Bài viết của Thiên Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-07-2023] Năm 1996, tôi đang học trung học cơ sở và cũng giống như mọi người, tôi muốn trở thành học sinh đứng đầu lớp. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi thường đặt câu hỏi cho những chủ đề không có trong sách giáo khoa và đôi khi giáo viên không thể trả lời được.

Ví như, tôi hỏi: “Nếu Chủ nghĩa Cộng sản là hình thái xã hội phát triển cao nhất thì tại sao Trung Quốc không thể đạt được trình độ công nghệ cao nhất? Nếu chúng ta thực sự phân phối tài nguyên theo nhu cầu của mọi người thì chẳng phải chúng ta chỉ cần đến siêu thị và lấy đồ mà không phải trả tiền sao?”

Còn trong tiết vật lý, tôi hỏi nếu trái đất quay quanh mặt trời thì ai đã cấp năng lượng cho nó? Có quy luật nào cho quỹ đạo của các hành tinh không? Nếu vậy, lực lượng nào đang nắm vai trò chủ đạo?

Có rất nhiều vấn đề làm tôi thấy băn khoăn và khao khát tìm ra câu trả lời. Tình cờ, một người bạn cùng lớp mời tôi đi xem các video bài giảng của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Khi bước vào căn phòng, tôi cảm nhận được một trường năng lượng mạnh mẽ và tường hoà. Các học viên Đại Pháp ở đó đều rất tốt bụng và ân cần tiếp đón những người đến nghe Pháp, điều đó khiến tôi có cảm giác gần gũi hơn.

Khi tôi nhìn thấy Pháp Luân đang xoay tròn trên màn hình, toàn thân tôi chấn động. Khi tôi trông thấy pháp tượng của Sư phụ, tất cả tế bào của tôi dường như đều như muốn hô lên, giống như Tôn Ngộ Không khi được Sư phụ cứu khỏi chân núi Ngũ Hành, vừa chạy vừa hô lớn: “Sư phụ”, “Sư phụ”, chính là loại cảm thụ đó.

Mỗi lời Sư phụ giảng đều khiến tôi cảm động. Sau khi trở về nhà, tôi như đại hạn chờ mưa rào, một lần đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Tất cả các câu hỏi của tôi trong nháy mắt đã được giải đáp. Không lời nào có thể diễn tả được niềm xúc động trong lòng tôi.

Từ đó về sau, hàng ngày, ngoài giờ học ở lớp, tôi đến điểm luyện công để học Pháp và luyện công. Trước đây, vì tôi tập khí công giả nên thân thể không tốt, mặt mày xanh xao vàng vọt. Sư phụ đã thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi nôn ra mấy cục đờm màu đen và bị tiêu chảy suốt cả buổi sáng. Sau đó, sắc mặt tôi trở nên hồng hào và tôi có thể bước đi nhanh nhẹn.

Một đêm nọ, tôi nằm mộng thấy một Pháp Luân lớn đầy màu sắc bay ra từ mặt trời và tiến về phía tôi. Tôi nghĩ: “Ôi, cơ duyên tu luyện đã đến rồi.” Trong nháy mắt, tôi từ trên mây bay xuống, đến thế giới này và bắt đầu tu luyện trong môi trường học đường. Tôi chia sẻ giấc mơ này với các học viên khác và mọi người đều được khích lệ rất nhiều. Tôi đã nói với một số bạn bè về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và họ cũng bắt đầu học Pháp.

Thông qua học Pháp, tôi hiểu được ý nghĩa của nhân sinh và làm thế nào để trở thành một người tốt thực sự. Trước kia, tâm tranh đấu của tôi rất nặng, bản thân phải là người giỏi nhất trong mọi việc. Nếu bài kiểm tra của tôi không đạt điểm cao nhất, tôi sẽ mất bình tĩnh và ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ đủ mọi cách để vượt lên dẫn đầu. Tâm tranh đấu và háo thắng của tôi vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân đề cao tâm tính. Trong học tập và cuộc sống, tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu chính mình. Tôi nhận ra mình cần có tâm thái bình hoà và buông bỏ chấp trước vào danh lợi. Tôi phải đối xử tử tế với người khác và không tính toán chi li.

