Bài viết của Vũ Minh, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 07-10-2023] Cuối năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi mẹ giới thiệu môn công pháp này cho tôi. Đến khi vào đại học đầu những năm 1990, tôi từng đọc rất nhiều sách về triết học phương Tây và phương Đông, bởi vì tôi muốn hiểu được mục đích của cuộc sống. Tôi cũng từng đọc những cuốn sách lý luận của Thiền Tông bên Phật giáo. Đôi khi tôi cảm thấy như thể mình hiểu ra một vài điều, nhưng thường thì tôi không hiểu những gì mình đọc. Tôi trở nên mơ hồ hơn. Khi học Đại Pháp của Sư phụ Lý [nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp], tôi cảm thấy như mở ra một cánh cửa. Chưa từng có ai giải thích cho tôi biết mục đích thật sự của cuộc sống này. Cuối cùng thì, bây giờ tôi đã hiểu được điều đó và cũng có phương hướng rõ ràng. Tôi biết đó là chân lý mà mình đang tìm kiếm.

Khi nhớ lại trước đây, tôi tin rằng để khích lệ tôi, Sư phụ đã an bài một học viên Đại Pháp khác có lý giải sâu sắc hơn về Pháp đến nói chuyện với tôi. Anh kể với tôi rằng khi đọc đến đoạn nói về “mão dậu chu thiên” trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, thì anh thực sự cảm thấy năng lượng luân chuyển bên trong người anh. Tôi thấy ngạc nhiên: hóa ra những gì được viết trong Chuyển Pháp Luân đều là chân thật! Bên cạnh đó, mẹ kể cho tôi nghe những điều phi thường khác đã xảy ra với các đồng tu. Khi nghe những điều này, các nhân tố vô thần luận mà tôi bị nhồi nhét từ nhỏ đã dần dần bị phá bỏ.

Tôi thích chơi thể thao từ khi còn là một đứa trẻ, nhất là chơi đá banh. Kết quả là, chân của tôi rất cứng. Vì vậy tôi thấy rất đau khi cố gắng ngồi thế song bàn để thiền định. Mẹ kể với tôi rằng một số học viên đã lấy dây buộc chân của họ để ngồi được lâu hơn. Một hôm, tôi nhờ mẹ buộc chân của mình khi tôi đang ngồi ở thế song bàn. Dù là đau đớn thế nào, nhưng tôi vẫn không từ bỏ. Và chẳng bao lâu chân đau đến mức tôi đã bật khóc. Khi tôi sắp đến giới hạn của mình và không thể chịu thêm được nữa, tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó được lấy khỏi tâm của mình, và hai chân không còn làm phiền tôi được nữa. Khi ấy, tôi cảm giác như mình có thể vượt qua bất cứ việc gì mà mình gặp phải, dẫu cho việc đó khó khăn thế nào đi nữa. Đó là một cảm giác hết sức tuyệt vời.

Tôi tham gia một nhóm luyện công buổi sáng. Vì mùa đông ở vùng Đông Bắc của Trung Quốc rất lạnh, nên tôi thường mang găng tay khi luyện công ở bên ngoài. Một lần nọ, tôi thấy một đồng tu không mang găng tay. Tôi rất ngạc nhiên và tự hỏi sao anh làm được như vậy. Một ngày nọ, tôi cũng thử không mang găng tay. Khi luyện đến bài công pháp thứ hai, tôi thấy tay mình đau buốt bởi vì nhiệt độ đóng băng. Nhưng tôi đã chịu đựng. Ngay khi tôi sắp chạm đến giới hạn và từ bỏ, tôi cảm thấy khí nóng luân chuyển khắp thân thể. Đó là [cảm giác] dễ chịu không thể tin được! Những trải nghiệm này đã khiến tín tâm của tôi khi luyện các bài công pháp tăng lên rất nhiều.

Tâm tính của tôi cũng được đề cao. Tôi có một em trai không vào đại học. Em làm tài xế cho người quản lý ở công ty của em. Còn tôi làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước. Cha tôi là giám đốc ở nhà máy. Ông được nhà máy phân cho hai căn hộ. Gia đình bốn người chúng tôi sống ở một căn hộ, và căn hộ còn lại bỏ trống. Cha mẹ tôi nói rằng họ sẽ cho tôi căn hộ còn trống sau khi tôi kết hôn. Khi đính hôn, tôi đã nói với gia đình của vị hôn thê là chúng tôi sẽ ra ở riêng.

