/462968.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/11/212436.html

Đăng ngày 04-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share