Sư phụ đã giúp tôi và khai mở trí huệ cho tôi. Tôi không còn phải ghi nhớ các chủ đề một cách máy móc như trước kia nữa. Khi thầy cô giảng bài, tôi chỉ cần ghi lại những ý chính, có những kiến thức tôi không cần cố nhớ mà tự nhiên đã lưu lại trong đầu, vậy nên tôi không cần phải thức khuya dậy sớm để học thuộc nữa. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc học Pháp và luyện công. Thành tích học tập cả năm của tôi luôn dẫn đầu khối.

Có một nữ sinh khóa trên bị lưu ban học lớp tôi nên tôi thường giúp đỡ cô ấy. Cô ấy rất cảm động và tất cả các giáo viên đều yêu mến tôi. Có một lần, giáo viên nhờ tôi giúp phát phiếu kiểm tra. Khi tôi phát đến bạn cuối cùng thì phát hiện thiếu một bản. Tôi nghĩ mình là người tu luyện nên cần suy nghĩ cho người khác trước. Tôi liền đưa phiếu kiểm tra cho bạn đó và nói với giáo viên rằng tôi sẽ đi in một bản khác. Giáo viên không hài lòng cho rằng việc in ấn sẽ làm mất nửa buổi (hồi đó cơ sở vật chất của chúng tôi đều lạc hậu, giáo viên phải dùng bút kim loại viết câu hỏi lên giấy sáp, sau đó bôi mực đen lên rồi in từng trang một cách thủ công, việc đó mất rất nhiều thời gian).

Tôi đi đến cửa hàng in ấn và tự in cho mình một bản. Khi tôi quay lại lớp, một số bạn đã viết được rất nhiều. Tôi bình thản ngồi xuống và nhanh chóng viết ra câu trả lời của mình. Khi có kết quả kiểm tra, tôi vẫn đạt điểm cao nhất. Trong kỳ thi chuyển cấp, tôi đã được nhận vào ngôi trường mà tôi mong muốn và thậm chí còn được cấp một khoản học bổng khá cao.

Kiên định tu luyện bất chấp cuộc bức hại

Khi tôi đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp vào tháng 7 năm 1999. Hàng ngày, các video nói xấu Pháp Luân Đại Pháp đều được phát sóng trong trường học. Do áp lực từ cấp trên, Hiệu Trưởng liên tục gọi tôi đến văn phòng và bảo tôi không được phép luyện công nữa. Dạo đó, mỗi ngày tôi đều thầm niệm:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu”

(Vô Tồn, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Sống chẳng tham cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó.”

(Vô Tồn, Hồng Ngâm)

Tuy biết rõ bản thân sắp phải đối mặt với điều gì nhưng tôi không hề sợ hãi. Pháp Luân Đại Pháp dạy con người trọng đức hành thiện. Các pháp lý giúp nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và không có gì sai khi trở thành một người tốt. Tôi sẽ không thỏa hiệp trước áp lực. Tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người hướng thiện và tất cả những lời vu khống trên truyền hình đều là dối trá.

Có một lần, giáo viên triết học yêu cầu tôi chia sẻ quan điểm về Pháp Luân Công trong lớp. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, giáo viên muốn tôi chỉ trích Đại Pháp nhưng lại thành cơ hội tốt để tôi nói về cuộc bức hại.

Có lần, lãnh đạo nhà trường dự định tổ chức một cuộc họp để đấu tố tôi. Rất nhiều bạn bè lo lắng cho tôi nên đã cố gắng thuyết phục tôi ngừng tập luyện. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Sư phụ Đại Pháp dạy chúng tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để tu luyện bản thân và trở thành một người tốt. Làm người tốt thì có gì sai?” Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân rằng tôi là đệ tử của Sư phụ nên không ai có thể can nhiễu tôi. Cuối cùng, cuộc họp đã bị hủy bỏ.

Sau đó, tà ác ngày càng leo thang bức hại, tất cả các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc đều phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Bị cấp trên gây áp lực, nhà trường nói rằng họ sẽ đuổi học nếu tôi tiếp tục tu luyện. Tôi biết mình không thể để những tin đồn tà ác lan truyền và bôi nhọ Đại Pháp. Tôi đã bàn bạc với một học viên khác về việc đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho công lý.

Tuy nhiên, trước khi chúng tôi có cơ hội nộp đơn thỉnh nguyện, Quảng trường Thiên An Môn đã tràn ngập cảnh sát mặc thường phục đang bắt cóc các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi bị đẩy vào một chiếc xe cảnh sát và bị đưa đến một khoảng sân rộng. Tất cả các học viên có mặt ở đó đều có cùng tâm nguyện duy hộ Đại Pháp và yêu cầu ĐCSTQ khôi phục sự trong sạch của Sư phụ và môi trường tu luyện hợp pháp của chúng tôi.

