Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài chia sẻ của một học viên Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2011] Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn báo cáo với Sư Phụ và các bạn đồng tu về vấn đề trở nên tinh tấn trong việc học Pháp và buông bỏ tâm sợ hãi mặc dù bị quấy nhiễu bởi những người bức hại Pháp Luân Công. Tôi cũng đã hoạt động tích cực trong việc giải thích về Pháp Luân Đại Pháp đến các cơ quan bức hại học viên, thiết lập một môi trường tu luyện và cứu độ chúng sinh. Thật ra, tôi đã thấu hiểu được nguyên lý Sư Phụ giảng cho chúng ta từ lâu:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu hiểu được nguyên lý này sau khi đọc đoạn kinh văn:

“Trên thực tế chính là như thế, đều đã được trải thảm [chuẩn bị] tốt cả rồi, chỉ thiếu chư vị dùng chính niệm để làm tốt việc đó mà thôi, vậy mà vẫn chưa có chính niệm ấy.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)

Tôi biết ơn Sư Phụ vì sự dẫn dắt của Ngài. Ngày 11 tháng 09, tôi đã mơ về một phong bì màu trắng. Khi thức dậy, tôi hiểu rằng Sư Phụ muốn tôi chia sẻ sự hiểu biết của mình về Pháp.

Bài học từ việc học Pháp tinh tấn

Tôi bắt đầu tu luyện vào mùa thu năm 1998. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi tập trung nhiều hơn vào việc cứu độ chúng sinh so với học Pháp. Sau khi đọc kinh văn “Giảng Pháp cho các học viên Úc” vào năm 2007 và Cửu Bình, tôi hiểu rằng cứu độ chúng sinh là vấn đề quan trọng nhất đối với một một học viên . Tôi đã dành cả ngày lẫn đêm phân phát cửu bình. Tôi đã kiệt sức và do đó, chỉ thỉnh thoảng mới học Pháp. Tôi bỏ qua lời nhắc nhở các bạn đồng tu rằng làm việc cho Đại Pháp không giống như tu luyện. Một vài ngày trước Thế vận hội, tôi đã bị bắt và đưa đến một trại lao động cưỡng bức.

Tại trại lao động cưỡng bức, do không tu luyện tinh tấn, tôi không thể duy trì chính niệm và vì vậy không thể chịu được sự tra tấn và tẩy não. Hướng nội trong suốt những năm qua, tôi bắt đầu hiểu sâu sắc rằng nếu không học Pháp tinh tấn, tôi không thể loại bỏ được các chấp chước của mình.

Tôi đã phải đối mặt với một sự cố trong trại lao động cưỡng bức. Khi tên tội phạm trông coi tôi sắp sửa được thả, tôi đã hỏi một đồng tu về một câu trong Hồng Ngâm II. Tên tội phạm nghe lén tôi, đã hét vào mặt tôi, và nói với người quản lý dạy cho tôi một bài học. Tôi cảm thấy thực đau lòng và lấy làm tiếc rằng tôi đã không học Pháp tốt khi tôi có thể tự do học Pháp. Tôi giống như con cá không gặp nước. Tôi tự nói với mình: “Thưa Sư Phụ! Con phải rời khỏi nơi này và sẽ không tuân theo sự an bài của cựu thế lực. Từ nay trở đi, con sẽ trân quý từng giây từng phút có thể học Pháp và cứu độ chúng sinh.” Với sự giúp đỡ của Sư Phụ, tôi đã có thể rời khỏi trại lao động sau một vài tháng.

Học Pháp và cứu độ chúng sinh

Sau khi trở về nhà, tôi chăm chỉ học Pháp. Trong vòng hai tháng, tôi hồi phục từ hết thảy những tác động xấu của trại lao động và tích cực cứu độ chúng sinh. Tôi nhớ những gì tôi đã hứa khi còn ở các trại lao động cưỡng bức. Trong nhiều năm, tôi học Pháp bất cứ khi nào có thể, tận dụng hiệu quả từng phút. Tôi đã giặt quần áo trong khi đang chuẩn bị bữa tối. Tôi cảm thấy rằng, do việc cứu độ chúng sinh cần rất nhiều thời gian, bất kỳ chút thời gian nào bị lãng phí có thể dẫn tới sự thất bại trong việc cứu được ai đó.

Sau khi học Pháp, tôi có thể tĩnh tâm và hướng nội để tìm các chấp chước của mình. Việc cứu độ chúng sinh đã trở nên dễ dàng hơn. Nếu không học Pháp, tôi thiếu can đảm để cứu người, và khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, họ có thể không nghe hoặc còn muốn báo cảnh sát. Tôi đã chép và đọc Chuyển Pháp Luân trong nhiều năm. Quyền năng của Đại Pháp đã triển hiện trong tôi và tôi cứu được rất nhiều người. Các con tôi ủng hộ tôi để tôi không phải làm việc và có thể tập trung vào tu luyện và cứu độ của chúng sinh. Tôi nhận thức được rằng việc học Pháp giúp tôi cứu độ chúng sinh và ngược lại, tôi càng cứu được nhiều người thì tôi càng nhận thức rõ ràng hơn về Pháp. Khi kết hợp lại, hai hoạt động này tạo ra một chu kỳ tích cực.

