Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-08-2023] Suy ngẫm về thông báo của Ban Biên tập Minh Huệ “Tâng bốc và tự tâm sinh ma”, tôi từng nghĩ mình chưa bao giờ khen các học viên hoặc thể hiện hành vi được nhắc đến trong bài viết.
Mẹ tôi kể với tôi rằng một người dì đã khen bà ấy và bà ấy đã nổi giận. Mẹ tôi đã mắng người dì kia: “Đừng khen tôi nữa! Tôi không muốn nghe và cũng không cần đâu!” Tôi nghĩ hẳn là mẹ tôi lại bốc hỏa một lần nữa rồi. Người dì đó có dụng ý tốt nhưng mẹ tôi lại cư xử lạnh lùng.
Khi mẹ tôi đã than phiền xong, bà ấy nói về thứ gì đó khác với một nụ cười. Bà ấy nói mình can đảm dám mắng người khác và cảm thấy tự hài lòng. Mẹ hỏi tôi rằng bà ấy có làm đúng không.
Tôi thường sẽ nói vài câu như kiểu “Mẹ tuyệt lắm!” để làm bà ấy vui nhưng tôi lại không hề tán thành với hành vi ấy. Tôi cảm thấy cách cư xử của mẹ khá buồn cười nhưng tôi không chắc là bà ấy có thực sự thích được tán dương hay không. Vì vậy, tôi hỏi lý do vì sao mẹ nổi giận đến như thế khi được người dì kia khen ngợi. Mẹ tôi không thể đưa ra câu trả lời nên tôi hỏi sâu hơn: “Có phải vì bà ấy có vẻ không thành thật không mẹ?” Mẹ tôi gật đầu.
Sáng hôm ấy trong khi đang luyện công, cuộc trò chuyện trên lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đang điểm hóa cho tôi. Tôi đã luôn tâng bốc mẹ ngay cả khi tôi không tán đồng với hành vi của bà ấy. Lời khen của tôi đang cổ vũ cho mẹ và có lẽ phía minh bạch của bà ấy không thích điều này. Vì vậy, lời khen của tôi không có chỗ nào tốt đối với bà ấy.
Mẹ tôi không phải là học viên Đại Pháp, vì thế tôi không nghĩ bà ấy có thể thay đổi hành vi của mình. Dạo trước có một thời gian mà tôi phải kèm bà ấy giải quyết một số thứ. Tôi đã dần giới thiệu cho bà ấy các nguyên lý của Pháp và chỉ ra lỗi sai của bà. Mẹ tôi thực sự tiếp nhận chúng và đang dần thay đổi.
Tiêu chuẩn đối với người tu luyện là khác so với tiêu chuẩn dành cho người thường. Chúng ta nên chú ý đến những suy nghĩ và ngôn hành của mình khi nói chuyện với những người không tu luyện, đừng sử dụng những lời giảo hoạt để tỏ ra lương thiện trên bề mặt. Chúng ta nên có trách nhiệm với tất cả chúng sinh. Lời khen có thể đẩy một người lún sâu hơn vào vũng lầy của xã hội ngày nay, càng khiến họ khó đắc được Đại Pháp trong tương lai sau này.
Tôi vẫn còn dùng những quan niệm con người khi giải quyết sự việc. Cách mà tôi nói chuyện với mẹ không khác gì hành vi của các học viên trong bài thông báo của Ban Biên tập Minh Huệ. Hành vi của tôi là kết quả của sự tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vốn là thứ đối lập với văn hóa truyền thống Trung Quốc. Đã tới lúc tôi phải đề cao lên rồi!
Tôi đã có một thể ngộ khác về việc tu luyện. Tôi luôn nghĩ rằng mình không thể thay đổi những người không tu luyện, thế nhưng những ai tiếp xúc với chúng ta là khác. Họ ở trong trường không gian của chúng ta và đã có duyên phận từ trước với Đại Pháp. Có lẽ do tôi chưa tu luyện đến được một tầng nhất định nên họ bị ngăn cản không thể học Đại Pháp được mà thôi.
Tôi ở đây để chứng thực Pháp và tôi đã nhìn thấy những thiếu sót của mình thông qua trải nghiệm này. Chính là những quan niệm và tâm người thường đã ngăn cản tôi chứng thực Pháp tốt.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/13/464123.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/9/212415.html
Đăng ngày 04-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.