Tuy nhiên, không lâu trước khi kết hôn, cha nói với tôi, “Công việc của em trai con không được tốt như của con. Cha lo rằng em con không thể mua được nhà trong tương lai. Con có công việc tốt và có thể tự mua nhà cho mình. Vì vậy con hãy nhường căn hộ còn trống cho em trai nhé.”

Khi ấy, tôi mới đọc sách Chuyển Pháp Luân và tôi biết đó là một khảo nghiệm đối với mình, vì vậy tôi đã đồng ý ngay. Tuy nhiên, vị hôn thê và gia đình của cô ấy không thích ý kiến này. Một người trong họ đã nói, “Tất cả mọi người đều đã đồng thuận rằng cháu sẽ có nhà riêng. Làm sao có thể để cho căn hộ bị lấy đi như vậy được? Ngay cả khi cháu muốn nhường lại cho em trai, thì tại sao bây giờ cháu không thể sống ở đó và sẽ dọn đi sau khi em trai kết hôn?” Tâm tôi bất động và tôi phải thuyết phục họ rất nhiều. Tôi hứa rằng trong tương lai tôi sẽ mua một căn nhà riêng với toàn bộ nội thất mới. Như vậy, chúng tôi kết hôn và sống với cha mẹ. Cha mẹ yêu cầu chúng tôi ngủ ở phòng lớn, nhưng tôi vẫn nhất định ở lại phòng nhỏ. Em trai tôi nằm ở phòng khách. Vài năm sau, chúng tôi có một đứa con, và tôi đã thực hiện lời hứa dọn đến nhà riêng của mình.

Có một sự việc siêu thường đã xảy ra không lâu sau khi tôi đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi ấy, tôi được chuyển đến văn phòng trụ sở làm việc và khá bận rộn. Sự việc này xảy ra vào đúng thời điểm thăng chức trong năm. Khi ấy, tôi là kỹ sư phụ tá. Tôi cần tham dự kỳ thi để được thăng chức lên kỹ sư. Vì các chức vụ gắn liền với tiền lương, nên tất cả mọi người đều rất chú trọng việc thăng chức và tham dự lớp huấn luyện để chuẩn bị cho kỳ thi. Vì tôi bận rộn với vị trí mới, nên tôi không có thời gian để tham gia lớp đào tạo. Chỉ trong vài ngày trước kỳ thi, tôi nghĩ mình nên đến nghe những gì được giảng trên lớp. Tại đó, tôi gặp một đồng nghiệp ở vị trí trước đây của mình. Tôi đã hỏi cô cách trả lời một câu hỏi nọ. Cô nói, “Đó là một câu hỏi rất đơn giản. Nếu ngay cả câu này cũng không biết [trả lời], thì anh làm sao có thể tham dự kỳ thi được?” Tôi nói với cô rằng tôi mới vừa tham dự lớp học và tôi thực sự không biết. Tôi đến lớp trong vài ngày cuối cùng, rồi sau đó tham dự kỳ thi.

Nhưng thật bất ngờ, tôi đã biết cách trả lời tất cả các câu hỏi trong bài thi, và tôi hoàn thành bài thi rất nhanh. Tôi không muốn là người đầu tiên nộp bài, vì vậy tôi ngồi ở đó và chờ đợi. Sau khi có kết quả, tôi đạt 90/100 điểm, và kỳ thi chỉ cần 60 điểm là đậu. Vị đồng nghiệp mà tôi từng hỏi giúp đỡ trên lớp đã thi rớt. Sau đó, cô kể với nhiều người rằng tôi không biết cách trả lời ngay cả câu hỏi đơn giản nhất và từng hỏi cô vài ngày trước kỳ thi. Cô nói rằng tôi không thể nào thi đậu, hẳn là tôi có mối quan hệ nào đó với quản lý cấp trên. Nhiều đồng nghiệp đã tin lời cô. Tất cả họ đều tìm đến tôi và yêu cầu tôi giúp họ được thăng chức thông qua các mối quan hệ. Dẫu tôi cố gắng giải thích thế nào đi nữa, thì họ cũng không tin tôi. Thậm chí nhiều năm trôi qua, mà vẫn có người hỏi tôi giúp đỡ thông qua “các mối quan hệ.”