Một ngày sau khi đi ăn trưa, tôi đang đọc một cuốn sách thì cảm thấy có một lực mạnh kéo ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Vì vậy, tôi thu thập một số tài liệu Pháp Luân Công và lên xe buýt đến một công ty may để gặp vị giám đốc, một người bạn của tôi.

Có hơn 20 người trên xe buýt, vì vậy tôi nói chuyện với người ngồi bên cạnh tôi về Pháp Luân Công. Bằng một giọng lớn, tôi đã nói rằng lý do có rất nhiều thảm họa tự nhiên và nhân tạo là vì tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta đã xấu đi. Tôi nói, “Mỗi gia đình có lối sống và các quốc gia có luật pháp của họ. Trời cũng có luật của trời.” Sau đó tôi đề cập đến một số điều trong cửu bình và những gì thực sự xảy ra trong vụ việc tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói,“Những hành động khủng khiếp mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phải chịu trách nhiệm, hệ lụy, chắc chắn bị hủy diệt. Để được cứu bạn phải thoái ĐCSTQ. Hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tốt!’” Khi tai họa xảy đến với ĐCSTQ, bạn sẽ không bị hủy diệt cùng với nó.”

Một người đồng hành hỏi về trình độ văn hóa của tôi cho những lý do tôi đưa ra. Tôi nói với ông ấy rằng tôi chưa tốt nghiệp trường tiểu học, nhưng Sư Phụ đã cho tôi trí huệ để giải thích các sự kiện, và tất cả mọi người người hiểu được sự thật sẽ được cứu độ. Tất cả mọi người trên xe buýt nhận được tài liệu, thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Đó là mùa đông, nhưng tôi cảm thấy ấm áp và khuôn mặt của tôi ửng hồng vì có một trường lượng năng mạnh mẽ xung quanh tôi. Xuống xe buýt, nhiều hành khách muốn cảm ơn tôi, nhưng tôi nói với họ rằng họ nên cảm ơn Sư Phụ bởi vì tôi đã thực hiện mong muốn của Sư Phụ.

Tại nhà máy, người bạn của tôi nhận một đĩa DVD và cũng thực hiện tam thoái. Các nhân viên khác đã đồng ý thoái Đảng. Trên xe buýt về nhà, mỗi lần tôi nói chuyện với mỗi một hành khách, và tất cả họ đều thực hiện tam thoái. Tôi đưa cho mỗi người trong số họ một lá bùa (1). Tôi thực sự biết ơn Sư Phụ cho một cơ hội để cứu độ chúng sinh.

Tôi thường xuyên đi xe buýt về vùng quê, vì vậy tôi có thể giảng chân tướng ở khu vực đó. Nhiều tài xế xe buýt và các nhân viên bán vé quen tôi rất tốt và ủng hộ những gì tôi làm. Thậm chí một số người lái xe còn treo bùa hộ mệnh trong xe buýt của họ. Khi xe buýt đông người, thật khó để phân phát các tờ rơi. Vào những lúc như vậy, các nhân viên bán vé vui lòng phân phát các tờ rơi cho tôi. Một người nói với các hành khách “Vui lòng cho cô ấy đi qua vì cô ấy có thể cứu người. Cứu người là một vấn đề rất quan trọng.” Với sự hỗ trợ của họ, tất cả các hành khách trên xe buýt thường đồng ý thực hiện tam thoái và việc này xảy ra quanh năm. Khi hành khách rời khỏi xe buýt, họ nói với tôi, “Mong chị luôn bình an vô sự.” Tôi trả lời, “Cầu mong Phật quang khai sáng cho bạn.”

Khi tới địa điểm tụ họp ở vùng nông thôn thường có rất nhiều người. Tôi có thể giảng chân tướng cho từng người từng người một. Tất cả đều dễ dàng tiếp thu những gì tôi đã nói. Mặc dù tôi mang theo hơn 100 tờ rơi nhưng vẫn không đủ. Cuộc gặp mặt giống như việc một gia đình lớn đoàn tụ. Tôi không cảm thấy sự hiện diện của bất kỳ tà ác nào và tôi chỉ nghĩ tới việc cứu độ chúng sinh. Khu vực này đã được cứu thoát khỏi cựu thế lực.