Khoảng sân nhanh chóng đầy người. Sau đó, cảnh sát chuyển chúng tôi đến một sân vận động lớn và cuốn sách Đại Pháp mà tôi mang theo đã bị cảnh sát giật lấy. Tôi rất buồn vì thấy mình đã không bảo vệ tốt Đại Pháp. Tuy nhiên, chiếc máy ghi âm nhỏ trong túi của tôi đã không bị tịch thu.

Một cảnh sát túm lấy tôi và xô tôi một cách thô bạo vào một bức tường bê tông. Nhưng tôi không sợ hãi chút nào và cũng không đau. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo vệ tôi. Tôi đề nghị tất cả đồng tu cùng nhẩm Luận Ngữ và các bài thơ trong Hồng Ngâm. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy đắm chìm trong Đại Pháp và như thể cơ thể của chúng tôi to lớn như vũ trụ, sở hữu uy lực to lớn không gì sánh được.

Sau đó, tôi bật máy ghi âm nhỏ lên để mở nhạc Phổ độ và Tế thế (âm nhạc của Pháp Luân Đại Pháp). Cảnh sát đi xung quanh để tìm nhưng không thể tìm được âm thanh là từ đâu ra. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi. Chiếc máy ghi âm nhỏ này đã ở bên tôi cho đến khi tôi trở về nhà.

Một lúc sau, chúng tôi đứng lên luyện bài công pháp thứ hai của Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi biết Sư phụ thời thời khắc khắc đều đang bảo hộ chúng tôi nên chính niệm của mọi người đều được tăng cường. Khi màn đêm buông xuống, cảnh sát đưa chúng tôi đến trại tạm giam. Các tù nhân ở đó đều biết rằng các học viên bị vu khống và Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chúng tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại.

Cảnh sát bức thực chúng tôi và đánh đập tôi nhưng tôi không sợ. Tôi vẫn ôn hoà nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ đẩy tôi xuống sàn và đá vào đầu tôi. Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và tôi biết Sư phụ đã chịu đựng thay cho tôi. Về sau, cảnh sát địa phương đến và đưa tôi về trại tạm giam địa phương. Họ gây áp lực buộc tôi phải viết những điều phỉ báng Đại Pháp và tôi lại tuyệt thực để phản đối.

Cuối cùng, tôi được phóng thích vô điều kiện. Các thành viên trong gia đình đều lo lắng cho tôi. Họ sợ ĐCSTQ, sợ bị liên lụy và bảo tôi ký. Tôi nói với họ: “Nếu một người làm trái với lương tâm của mình, đầu hàng tà ác đang đàn áp Chân-Thiện-Nhẫn và lăng mạ Sư phụ, liệu người đó có còn xứng đáng làm người không?” Mọi người trong nhà tôi không biết làm sao, đành sống cuộc sống đầy lo lắng mỗi ngày.

Năm 2001, ĐCSTQ dàn dựng “Vụ tự thiêu trên Thiên An Môn” và bố mẹ tôi sững sờ kinh ngạc. Tôi ngay lập tức ý thức được đây là ma đầu Giang đang cố gắng bôi nhọ Đại Pháp và đầu độc thế nhân chống lại Đại Pháp. Tôi nói với bố mẹ tôi: “Vụ tự thiêu này là giả. Những người này chắc chắn không phải là học viên Pháp Luân Công. Sư phụ đã giảng rằng tự sát là có tội. Những học viên chân chính đều cố gắng đề cao tâm tính và làm người tốt, làm sao họ có thể tự sát được?” Một số người nhanh chóng nhận ra đây là giả, nhưng nhiều người Trung Quốc lại không có suy xét của riêng mình. Tôi nghĩ mình không thể để người dân bị ĐCSTQ đầu độc và hãm hại.

Tôi sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh, trong thôn chỉ có mình tôi là học viên Đại Pháp. Không có thiết bị sản xuất tài liệu chân tướng, tôi bèn viết tay ra những điểm đáng ngờ của vụ tự thiêu. Sau đó, tôi đến gặp một học viên ở thôn khác và cô ấy dẫn tôi đến nhà người thân của cô ấy (không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp). Chúng tôi đọc những điểm đáng ngờ của vụ tự thiêu cho họ nghe. Có người nghe xong lập tức hiểu ra. Vì vậy tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu chúng tôi có thể làm tờ rơi và phân phát chúng.