Về sau, khi nhớ lại chuyện này, tôi nhận ra đó là Sư phụ đã giúp mình. Khi làm bài thi, tôi thấy đầu óc như được mở mang, và tôi có thể nhớ lại tất cả các kiến thức mà mình từng học ở trường. Tất cả các câu hỏi trong bài thi đều quen thuộc đối với tôi, và tôi dễ dàng đạt được điểm cao. Nếu không có sự trợ giúp của Sư phụ, thì tôi không thể làm bài tốt như vậy được. Khi tôi mới tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, tất cả các sinh viên mới tốt nghiệp đều được yêu cầu gia nhập ĐCSTQ. Năm 1995, khi tôi được lựa chọn và chuyển lên trụ sở công ty để làm việc, tất cả các nhân viên đều được yêu cầu gia nhập ĐCSTQ. Vì vậy tôi cũng bị bắt gia nhập. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã từ chối gia nhập. Khi cuốn sách Cửu Bình ra mắt vào năm 2004, tôi đã hiểu được lịch sử giết chóc của Đảng cộng sản và bản chất tà ác của nó. Sau đó, tôi sử dụng tên thật để rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức của nó trên trang web của thời báo Đại Kỷ Nguyên.

Trong nhiều năm, đảng phí được khấu trừ trực tiếp vào tiền lương của tôi và tôi không thể làm gì được. Năm 2017, tình hình đã thay đổi. Đảng phí không còn bị khấu trừ vào tiền lương của tôi nữa. Một đồng nghiệp được phân công để yêu cầu tất cả đảng viên đóng đảng phí. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội đó và không đóng đảng phí. Người thu đảng phí hỏi tôi lý do vì sao không đóng đảng phí. Tôi nói, “Theo luật, nếu một người không đóng đảng phí trong vòng sáu tháng, thì người đó sẽ tự động được coi như ra khỏi đảng.” Đồng nghiệp hỏi, “Bạn muốn ra khỏi đảng à?” Tôi trả lời tôi muốn ra khỏi. Sau đó, anh ấy nói chuyện với tôi nhiều lần và yêu cầu tôi đừng làm khó anh nữa. Tôi nói với anh, “Tôi có tín ngưỡng. Việc này không liên quan đến anh. Anh có thể báo cáo việc này nếu thấy cần thiết.” Nhưng anh ấy vẫn nói chuyện với tôi nhiều lần nữa. Anh nói việc này sẽ làm xấu mặt công ty và giám đốc của chúng tôi. Vậy là việc này đã kéo dài trong nhiều tháng. Cuối cùng thì, anh ấy cũng bỏ cuộc và báo cáo lên quản lý cấp trên.

Sau đó, giám đốc đã nói chuyện với tôi. Chúng tôi biết nhau từ chỗ làm trước đây và mối quan hệ giữa chúng tôi khá tốt đẹp. Ông nói, tôi thực sự đang làm khó ông. Ông đã cố gắng thử làm mọi cách, bao gồm mời tôi đi ăn tối và tìm người thân cận cố gắng thuyết phục tôi. Nhưng tôi vẫn bất động, và tôi đã giảng chân tướng cho ông. Sau đó, ông bắt đầu đe dọa rằng nếu tôi cứ khăng khăng như vậy, thì tôi sẽ bị sa thải. Ông còn kêu nhân sự có đủ cấp bậc trong ĐCSTQ cố gắng thuyết phục tôi, và đe dọa rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của gia đình và con cái tôi.

Tôi tăng cường học Pháp và nghe các bài chia sẻ của đồng tu trên Phát thanh Minh Huệ trong khi tôi lái xe. Khi nghe thấy các bạn đồng tu đang chứng thực Pháp rất tốt ngay cả khi ở trong tù, tôi nghĩ mình không có lý do nào để không làm tốt. Khi nghe các bài chia sẻ, tôi thực sự [cảm thấy] tự tin và được khích lệ rất nhiều.

Một lần nọ, khi tôi đang học thuộc một bài thơ trong Hồng Ngâm IV, có một câu thơ như sau:

“Chính tà giảo lượng kinh thiên động địa”

(Sinh Mệnh Đích Chân Đế, Hồng Ngâm IV)

Diễn nghĩa:

Chính tà giao tranh kinh thiên động địa

Tôi thấy như Sư phụ đã đưa câu thơ này vào trong vi quan sinh mệnh của mình. Tôi hiểu được việc thoái Đảng là một cuộc giao tranh chính tà trong vũ trụ, và tôi phải đứng về phía chính nghĩa.