Quảng bá Thần Vận

Chương trình biểu diễn nghệ thuật Thần Vận được Sư Phụ phát triển để cứu độ chúng sinh, nhưng nó không thể xem được ở Trung Quốc, vì vậy chúng tôi phân phát các đĩa DVD ghi lại buổi biểu diễn. Đôi khi tôi mang theo hơn một trăm đĩa DVD Thần Vận và phát cho mỗi người tôi gặp một đĩa. Tôi cũng cầm trên tay một đĩa DVD và vẫy xe ô tô đi ngang qua. Nhiều người trong số họ dừng lại để nhận nó. Tôi thường cười và nói với họ: “Tôi chúc bạn có một chuyến đi an toàn. Đây là chương trình biểu diễn tuyệt vời nhất trên thế giới. Hãy nhớ chuyển đĩa này cho bạn bè và người thân sau khi bạn xem nó.” Họ cảm ơn tôi.

Tôi đứng cạnh một tòa nhà đang xây dở được bao quanh bởi hàng rào. Tôi nói to lên từ bên ngoài hàng rào, “Bạn có muốn đĩa DVD có thể cứu người không?” Một công nhân chạy xuống từ tầng hai. Tôi nhờ anh ấy hỏi xem có bao nhiêu người muốn có đĩa DVD. Hóa ra tất cả mọi người đều muốn có đĩa. Tại một công trường xây dựng, tôi thường phân phát được hàng chục đĩa DVD.

Tôi nhìn thấy ba chiếc xe buýt trong một bến xe. Tôi lên từng xe để phân phát DVD. Một trong những người soát vé hỏi tôi liệu đĩa DVD có phải của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi trả lời: “Khi bạn mở nó ở nhà, bạn sẽ biết. Liệu Pháp Luân Đại Pháp đã bao giờ đối xử với bạn không công bằng chưa?” Tôi cảm thấy thực sự vui khi nhìn thấy tất cả những người này mang đĩa DVD về nhà.

Lợi ích và việc cứu độ chúng sinh

Chị gái tôi cho tôi hai túi rau rất lớn. Tôi không thể ăn hết bằng đấy rau. Một cặp vợ chồng đi ngang qua và có ý định mua lại chỗ rau đó. Tôi hỏi xem họ sẽ trả bao nhiêu. Họ nói, “Một tệ một cân.” Tôi nói với họ giá rau bấy giờ là 1.5 tệ một cân và họ sẵn sàng tăng giá lên 1.2 tệ. Tôi đồng ý vì tôi muốn họ thực hiện tam thoái. Hai người họ chỉ bê được một túi lớn. Tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và họ sẵn lòng thực hiện tam thoái. Khi tôi trở về nhà để tìm đĩa DVD Thần Vận, họ đang cố gắng cân túi rau. Khi tôi quay lại mang theo một đĩa DVD, người đàn ông đang kéo túi rau ra khỏi cái cân. Tôi hỏi họ túi rau nặng bao nhiêu. Anh ấy nói, “22.5 cân,” điều này không thể đúng được, vì có tới 30 đến 40 bó rau và mỗi bó nặng khoảng 1.5-1.8 cân. Tôi thấy rất buồn.

Lúc đó, tôi nhớ lại lời của Sư Phụ,

“Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường, với lợi ích thiết thân [bày] trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không?” (Chuyển Pháp Luân).

Những người này đã thoái ĐCSTQ. Nếu tôi cãi nhau với họ, họ sẽ không lấy đĩa DVD. Tôi tự hỏi bản thân, “Giữa cứu độ chúng sinh và mất đi lợi ích, mình nên chọn bên nào? Mình rõ không nên lo ngại về một mất mát nhỏ.” Tôi nói với người đàn ông: “Này anh, 22.5 cân đối với tôi cũng không có vấn đề gì.” Anh ấy đưa tôi 30 nhân dân tệ, và tôi đưa cho anh ấy đĩa DVD. Họ rất vui vẻ và chuẩn bị ra về. Tôi nói với họ: “Khi bạn xem xong đĩa DVD, hãy nhớ chuyển nó lại cho bạn bè và người thân. Nó sẽ mang lại sự an toàn và hạnh phúc. Nếu tôi không học Đại Pháp, tôi sẽ không bán lại túi rau cho bạn. Tôi chắc chắn bạn hiểu.” Họ liên tục cảm ơn tôi khi họ ra về. Hơn mười ngày sau sự việc này, khuôn mặt của tôi vẫn ấm áp và trông rất hồng hào. Các bạn đồng tu nói với tôi rằng tôi đã đề cao tâm tính.