Một ngày nọ, tôi trông thấy một tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp đã bị xé thành nhiều mảnh trên mặt đất. Tôi cẩn thận nhặt lên và ghép chúng lại với nhau. Bằng cách này, tôi đã có được tờ rơi giảng chân tướng đầu tiên. Nội dung trên tờ rơi hay hơn những gì tôi viết nên tôi đã sử dụng thông tin này để giảng chân tướng cho mọi người.

Sư phụ bảo hộ tôi và gia đình tôi

Cha mẹ tôi, đặc biệt là cha tôi, đều hiểu được chân tướng Đại Pháp. Mặc dù không tu luyện nhưng ông rất tôn kính Đại Pháp và luôn mang theo một tấm bùa hộ mệnh. Có lần, cha tôi đang chở cát thì chiếc xe tải bị trượt và lao xuống mương sâu. Thân xe tải dựng đứng, cú va chạm khiến cha tôi văng xuống mương. Cha tôi kể rằng ý nghĩ đầu tiên của ông là sờ vào chiếc bùa hộ mệnh trong túi và cầu xin Sư phụ bảo hộ. Sau khi trèo lên khỏi mương, ông phát hiện mình không hề bị thương. Ông nói với tôi rằng Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ ông. Sự thành kính chân thành của cha đối với Đại Pháp thực sự làm tôi cảm động. Ông cũng giúp tôi bảo quản các sách Đại Pháp và cũng nguyện ý đọc sách và các tài liệu chân tướng.

Năm 2022, Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ cha tôi. Khi đó, cha tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe và nôn mửa. Vì COVID nên bệnh viện từ chối tiếp nhận và bảo ông đến bệnh viện khác. Khi tôi đến bệnh viện đó, tình trạng của cha tôi đã rất nặng. Tôi thì thầm bảo ông hãy liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ sẽ cứu cha.’” Ông hiểu ý và gật đầu.

Ngày hôm sau bác sỹ cho biết cha tôi đã ổn và có thể xuất viện. Năm nay cha tôi đã gần 80 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh và vui vẻ. Cha tôi rất biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ và nhờ tôi bày tỏ lòng biết ơn của ông tới Sư phụ qua bài viết này. Tạ ơn Sư phụ!

Một hôm, trời đổ tuyết và tôi đang cố lái xe thật nhanh về nhà. Khi tôi đạp phanh gấp thì chiếc xe lao vút đi. Tôi hoảng sợ và mất lái. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ rằng mình là đệ tử Đại Pháp-Sư phụ sẽ cứu mình. Sau đó, tôi cảm thấy có một lực nâng chiếc xe lên rồi đặt vào một chỗ. Khi mở mắt ra, tôi thấy xe mình đang mắc kẹt trong một ổ gà lớn. Tôi mở cửa xe để quan sát thì thấy xe vẫn ổn. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng trong khi đang nhắm mắt, tôi đã nghe rõ tiếng kính vỡ. Tôi kiểm tra thì không có cửa sổ nào bị vỡ cả.

Tôi quay vào xe và lái về nhà. Khi tôi kể cho các đồng nghiệp của mình chuyện đã xảy ra, họ đều cảm thấy kinh ngạc. Họ nói rằng tôi có Thần Phật bảo hộ. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Khi đến tuổi kết hôn, tôi muốn lập gia đình với một học viên Đại Pháp khác. Sư phụ đã an bài cho tôi gặp một học viên cùng tuổi. Hầu hết người thân trong gia đình anh ấy đều là học viên. Về sau, con gái chúng tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Cháu thiện lương, nhanh nhẹn và học tập tốt. Gia đình chúng tôi luôn cố gắng tu luyện tinh tấn, nghe theo lời dạy của Sư phụ và nghĩ cách cứu được nhiều người hơn.

Mặc dù tôi bị mất việc do tà ác bức hại nhưng Sư phụ đã an bài cho tôi một môi trường làm việc thậm chí còn tốt hơn, với thời gian làm việc ngắn, công việc nhẹ nhàng nhưng lương cao. Tôi có nhiều thời gian để học Pháp và làm tốt ba việc. Gia đình chúng tôi là một nhóm luyện công và học Pháp nhỏ và tôi thực sự trân trọng điều đó. Chúng tôi thường nhắc nhở nhau đề cao tâm tính và tinh tấn thật tu.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/24/462188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/25/211482.html

Đăng ngày 28-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share