Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-07-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995 và hiện nay đã 57 tuổi. Trong suốt 28 năm tu luyện, tôi đã đối mặt với đủ loại ma nạn và khảo nghiệm trên chặng đường. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã kiên định vượt qua tất cả mà không gặp bất kỳ nguy hiểm thực sự nào.

Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Tôi đã kết hôn với một người đàn ông lớn hơn tôi 20 tuổi, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của gia đình tôi. Tôi đã lao động miệt mài để nuôi nấng ba người con. Chồng tôi tính tình nóng nảy và thất thường. Chúng tôi thường xuyên tranh cãi và tôi đã mất hết tình cảm dành cho ông ấy.

Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến thôn làng của tôi khi tôi 29 tuổi. Tôi đã bước vào tu luyện ngay lập tức. Vào thời điểm đó, tôi chỉ có mỗi quyển sách Pháp Luân Công. Tôi rất thích đọc nó nhưng lại không biết thiền định là như thế nào. Chân tôi không thể đặt thẳng xuống khi ngồi ở tư thế đơn bàn, huống hồ là song bàn.

Sau này, khi quyển sách Chuyển Pháp Luân được xuất bản, tôi đã chăm chỉ học Pháp, thiền định và tu luyện. Tôi bỏ chơi mạt chược và những thói xấu khác. Tôi tận dụng từng chút thời gian rảnh để tập ngồi thiền. Tôi đã đè chân mình xuống bằng một túi gạo và có thể ngồi được tư thế đơn bàn. Thông qua học Pháp và luyện công không ngừng, cuối cùng tôi đã có thể ngồi thiền trong tư thế song bàn vào tháng 5 năm 1996.

Trong vòng ba năm, chồng tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi. Ông ấy thường mắng chửi tôi và ngăn cản tôi học Pháp. Tôi nhẫn chịu trong nước mắt, nghĩ rằng tôi đã đánh đổi một cái giá quá lớn để ông ấy bước vào cuộc đời mình, vậy mà ông ấy vẫn đối xử với tôi như thế. Tôi đã nghĩ rằng mình không quan tâm ông ấy sống chết ra sao.

Pháp thân của Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Một hôm, tôi đã có một giấc mơ mà trong đó chồng của tôi qua đời. Linh hồn ông ấy đã đến để đòi nợ tôi. Tôi hét lên: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu con!” Khi tôi hét đến lần thứ ba, một vị Đạo sỹ hiện ra trước mặt tôi và nói: “Cô đã nợ ông ấy nhiều đến nỗi nếu ông ấy chết thì cô sẽ tu không thành.” Tôi cầu xin Sư phụ làm ông ấy sống lại.

Tôi tỉnh giấc vào đúng lúc tới giờ luyện công buổi sáng. Tôi đã hiểu ra mình cần phải hoàn trả nợ nghiệp cho chồng tôi. Kể từ đó trở đi, tôi không còn ôm giữ bất kỳ oán hận nào đối với ông ấy. Ông ấy cũng nhận thấy những thay đổi ở tôi và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi thành một người tốt hơn.

Giang Trạch Dân tiến hành cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Hàng chục học viên ở khu vực của tôi đã đến chính quyền cấp tỉnh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đã thiết lập các trạm kiểm tra trên đường và ngăn chặn các học viên đi thỉnh nguyện. Chỉ có năm người trong số chúng tôi đến được chính quyền cấp tỉnh. Tôi đã trở về nhà vào buổi tối ngày 20 tháng 7 và chồng tôi không hỏi tôi đã đi đâu.

Vào mùa đông năm 1999, có người ở chính quyền thị xã gọi điện cho tôi và một học viên khác đến một cuộc gặp mặt. Tôi tự nhủ đó là khảo nghiệm tiếp theo. Khi chúng tôi được đưa đến đó vào buổi tối, tôi nhìn thấy hơn 10 học viên khác đã có mặt ở đó từ trước. Thị trưởng của thị trấn nói rằng Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) là một tà giáo. Họ đưa cho mỗi người chúng tôi một tờ giấy để viết cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Những ai trong số chúng tôi từ chối viết cam kết đều bị giam giữ phi pháp tại đồn công an.

Trời lúc đó đang mưa và rất lạnh. Chúng tôi ngồi ở đó cả đêm và cảnh sát huyện thuộc Phòng 610 kiểm tra chúng tôi nhiều lần. Ngày hôm sau, cảnh sát trưởng đã thẩm vấn chúng tôi. Ông ta gọi tôi vào và hỏi tôi ba lần: “Cô có luyện tiếp không?” Tôi đáp lại ba lần: “Tôi chắc chắn sẽ luyện tiếp.” Cảnh sát trưởng đã giam giữ chúng tôi một cách phi pháp ở trong trại tạm giam huyện.