Bệnh tật trở thành một khảo nghiệm lớn

Vào tháng Bảy năm ngoái, mẹ tôi, trên 70 tuổi, bị ngã và bị đau. Bà bị liệt và không thể tự chăm sóc mình. Tôi là người duy nhất chăm sóc cho mẹ cả ngày lẫn đêm trong hơn ba tháng. Đến tháng thứ ba, mẹ tôi dường như rơi vào trạng thái hôn mê. Hằng đêm, cứ nửa tiếng bà lại gọi tôi, gọi tên tôi đến khi tôi tỉnh dậy. Trong nhiều ngày, tôi không ngủ được. Tôi giải thích với bà rằng ma quỷ đang cố gắng bức hại chúng ta, và với tư cách là một người tu luyện, bà không nên để điều này xảy ra. Bà hiểu tôi nói gì, nhưng sau đó lại quên. Có lúc tôi đi ra ngoài khoảng 3 tiếng để giảng chân tướng. Khi tôi trở về nhà, mẹ tôi đã tiểu tiện trên giường. Tôi không thể học Pháp, tập công, hoặc phát chính niệm mà không bị quấy rầy. Tôi cảm thấy mệt mỏi và bị đau đầu. Tuy nhiên, những lời giảng dưới đây luôn luôn xuất hiện trong tâm trí của tôi: “Cần chịu khổ trong những cái khổ; đồng thời còn phải có tâm Đại Nhẫn” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi hiểu rằng tôi phải hướng nội để tìm ra nguyên nhân, bởi vì đối với một học viên không có gì là ngẫu nhiên. Tôi nhớ lại rằng, trước khi mẹ tôi bị ốm, bà thường kể cho tôi biết những gì người cổ đại tin và những gì cha tôi thường nói. Tôi đã tức giận và nói với bà rằng, là một học viên, mẹ cần phải khắc ghi những gì Sư Phụ nói. Những lời chỉ trích khiến mẹ tôi im lặng cả ngày. Một ngày mẹ tôi đang ngồi phía sau tôi và chúng tôi đang tập động tác thứ năm. Khi tôi bước vào trạng thái định, tôi nhìn thấy mẹ ngồi trước mặt tôi và cụm từ “bạn đồng tu” xuất hiện trên ve áo phải của bà. Sư Phụ đã nhắc nhở tôi rằng tôi nên đối xử với mẹ tôi như một học viên với lòng từ bi.

Khi mẹ của tôi còn tỉnh táo, bà nắm lấy tay tôi và nói, “Mạng sống của mẹ chỉ còn tính theo từng ngày. Mẹ là một gánh nặng cho con và có ảnh hưởng tiêu cực đến việc cứu độ chúng sinh. Mẹ không muốn điều này xảy ra và đã cầu xin Sư Phụ được chết. Nhiệm vụ cứu độ chúng sinh của con rất quan trọng. Mẹ đã đưa cho mọi gia đình trong làng tài liệu giảng chân tướng, nhưng không thể thuyết phục họ thực hiện tam thoái. Mẹ hy vọng con có thể làm điều này cho mẹ. Đó chính là ước nguyện cuối cùng của mẹ.” Tôi đã khóc và hứa sẽ thực hiện điều đó cho bà.

Tôi đã không thể học Pháp trong một thời gian dài và không nhận thức được rằng một đồng tu và tôi đã bị theo dõi. Một học viên lâu năm trong làng của chúng tôi muốn có một bản sao của Chuyển Pháp Luân và băng audio của Pháp. Kể từ khi mẹ tôi bị ốm nặng, tôi in mỗi thứ một bản cho bà và và trở về nhà ngay lập tức. Ngày hôm sau, tôi nghe nói rằng cả băng và sách bị cảnh sát tịch thu. Tôi cảm thấy điều đó thật khủng khiếp. Ngày hôm sau mẹ tôi qua đời. Tôi không khóc, nhưng tôi lấy làm tiếc không sửa sai vì chỉ trích bà.

Tôi muốn nhắc nhở các bạn học viên đối với cha mẹ già của mình về tầm quan trọng của từ bi. Người cao tuổi có nhiều khả năng ôm giữ những quan niệm của người thường. Cần có thời gian để hiểu Pháp và dần dần loại bỏ các chấp trước. Hơn nữa, bất kỳ vấn đề chúng ta gặp phải là một việc quan trọng đối với sự tu luyện của chúng ta.

Cần làm rõ khi có một vấn đề phát sinh

Một học viên nhận thấy rằng tôi đã bị theo dõi và đề nghị tôi chuyển đi nơi khác. Tôi nghĩ rằng điều này có thể là một an bài của cựu thế lực. Trong khi ngồi thiền định ở thế kiết già, tôi thấy một cảnh sát trẻ cao ở phía trước ngôi nhà của tôi. Khi anh nhìn thấy tôi, anh ấy dường như bối rối và quay đầu đi. Nó xảy ra với tôi nghĩa là tôi nên yêu cầu anh ấy đến để tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy. Khi tôi yêu cầu anh ấy đi vào, tôi tỉnh dậy. Tại thời điểm này, chính niệm của tôi rất mạnh và tôi quyết định rằng không cần phải chuyển đi đâu.

Giảng chân tướng cho cơ quan chịu trách nhiệm về việc bức hại các học viên

Nhìn chung, chúng tôi giảng chân tướng ở nơi có vấn đề xảy ra. Tôi không quan tâm đến việc bị theo dõi. Tuy nhiên, nó không tốt cho các học viên khác, nhưng tôi muốn gửi một lá thư tới cục công an để giảng chân tướng và nhận lại cuốn Chuyển Pháp Luân.

