Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 23-06-2023] Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu phát sóng các chương trình tuyên truyền trên tất cả các phương tiện truyền thông nhằm vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, nhiều người đã có thành kiến ​​sâu sắc đối với Đại Pháp và các học viên, trong đó có chồng tôi. Anh ấy không chỉ hiểu lầm môn tu luyện mà còn chửi bới tôi, tìm cách ngăn cản tôi liên lạc với các học viên khác và không muốn tôi lấy các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp từ họ.

Bất cứ khi nào một học viên đưa cho tôi những bài kinh văn mới của Sư phụ Lý Hồng Chí, chồng tôi đều rất khó chịu. Có lần anh ấy vơ một chiếc ghế đẩu nhỏ ném vào tôi rồi hét lên: “Ai đã đưa cái này cho cô?!”

Lúc đó đang là mùa hè và các cửa sổ đều mở. Giọng nói của anh ấy vang xa nhưng chính niệm của tôi rất mạnh, tôi không hề sợ hãi. Tôi không muốn phản bội hay gây rắc rối cho người học viên đã đưa tài liệu cho tôi, nên dù chồng có đánh đập và chửi bới thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không nói gì. Điều kỳ lạ là dù anh có dùng chiếc ghế đánh tôi mạnh đến đâu, tôi cũng không hề cảm thấy đau đớn. Vì chính niệm của tôi mạnh nên Sư phụ đã gánh chịu nỗi đau cho tôi.

Mẹ chồng tôi thờ cúng bài vị các linh thể tầng thấp, bà thường xuyên bị phụ thể quấy nhiễu. Trông bà rất luộm thuộm: trời nóng bà cũng phải đội mũ, mặc áo dài tay và mặc quần dài. Bà phải đắp chăn và luôn nói mình lạnh.

Năm 2002, sức khỏe của bà giảm sút nghiêm trọng, bà phải nằm liệt giường. Khi bà đi viện khám, bác sỹ không thể chẩn đoán được bệnh của bà là gì. Nhưng khi gặp bà, tôi biết rằng bà bị mắc phụ thể. Tôi đọc đoạn giảng Pháp liên quan đến “Phụ thể” trong sách Chuyển Pháp Luân và nói với bà: “Mẹ ơi, con xin mẹ hãy đọc phần này. Những gì mẹ đang thờ cúng sẽ lấy đi khí tinh hoa của mẹ. Chúng là thứ năng lượng xấu và đó là lý do tại sao mẹ luôn bị lạnh như vậy.”

Bà đã nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ và cũng đọc lại đoạn Pháp trên. Bà thường đến nhà tôi để học Pháp. Sư Phụ bắt đầu chăm sóc bà qua việc thanh lý cơ thể và trục xuất phụ thể trên người bà. Bà bắt đầu tu luyện tinh tấn và nhờ tôi đốt hết tất cả các cuộn giấy thờ cúng những sinh mệnh cấp thấp đó.

Khi chồng tôi nhìn thấy sự thay đổi tích cực của mẹ mình, anh ấy đã thay đổi quan niệm về Đại Pháp. Anh dần dần nhận ra những tuyên truyền được phát trên các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ đều là giả mạo. Anh không còn ngăn cản tôi luyện công hay liên lạc với các học viên nữa. Anh ấy thậm chí còn bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp tại nơi làm việc và nói với các đồng nghiệp của mình rằng môn tu luyện này thật tuyệt vời.

Trong một lần đi công tác, chồng tôi tình cờ nghe thấy một số người trên xe buýt nói về việc đi chùa để cúng bái và anh ấy quay sang nói với họ: “Tại sao các bạn không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Pháp môn này rất tốt. Mẹ tôi đã khỏi bệnh sau khi bà bắt đầu tu luyện.” Khi anh kể với tôi chuyện đó, tôi nói: “Anh đã chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp trong một môi trường bức hại tàn khốc như vậy. Điều đó thực sự tuyệt vời! Anh sẽ nhận được phúc báo.”

Chồng tôi được cứu sống nhờ nói những điều tốt đẹp về Đại Pháp

Chồng tôi phụ trách thu mua nguyên vật liệu tại cơ quan, cho nên anh phải theo xe vận chuyển hàng về tận nhà máy. Có lần, một chiếc xe tải lớn xuất hiện phía sau họ. Nó chạy quá tốc độ và đâm sầm vào cabin xe tải của chồng tôi làm cho chiếc xe bị bẹp dúm.