Tôi đã giảng chân tướng cho từng cấp nhân viên. Tôi có thể thấy rõ ràng Sư phụ đang trợ giúp mình. Tôi không còn sợ hãi, và tôi có nhiều trí huệ hơn khi giảng chân tướng. Miễn là người khác nói chuyện, thì tôi sẽ biết người đó hiểu lầm ở đâu, và tôi có thể giúp họ liễu giải Đại Pháp. Tôi nói cho mọi người biết Đại Pháp được hồng truyền trên toàn thế giới, vụ tự thiêu Thiên An Môn được dàn dựng, và ĐCSTQ mổ cắp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng cho họ xem trên trang web nói rằng Cục Báo chí và Xuất bản của Trung Quốc dỡ bỏ các lệnh cấm các ấn phẩm của Pháp Luân Công. Mọi người thấy không thể thuyết phục được tôi, vì vậy họ tạm thời gác vấn đề này sang một bên và ngừng nói về nó. Tôi tiếp tục không đóng đảng phí, và không ai hỏi tôi về việc này nữa.

Con trai tôi luôn muốn đi du học. Trước khi sự việc [tôi có nên thoái Đảng hay không] xảy ra vào năm 2017, tôi rất do dự để con trai đi du học và vợ tôi cũng không đồng ý. Nhưng sau sự việc kia, tôi đã quyết định cho con đi du học. Mặc dù chúng tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng vì con trai có nền tảng vững chắc và đang học ở một trường trung học nổi tiếng, nên cháu đã được trường đại học ở Hoa Kỳ chấp nhận. Năm 2017, tôi đi cùng con trai sang Hoa Kỳ để tham quan môi trường học tập mới của cháu. Ngôi trường rất đẹp. Trường học không có nhiều người, và có nhiều cây cối ở xung quanh một hồ nước.

Khi ấy, tôi cũng cân nhắc việc ở lại Hoa Kỳ. Tôi có thể ghi danh xin tị nạn, vì tôi đã công khai rút khỏi ĐCSTQ, vả lại tôi cũng có thể giúp con trong việc học tập. Nếu đơn tị nạn của tôi được chấp nhận, thì con trai tôi cũng được ở lại Hoa Kỳ, vì cháu chỉ mới 19 tuổi. Nhưng cuối cùng, tôi đã quyết định trở về Trung Quốc, bởi vì vẫn còn quá nhiều người hữu duyên ở Trung Quốc chưa được cứu độ, và sứ mệnh của tôi ở đó vẫn chưa hoàn thành. Tôi dành một tuần ở lại Hoa Kỳ. Sau khi giúp con ổn định, tôi đã trở về Trung Quốc và tiếp tục hoàn thành thệ ước cứu người của mình.

Năm 2018, công ty đột nhiên chấp thuận đơn thoái Đảng của tôi, nhưng tôi phải làm theo quy trình. Đầu tiên, tôi phải đọc tờ đơn trước Đảng bộ trong công ty, rồi tất cả mọi người đều phải bỏ phiếu đồng ý, và cuối cùng [chúng tôi] cần báo cáo lên Đảng bộ cấp trên. Có hơn mười người tham gia cuộc họp Đảng bộ đó. Khi đọc đơn xin thoái Đảng của mình, tôi bắt đầu từ sự thật là nhân loại không phải tiến hóa từ khỉ, mà là Thần tạo ra nhân loại. Ở phần kết thúc, tôi đã nói về tín ngưỡng của mình. Tất cả mọi người đều im lặng trong cuộc họp đó. Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì chưa có ai từng trải nghiệm bất cứ điều gì giống như vậy trước đây. Cuối cùng thì, tất cả mọi người đều chấp nhận đơn xin thoái Đảng của tôi. Đó cũng là trường hợp thoái Đảng công khai duy nhất được chấp thuận trong một doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn của chúng tôi. Tôi biết mình chỉ có nguyện vọng như vậy, và Sư phụ là người đã giúp tôi thực hiện điều đó. Đệ tử cảm tạ Sư tôn!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/13/公開退黨記-464121.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/7/212390.html

Đăng ngày 04-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share