Mới gần đây mẹ tôi đã qua đời. Tôi đã không chăm chỉ học Pháp trong một thời gian dài. Tôi không biết làm thế nào để bắt đầu viết, vì vậy tôi bắt đầu học Pháp, phát chính niệm, và cầu xin Sư Phụ chỉ dẫn. Mục tiêu là để cứu các viên công an, chấm dứt bức hại, và có một môi trường tốt hơn để giảng chân tướng.

Sau ba ngày, tôi biết phải viết những gì. Tôi đã có thể mô tả lòng từ bi và nhân cách và sửa đổi bức thư của tôi một chút theo gợi ý từ các bạn học viên. Khi bản thảo cuối cùng được hoàn thành, tôi chép nó trên giấy chất lượng cao. Một học viên cũng là một giáo viên nói với tôi, “Chị chỉ có một trình độ tiểu học và không thể viết một lá thư như thế này. Đây phải là do chỉ dẫn của Sư Phụ.” Tôi trả lời bằng hai câu thơ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(“Sư đồ ân” trong Hồng Ngâm II)

Tôi muốn gửi những bức thư cho cảnh sát trưởng và bí thư của ủy ban chính trị và tư pháp. Trong bức thư, bao gồm những trải nghiệm của tôi trong trại lao động cưỡng bức, một đĩa DVD về lựa chọn giữa chính hoặc tà, một cuốn sách về lời tiên tri, và một tập sách về mổ cắp nội tạng học viên Đại Pháp. Tôi quyết định tự mình đi phát tài liệu. Một nhóm các học viên phát chính niệm. Một thành viên của nhóm của chúng tôi đã nhìn thấy một con rồng ốm yếu màu đỏ xung quanh sở cảnh sát. Vào lúc 9 giờ sáng con rồng đã bị vỡ thành hai mảnh và rơi xuống. Khi chúng tôi phối hợp, công năng của chúng tôi rất mạnh.

Tại cục công an, một người bảo vệ gọi viên Cục trưởng Cục công an, giải thích rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến để gặp ông ấy. Khi hỏi tên của tôi, tôi đã cho ông ấy tên thật của tôi. Ông trưởng cục nói rằng ông ấy bận rất nhiều cuộc họp và không thể gặp tôi ngay sau đó. Tôi đã nói với người bảo vệ rằng ông sẽ được hưởng lợi bằng cách đọc lá thư. Tôi nói chuyện với người bảo vệ về tam thoái đưa cho người này một đĩa Thần Vận và một bùa hộ mệnh. Tôi nói rằng tôi sẽ trở lại trong một vài ngày.

Mười ngày sau, tôi trở lại cục công an. Nhân viên bảo vệ có vẻ lo lắng. Tôi nói với ông hãy thư giãn và hỏi liệu Cục trưởng Cục công an có rỗi không. Người bảo vệ cho biết ông ấy đang họp. Tôi nói, “Hãy nói cho tôi biết sự thật. Có phải ông ấy đang họp hay ông ấy không muốn gặp tôi? Cố gắng cứu người là một vấn đề khẩn cấp.” Ông ấy nói, “Xin vui lòng chờ một phút”, và đi vào tòa nhà. Sau đó, một người đàn ông ở độ tuổi 40 xuất hiện và nói, “Chị đến đây có việc gì?” Tôi trả lời: “Tôi muốn gặp Cục trưởng.” Ông ấy nói, “Chị đã đi phân phát tờ rơi ở khắp mọi nơi. Bây giờ chị đủ can đảm để mang lá thư này tới cho chúng tôi. May cho chị là Cục trưởng chưa bắt giam chị. Bây giờ, chị lại ở đây. Chị không sợ bị bắt à?” Tôi nói, “Biển trên cơ quan của ông đề là: “Cục cảnh sát nhân dân”. Tại sao ông không đổi nó thành “Cục bắt giữ? Dù sao, tôi không ở đây vì lợi ích của tôi. Tôi khuyên ông đừng trở thành kẻ giơ đầu chịu báng cho ĐCSTQ. Hãy ngừng tham gia vào cuộc bức hại để khi thiên tai xảy ra, ông và gia đình được an toàn. Ông muốn bắt tôi vì điều này sao?” Ông ấy cười và nói, “Hãy đi đi. Cục trưởng không muốn gặp chị.”

Khi rời khỏi cục công an, tôi tiếp tục phân phát tập tài liệu và tờ rơi về Pháp Luân Công. Công an trong tòa nhà nhìn thấy tôi nhưng không làm gì. Khi hành động của chúng ta chiểu theo Pháp, chúng ta được bảo vệ. Chúng ta không bị đánh giá theo chuẩn mực của con người. Không có công an nào đang theo dõi tôi. Một vài tháng sau đó, tôi đã gửi một lá thư khác, bốn đĩa DVD, và một tập sách đến đồn công an địa phương. Trong thư, tôi yêu cầu trưởng đồn công an xem xét việc trả lại tất cả tiền phạt đối với các học viên. Người công an tôi đã nói chuyện cũng thực hiện tam thoái.