Mùa đông năm đó lạnh thấu xương. Họ ra lệnh cho tôi cởi giày và đi chân trần. Các đồng tu và tôi cùng nhau kiên trì học thuộc Pháp và luyện công mỗi ngày. Chúng tôi nói với các tù nhân về Pháp và cuộc bức hại. Một tù nhân còn mượn Hồng Ngâm và học thuộc các bài thơ của Sư phụ.

Tết Cổ truyền sắp đến. Chồng tôi và các học viên đã đến đồn công an để yêu cầu thả tôi. Hướng dẫn viên ở đồn công an dẫn họ đến trại tạm giam và gọi chúng tôi ra. Hướng dẫn viên nói: “Tôi sẽ để các vị về nhà vào hôm nay với một điều kiện là các vị sẽ viết một bản cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.”

Chồng tôi biết tôi sẽ không bao giờ thay đổi ý định nên đã nói: “Anh lại nói về viết cam kết nữa sao? Tết đến nơi rồi và con cái chúng tôi đang ở nhà một mình. Cô ấy bị giam ở đây chính vì cái bản cam kết ấy chứ không phải là vi phạm pháp luật nào cả.” Hướng dẫn viên đành phải thả chúng tôi.

Chồng tôi qua đời vào năm 2014. Cháu trai tôi chào đời vào vài ngày sau đó. Khi cháu được 14 tháng tuổi, vợ chồng con trai tôi đưa cháu đến cho tôi để tôi chăm sóc. Khi cháu lên 2 tuổi, ông bà ngoại trông cháu vài ngày và tôi lại ra ngoài cùng các đồng tu để phát tài liệu chân tướng.

Ngày thứ nhất mọi việc diễn ra tốt đẹp. Tuy nhiên vào ngày thứ hai, ai đó đã trình báo tôi. Năm cảnh sát đã bao vây chúng tôi.

Bài thơ của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp
(“Phạ Xá”, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Sợ Chi

Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp

Tôi không sợ hãi. Họ lấy đi túi xách của tôi và đưa chúng tôi đến đồn công an huyện. Họ tìm thấy tài liệu giảng chân tướng, bùa hộ mệnh Đại Pháp và một danh sách những người đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới trong vòng hai ngày qua.

Cảnh sát muốn tôi khai ra chỗ mà tôi lấy những tài liệu này. Tôi đã không trực tiếp trả lời họ. Tôi nói rằng hôm nay cháu trai của tôi ở bên nhà bà ngoại của cháu, vậy nên tôi có thời gian để phát tài liệu và nói với người dân về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Một cảnh sát hỏi tôi: “Bà đã nói gì với họ?” Tôi đáp: “Tôi nói chuyện với bất cứ ai tôi gặp. Nếu họ lớn tuổi hơn tôi, tôi xưng hô là ‘Anh/chị/dì/chú có muốn đọc về Pháp Luân Công không ạ? Pháp Luân Công đang bị bức hại và vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là giả mạo.’ Nếu họ nói có, tôi sẽ đưa cho họ một tập tài liệu, không thì thôi.”

Cảnh sát lấy ra một tờ biên bản và nói: “Ký đi, rồi tôi sẽ đưa bà trở về thôn.” Tôi nói: “Tôi muốn xem trên đó có viết gì.”

Nội dung đại khái là “làm rối loạn trật tự xã hội và phát tài liệu tà giáo” và “giam giữ 15 ngày”. Tôi nói: “Pháp Luân Công không phải là một tà giáo.” Cảnh sát nói: “Thế nó là cái gì?” Tôi nói: “Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính.” Ông ta thách thức tôi: “Bà có dám viết những lời bà nói lên biên bản này không?” Tôi đã viết lên đó một cách ngay ngắn: “Pháp Luân Công không phải là một tà giáo. Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính.”

Ông ta cầm tờ giấy và đi đến Phòng 610. Ba tiếng sau, ông ta quay lại và nói chúng tôi ký vào một biên bản khác, nói rằng họ sẽ đưa chúng tôi về nhà sau khi chúng tôi ký vào nó. Tôi nhìn nó và thấy cụm từ “15 ngày” được đổi thành “13 ngày”. Tôi từ chối ký tên. Cảnh sát nói: “Dù thế nào đi nữa, bà phải ký vào nó hôm nay.” Tôi kiên quyết không làm. Sau đó có người đã ký tên cho tôi. Tôi nói: “Chữ ký của ông không được tính. Nó không hợp lệ.”

Chúng tôi bị giam giữ phi pháp. Tôi từ chối hợp tác trong thời gian bị giam giữ, cụ thể là từ chối mặc đồng phục của họ hoặc làm theo mệnh lệnh mỗi lần tập hợp nhóm. Các lính canh yêu cầu tôi đứng sang một bên và không làm ảnh hưởng đến những người khác. Sau giờ tập hợp, tôi cùng với các đồng tu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công ở trong buồng giam.