Những người chứng kiến vụ việc đều chết lặng. Họ tưởng chồng tôi và người tài xế đã chết rồi. Bỗng có tiếng hét: “Chúng tôi ổn, hãy giúp chúng tôi ra với!” Sau khi chồng tôi được kéo ra khỏi xe, anh ấy phát hiện mình không bị thương chỗ nào. Còn người tài xế thì bị rách ở chân, nhưng cũng không sao.

Khi chồng tôi kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra, tôi đã trích dẫn lời Sư phụ giảng:

“…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu, 1999)

Và tôi nói với anh ấy rằng chính là nhờ anh đã lên tiếng chứng thực Đại Pháp nên anh mới được bảo hộ thoát khỏi tai nạn nguy kịch này.

Sư phụ luôn bảo hộ các học viên

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã nhắc nhở bản thân những gì Sư phụ giảng về việc trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

Chúng tôi không có tài liệu in ấn nên tôi mua giấy áp phích, loại giấy dùng cho bảng thông báo. Tôi viết lên đó các thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại rồi dán chúng ở những nơi công cộng.

Các học viên khác bắt đầu sản xuất các tài liệu thông tin, dưới hình thức là giấy ghi chú và các cuốn sổ tay nhỏ. Mọi người có thể tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và sự phổ truyền của pháp môn này trên toàn thế giới. Chúng tôi phân chia khu vực của mình và mỗi người chịu trách nhiệm ở một số địa điểm nhất định. Tôi đã chủ động đi đến những nơi mà người khác không dễ dàng tiếp cận được.

Từ nhỏ tôi vốn sợ bóng tối, nhưng mỗi lần ra ngoài phát tài liệu vào ban đêm, tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Tôi chỉ có một niệm: Trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi mang theo những túi tài liệu là giấy tự dán và dán chúng hết con phố này đến con phố khác. Điều ngạc nhiên là dù đi hướng nào tôi cũng luôn quay trở lại con đường chính dẫn về nhà. Khi trở về nhà, con tôi vẫn còn say ngủ. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ!

Ở một quận, lối vào mỗi tòa nhà chung cư đều có cửa điện tử. Tôi đã mở được vài lần, nhưng nếu tôi tiếp tục làm như vậy, điều đó sẽ thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ.

Tôi chợt nhớ rằng mình đến để cứu người và Sư phụ an bài mọi việc. Ngay khi có suy nghĩ đó, tôi nhận thấy cửa khu căn hộ trước mặt tôi mở ra. Tôi nhanh chóng đi vào bên trong và phân phát tài liệu ở mỗi tầng. Sau khi bước ra ngoài, tôi nhận thấy cửa vào tòa nhà tiếp theo cũng đang mở. Sau khi làm xong việc đó, tôi thấy cánh cửa sang tòa nhà tiếp theo lại đang mở. Khi tôi đi đến từng khu chung cư, cửa luôn mở sẵn.

Mỗi lần phát tài liệu, tôi luôn có suy nghĩ rằng Sư phụ đã an bài cho tôi đến đây để cứu độ chúng sinh. Có lần, tôi vội vã rời đi và quên thay giày cao gót. Sau khi dán xong ở hai tòa nhà sáu tầng, chân tôi mỏi đến mức không thể đứng dậy được. Khi leo lên tòa nhà thứ ba, tôi vừa mệt vừa đói, đôi chân nặng trĩu. Nhưng sau đó, tôi lại cảm thấy tràn đầy năng lượng, dán xong tòa nhà thứ ba, tôi mới về nhà.

Sư phụ giảng,

“Cật đắc thế thượng khổ
Xuất thế thị Phật Đà.”

(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm I)

Tạm dịch:

“Nếm đủ khổ trên đời
Xuất thế là Phật Đà”

(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm I)

Tu luyện bản thân ở nơi làm việc

Môi trường làm việc của tôi cũng là nơi để cứu độ chúng sinh. Nhiệm vụ chính của tôi là làm việc với các chủ sở hữu tài sản, vì vậy tôi đã gặp đủ loại người.