Ngày nay Chính Pháp đã tiêu trừ được rất nhiều tà ác. Một vài năm trước đây, mọi việc đã không dễ dàng như vậy. Bắt đầu từ năm 2011, tất cả các học viên trong khu vực của chúng tôi đã bị bắt giữ do giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp đã được thả cùng ngày. Dường như mọi người đã được thức tỉnh. Tôi tiếp tục phát chính niệm để loại trừ tà ác đang thao túng các viên công an. Tôi muốn cứu tất cả các viên công an trong khu vực và hy vọng chấm dứt cuộc bức hại. Tôi cảm thấy rằng tôi là một sinh mệnh rất to lớn khi tôi phát chính niệm.

Phổ truyền Pháp Luân Đại Pháp tới vùng sâu vùng xa

Tôi biết rằng ở vùng núi không có ai hồng Pháp cho mọi người. Trong hơn 40 thị trấn và làng mạc có rất ít học viên. Nhiều người ở vùng sâu vùng xa chưa bao giờ nghe nói về Đại Pháp. Tôi cảm thấy không thoải mái khi về thăm những ngôi làng ở những vùng xa xôi, nhưng tôi biết rằng vô số sinh mệnh đang bị đe dọa. Tôi quyết định học Pháp, tăng cường chính niệm mạnh hơn, và cầu xin sự chỉ dẫn của Sư Phụ.

Tôi bắt đầu đến thăm các ngôi làng ở vùng sâu vùng xa vào tháng Hai năm 2011, và cho đến nay, tôi đã đến thăm được 17 làng. Có khoảng 800 gia đình ở các ngôi làng lớn và khoảng 100-200 ở các làng nhỏ. Nhìn chung, tôi phân phát hơn 300 tập tài liệu và hơn 100 đĩa DVD ở mỗi làng.

Để được an toàn và không bị can nhiễu, tôi luôn luôn học Pháp và phát chính niệm trước khi tôi đến một ngôi làng. Vào buổi tối, tôi ngồi kiết già và kết ấn. Tôi cố gắng khuyên phần biết trong mỗi gia đình phải nên tôn trọng Sư Phụ, Đại Pháp, và tôi, bởi vì tôi được Sư Phụ cử tới đây để cứu họ. Họ nên trân trọng các đĩa DVD và tài liệu giảng chân tướng để tránh tạo nghiệp.

Một buổi sáng nọ tôi chỉ ăn một chút và đi đến từng gia đình để phát cho họ đĩa DVD về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu không có ai ở nhà, tôi kẹp một cuốn sách nhỏ dưới cửa. Họ thường hỏi tôi từ đâu đến và tôi nói với họ rằng tôi đến từ một ngôi làng địa phương. Họ chấp nhận điều đó. Những người này rất mộc mạc và chân chất, sẵn lòng tin vào Đức Phật và các vị thần. Tôi đã dạy một phụ nữ lớn tuổi đọc thuộc lòng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” “Chân Thiện Nhẫn hảo.” Khi tôi ra về, bà vẫn còn nhẩm những lời này. Ngôi làng này ở lưng chừng một ngọn núi. Lên tới đây khá khó khăn. Nhiều gia đình mời tôi nước uống và đồ ăn, nhưng tôi từ chối. Khoảng 2 giờ chiều, tôi đến một ngôi nhà, ở đó đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Tôi ngồi xuống, và sau khi uống nước, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Một người đàn ông nói, “Vào tháng Giêng năm ngoái, tôi ngồi uống nước với một người bạn và ông ấy nói với tôi rằng vợ cũ của ông ấy là một học viên. Ông ấy hết mực ngợi ca vợ mình đã không từ bỏ niềm tin bất chấp những khổ nạn mà cô ấy phải chịu đựng.” Tôi nói, “Thưa ông, tôi chính là người vợ mà ông đang nhắc tới.” Họ đã bị sốc. Người đàn ông mời tôi một bát mì. Người chủ nhà chạy tới nắm tay tôi rưng rưng nước mắt, nói rằng, “Bà đã phải chịu đựng nhiều cực khổ. Tại sao người đàn ông tốt bụng đó có thể ly dị bà?” Để tránh bị xúc động bởi người thường, tôi trả lời, “Đảng Cộng sản Trung Quốc đã khiến gia đình tôi tan vỡ. Bây giờ tôi chỉ hy vọng rằng tất cả người làng trong khu vực này của chúng ta có thể được cứu.” Họ sẽ không cho tôi ra về nếu như tôi không ăn mì. Ngoại trừ một người, tất cả mọi người đã nhận đĩa DVD và thực hiện tam thoái.