Một hôm, đội trưởng nhìn thấy chúng tôi luyện công. Ông ta cầm một cái cần câu sắt trong tay, bước vào buồng giam cùng với hai tù nhân và quát lớn: “Ai cho các vị luyện công?” Bất chấp điều đó, tôi vẫn luyện xong Bộ công pháp thứ nhất. Họ dùng cần câu sắt quất lên vai trái của tôi và tôi nghe thấy một tiếng gãy xương rõ mồn một. Tôi nói: “Cảnh sát đánh người là trái với pháp luật.” Đội trưởng nói: “Vậy kiện tôi đi.” Tôi nói: “Tôi sẽ kiện ngay khi ra khỏi đây.” Ông ta im lặng.

Ngày hôm sau, đội trưởng tìm tới tôi. Ông ấy nói: “Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân rồi. Không ai trong các vị là người xấu nhưng đây là công việc của tôi.” Giọng ông ấy có vẻ ăn năn. Kể từ đó, không ai can nhiễu mỗi khi tôi luyện công, học thuộc Pháp hay phát chính niệm. Tôi đã giảng chân tướng và thuyết phục thành công rất nhiều tù nhân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Năm 2017, tôi cùng một đồng tu đang học Pháp ở một thôn làng khác thì đột nhiên bí thư Đảng của thôn và hàng loạt cảnh sát đã đột nhập vào nhà, lấy đi toàn bộ sách Đại Pháp và ảnh chân dung Sư phụ. Họ hỏi tôi: “Bà đến từ đâu?” Tôi nói: “Gần đây.” Bí thư Đảng thôn đó nói: “Bà ấy không phải ở làng của tôi.”

Tôi nói cho họ tên thôn làng mà tôi sinh sống và họ tên của tôi. Người chỉ đạo cuộc đột nhập nói: “Lại là bà nữa. Nếu bà học Phật giáo thì không ai làm phiền bà hết.” Tôi nói: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công cho đến hết cuộc đời!”

Họ muốn đưa tôi và các học viên còn lại đến đồn công an. Tôi nói: “Chúng tôi không vi phạm pháp luật nào hết. Công dân có quyền tự do tín ngưỡng.” Họ nói: “Chúng tôi muốn đến nhà bà và xem qua một chút.” Họ ép tôi và các học viên vào trong xe.

Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi và chúng tôi phát chính niệm trong xe trên suốt dọc đường. Khi tới thôn làng của tôi, hai cảnh sát đến nhà đồng tu kia và hai cảnh sát khác đến nhà tôi.

Một cảnh sát bắt đầu lục soát nhà tôi trong khi người còn lại đứng bên cạnh tôi. Cảnh sát thứ nhất lấy ra hai quyển sách Đại Pháp, hai cuốn Tuần báo Minh Huệ và một bản sao của Kinh văn mới của Sư phụ trên bàn tôi và cầm chúng trên tay.

Tôi nói: “Chuyển Pháp Luân chỉ đạo tôi tu luyện và tôi phải đọc nó hàng ngày. Ông không được lấy đi!” Cảnh sát đứng bên cạnh tôi nói: “Thôi bỏ nó lại đi.” Tôi giật lấy ngay hai quyển sách Đại Pháp trên tay cảnh sát kia.

Tôi hỏi họ: “Các ông uống nước chứ?” Họ nói: “Không. Bây giờ nói chuyện một chút đi.” Sau đó, tôi nhận ra họ đến đây để nghe chân tướng. Tôi nói họ rằng Pháp Luân Công dạy người ta tu luyện cả thân lẫn tâm, nâng cao đạo đức, ước thúc bản thân hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và có tác dụng chữa bệnh khỏe người hết sức thần kỳ.

Tôi nói với họ rằng Giang Trạch Dân đang sử dụng họ để bức hại Pháp Luân Công và sẽ khai trừ họ ra khỏi bộ máy vào một ngày nào đó. Tôi cũng nói rằng họ nên nâng nòng súng cao hơn 1 cm nữa thì sẽ tốt hơn cho họ và gia đình. Tôi đã nói trọn thời gian, họ chỉ lắng nghe và không cắt lời tôi. Khi tôi nói xong, họ rời đi. Hàng xóm sang nhà tôi và nói: “Tôi tưởng họ lại sắp bắt chị một lần nữa.”

Tôi tự nhủ với bản thân: “Sư phụ nói mới tính. Mình không giỏi giảng chân tướng. Mình luôn phối hợp với một học viên khác và để người đó giảng nói trong khi mình quản việc phát chính niệm thôi. Hôm nay mình có thể tự làm được là nhờ Sư phụ giúp đỡ mình.”

Trong suốt 28 năm tu luyện, tôi đã trải qua đủ loại ma nạn và thống khổ trong quá trình buông bỏ chấp trước. Một số khảo nghiệm tôi vượt qua tốt, một số thì khá tệ. So với các đồng tu, tôi vẫn bị bỏ xa rất nhiều. Thời gian tới, tôi quyết tâm sẽ nghiêm khắc với bản thân, làm tốt ba việc và trừ bỏ hết thảy tâm chấp trước.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/20/463159.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/17/211369.html

Đăng ngày 20-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share