Vào ngày tôi nghỉ, một người đàn ông đã tiến hành cải tạo tài sản của mình. Nhưng ông ấy đã vứt rác xây dựng sang khu vực của chúng tôi. Khi chúng tôi trao đổi với ông ấy, ông đã thoái thác trách nhiệm. Thay vào đó ông ấy đổ lỗi cho chúng tôi và nói rằng lẽ ra chúng tôi nên ngăn ông ấy lại. Tôi nghĩ: “Trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên cả. Điều này xảy ra để loại bỏ cảm giác khó chịu của mình.” Sau đó tôi liên lạc với một người thu gom rác và trả cho anh ấy 200 Tệ để dọn chỗ rác đó. Sau khi người chủ và các công nhân biết được việc tôi làm, họ đều đánh giá tôi rất cao.

Một lần, tôi đến gặp một người chủ. Bà ấy trông có vẻ đã ngoài 70. Tôi đã giúp bà khắc phục vấn đề về hệ thống dây điện và tôi chuẩn bị rời đi. Nhưng tôi nghĩ: “Chẳng phải mình nên khuyên bà ấy thoái ĐCSTQ sao? Sư phụ muốn chúng ta cứu người và mình không nên bỏ lỡ cơ hội này.”

Tôi hỏi: “Bác có biết về việc thoái ĐCSTQ để bảo bình an không ạ?” Bà hỏi lại: “Ý anh là gì?” Tôi nói: “Khi chúng ta gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên, chúng ta đã thề hiến dâng mạng sống của mình cho ĐCSTQ. Hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ để không bị liên lụy vì tội ác của nó.”

Bà nói: “Thật sao? Anh có thể giúp tôi thoái được không?” Tôi liền nói được ạ. Và khi tôi chuẩn bị rời đi, bà nói: “Đợi đã, tôi cũng là Đảng viên nữa.” Tôi nói: “Vậy bác cũng nên thoái cả Đảng.” Sau khi rời khỏi nhà bà và hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi đã đánh giá người phụ nữ này qua vẻ ngoài của bà ấy. Bà ấy trông khiêm nhường đến mức tôi suýt nữa bỏ qua bà ấy.

Có một người chủ sở hữu tài sản là một phụ nữ mạnh mẽ. Khi bà ấy gọi cho chúng tôi, tôi sợ hãi và không dám đề cập đến việc thoái ĐCSTQ. Lần thứ hai tôi đến nhà bà ấy, chúng tôi trò chuyện sau khi tôi xử lý xong công việc bảo trì. Tôi được biết bà ấy làm việc trong một cơ quan chính phủ. Mặc dù tài chính của bà rất tốt nhưng sức khỏe của bà lại rất kém. Bà thường đến Bắc Kinh để điều trị nhưng không thực sự hiệu quả.

Tôi đã nói với bà: “Nhiều người đã lấy lại được sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi khuyên bà hãy thử tập xem. Tôi cũng nói chuyện với bà ấy về việc thoái ĐCSTQ. Bà ấy không nói gì nên tôi rời đi. Nhưng tôi luôn nghĩ đến bà.

Vào cuối năm, một học viên đưa cho tôi vài cuốn lịch giảng chân tướng nên tôi đã đến gặp bà. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà và đề cập đến việc thoái ĐCSTQ: “Khi chúng ta gia nhập Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong, chúng ta đã giơ nắm đấm lên và phát thệ. Chỉ bằng cách thoái ĐCSTQ thì người đó mới có thể xóa bỏ được dấu ấn đó và có được sức khỏe tốt.” Tôi đưa cho bà một cuốn lịch và nói rằng trong đó có những câu chuyện về cách loại bỏ bệnh tật và giữ gìn vóc dáng. Lần này bà ấy thực sự đã lắng nghe tôi. Bà nói: “Tôi sẽ thoái. Tôi là Đảng viên. Tôi sẽ đặt cuốn lịch đó trong phòng ngủ chứ không phải phòng khách!”

Tôi cảm nhận sâu sắc sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ.

Trên chặng cuối của hành trình tu luyện, tôi sẽ tinh tấn hơn và vứt bỏ hết thảy những gì không phù hợp với Pháp. Tôi sẽ bước đi tốt trên con đường mà Sư phụ an bài và không cô phụ lòng từ bi của Ngài.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/23/452180.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/26/211488.html

Đăng ngày 21-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share