Ở một ngôi làng khác, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cả buổi sáng. Đến trưa, tôi thấy một đám đông. Vì vậy, tôi đến đó để nói về tam thoái và phát cho họ đĩa DVD. Đột nhiên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi chạy về phía tôi từ hướng Bắc la lớn,“Này chị! Để dành cho tôi một đĩa DVD với.” Tôi nói với anh ấy rằng chắc chắn tôi sẽ làm vậy và anh ấy không cần phải chạy như thế. Anh ấy giải thích với tôi rằng anh ấy đã nhìn thấy tập sách mà tôi để lại trong nhà anh ấy và anh ấy rất thích nội dung của nó. Anh cũng nói rằng anh ấy muốn gặp trực tiếp tôi để nhận đĩa DVD. Đây là lý do anh xuống núi. Anh ấy đã tự nguyện thực hiện tam thoái. Thật khó để có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ.

Một ngày khoảng giữa trưa, tôi đứng trên một ngọn núi và thấy các công nhân đang trở về nhà, tám chín người một nhóm. Tôi phát cho họ đĩa DVD về cửu bình. Sau khi họ hiểu những gì tôi đã nói, tất cả họ đều sử dụng tên thật để thực hiện tam thoái. Họ mời tôi ăn trưa, nhưng tôi từ chối. Sau khi ra về và tôi đã đi được một đoạn xa, tôi quay đầu lại và thấy họ vẫn đang vẫy chào và la lớn, “Bảo trọng! Chúc bạn thượng lộ bình an!” Tôi không kìm nổi nước mắt, và nói to lên, “Cảm ơn tất cả các bạn! Hãy về nhà ăn trưa đi!” Con xin cảm tạ Sư Phụ!

Một ngày, tôi giảng chân tướng cho khoảng chục người bên ngoài một cơ sở kinh doanh. Khi tôi giảng chân tướng xong, một người phụ nữ ôm lấy tôi và nói: “Cô là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này.”

Trong một ngôi làng có hơn 40 công nhân từ các tỉnh khác đang ngồi ăn, tôi nói với họ bằng tiếng phổ thông, “Mong các bạn luôn bình an vô sự. Vì bạn đang làm việc xa nhà, tôi chắc chắn người nhà bạn mong muốn bạn có sức khỏe tốt đúng không?” Tất cả bọn họ đều đồng ý. Sau khi tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp, phần lớn họ đều thực hiện tam thoái và nhận tập tài liệu cũng như đĩa DVD. Họ cũng mời tôi ăn cùng họ, nhưng tôi từ chối.

Trên đây chỉ là một vài ví dụ. Không có đủ chỗ để thuật lại tất cả.

Biết ơn sự bảo hộ của Sư Phụ

Theo dự báo, có một cơn bão một ngày vào một ngày nọ. Trời đang mưa và tôi mặc một chiếc áo mưa để phân phát các tờ rơi ở một ngôi làng. Đến cuối buổi sáng tôi đã phát được hơn 300 tờ rơi. Sau đó, trời tạnh mưa và mọi người đã ra đường. Tôi bắt đầu khuyên họ thực hiện tam thoái. Một số người yêu cầu tôi gia nhập cùng với họ, và tôi nói với họ không cần phải vội vàng. Trong một thời gian rất ngắn, hơn 100 đĩa DVD đã được phân phát. Chín mươi phần trăm người dân thực hiện tam thoái. Và không có một cơn bão nào.

Tôi ở một ngôi làng trong vòng 3 giờ trong một buổi chiều chờ một xe buýt để trở về nhà. Mưa nhỏ bắt đầu rơi. Vì vậy tôi đã lên xe buýt, mưa bắt đầu nặng hạt và mưa đã không dừng lại khi tôi về đến nhà. Tôi đã có cơ hội để nói chuyện với những người trên xe buýt và phần lớn trong số họ đã thực hiện tam thoái. Tôi biết ơn sự an bài của Sư Phụ.

Cũng có một số tình huống không được thuận lợi lắm. Trong khi tôi phân phát những tập tài liệu nhỏ, một người đàn ông trung niên đi qua và hỏi với giọng giận dữ về những việc tôi đang làm. Tôi mỉm cười và nói rằng tôi đã mang lại an bình và hạnh phúc cho mọi người. Tôi bước về phía ông ấy và nói: “Thưa ông, ông không vui về việc gì vậy? Ông không nhận ra tôi nữa sao?” Ông ấy bắt đầu mỉm cười và cho biết ông ấy thực sự không thể nhớ tôi. Tôi nói, “Nó không quan trọng nếu ông không thể nhớ tôi. Hãy để tôi nói cho ông một số sự thật.” Khi tôi nói xong, ông ấy đã đồng ý thực hiện tam thoái.

Tôi đang nói chuyện với một người đàn ông 30 tuổi và đưa cho anh ấy một đĩa DVD mà không biết rằng anh là một công an. Anh ấy giận dữ nói, “Bà đang công khai chống lại ĐCSTQ. Bà có muốn tôi tố cáo về bà không?” Anh ấy đã dùng điện thoại di động của anh ấy, một ý nghĩ xuất hiện chỉ ra rằng tôi không nên để anh ấy làm tổn thương chính mình. Tôi nói với anh ấy, “Anh bạn trẻ, anh trông giống như một chàng trai tuyệt vời. Đĩa DVD mà tôi cho anh đã không tốn một xu. Tôi chỉ hy vọng rằng nó mang lại cho anh và gia đình bình yên, hạnh phúc, và một tương lai tươi sáng. Tôi không thể tin anh lại muốn tố cáo người mà muốn điều tốt cho anh.” Anh ấy nói, “Bà thật can đảm và không quan tâm về việc bị bắt.” Tôi đã nói với một giọng nói nhỏ rằng đồn công an có nhiều đĩa DVD hơn anh có, bởi vì họ cũng muốn được an toàn. Anh ấy nói, “Bà có thể đi ngay bây giờ, nhưng hãy chú ý đến sự an toàn.”

Những người được cứu xuất hiện trong một giấc mơ đã khích lệ tôi

Tôi nhớ rất rõ về một giấc mơ mà trong đó tôi ở trên một cánh đồng cỏ, và mọi người đều ăn mặc như người Mông Cổ. Họ nói với tôi rằng tôi là vua của họ. Họ nồng nhiệt chào đón tôi và muốn tôi ăn thức ăn mà họ đã chuẩn bị. Sau đó, một cậu thanh niên và một thiếu nữ ở độ tuổi 20 đã đến và yêu cầu tôi đợi một loại trái cây đặc biệt, họ muốn dành cho tôi từ nơi xa hơn 200 dặm. Trước khi họ trở về, đồng hồ báo thức của tôi đổ chuông. Khi tôi tỉnh dậy, tôi rất phấn khích. Tôi biết rằng Sư Phụ muốn khích lệ tôi bằng cách cho phép tôi nhìn thấy chúng sinh tôi đã cứu. Đi đến mỗi gia đình trong một ngôi làng ở một vùng núi là một công việc khó khăn. Mỗi lần sau khi tôi trở về nhà, tôi phải nghỉ ngơi trọn một ngày trước khi tôi có thể đi ra ngoài một lần nữa. Đôi khi tôi nghĩ rằng còn có những nơi khác tôi có thể đi đến để giảng chân tướng, nhưng một ý nghĩ ngay lập tức xuất hiện:

“Mỗi một quan, mỗi một nạn đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống.” (Chuyển Pháp Luân).

Tôi hiểu rằng cố gắng để có một công việc thoải mái hơn chính là một chấp trước cần phải loại bỏ.

Tiến về phía trước như một chỉnh thể

Tôi biết những khả năng mà tôi có. Tôi đã từng nghĩ rằng khi Sư Phụ quay trở về Trung Quốc, tôi sẽ hài lòng nếu tôi có thể nói, “Thưa Sư Phụ, con đã làm hết khả năng của con!” Vì vậy, tôi luôn luôn làm bất cứ điều gì phù hợp với Pháp. Một học viên từ một thành phố khác nói với tôi, “Chị không nên cứu độ chúng sinh một mình. Cố gắng đi cùng với các học viên không biết phải thực hiện như thế nào, để cho nhiều học viên có thể cứu độ chúng sinh.” Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ấy. Sau khi trở về nhà, tôi đã thảo luận vấn đề này với một học viên khác. Chúng tôi cùng các học viên muốn tìm hiểu cách để cứu độ chúng sinh đã tập hợp lại và để cho họ thấy chúng tôi có thể đi cứu chúng sinh ra sao. Đầu tiên chúng tôi yêu cầu họ phát chính niệm khi họ quan sát chúng tôi. Bây giờ tất cả các học viên đã học được và biết làm thế nào để cứu độ chúng sinh.

Thưa Sư Phụ, Ngài đã làm việc thực sự vất vả. Sư Phụ đã giúp tất cả học viên chúng ta đề cao tâm tính. Thông qua các bạn học viên, tôi đã nhận ra sự cần thiết phải từ bỏ danh lợi và hoan hỷ. Bây giờ tôi có thể tĩnh tâm học Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi biết rằng cứu độ chúng sinh liên quan đến vô lượng các sinh mệnh. Nó cũng phụ thuộc vào công việc của các học viên làm việc trên trang web Minh Huệ Hán ngữ cũng như những người đang cố gắng để truyền tải các thông tin. Tôi chỉ là một trong số rất nhiều học viên. Nhận thức của tôi về Pháp vẫn còn rất hạn chế, nhưng tôi sẽ tiếp tục hướng nội và đề cao và không để Sư Phụ hoặc chúng sinh thất vọng.

Hợp thập.

Lưu ý: (1) Bùa hộ mệnh – Ở Trung Quốc, các học viên đôi khi giảng chân tướng bằng cách cho mọi người một vật nhỏ để mang theo hoặc trân quý, chứa đựng một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/18/明慧法会–学好法-开创修炼和救人的环境-249095.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/8/129917.html
Đăng ngày 15-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share