Từ Pháp hội chia sẻ qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-11-2011] Kính chào Sư Phụ từ bi! Kính chào các đồng tu!
Khi tôi tình cờ thấy cuốn Chuyển Pháp Luân vào một ngày mùa Thu năm 1998, tôi háo hức mượn cuốn sách quý giá về nhà đọc. Sau khi xem qua cuốn sách trong hai ngày, tôi tự đi mua cho mình một cuốn. Tôi còn bắt đầu tham gia điểm tập công gần nhà. Chỉ như thế, tôi đã tiến vào cánh cửa tu luyện Đại Pháp.
Trước khi đắc Pháp, tôi có vấn đề với dạ dày và phụ khoa bất thường (với u nang ở những nơi khác nhau). Nên tôi đã bị ám ảnh bởi việc chữa lành bệnh tật. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi không chịu nổi áp lực và không dám ra ngoài để làm việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Ban đầu tôi vẫn xoay sở được để học Pháp và tập công ở nhà, nhưng vì chồng tôi rầy la không ngớt về việc tập công của tôi, tôi dần dần buông lơi. Cuối cùng tôi đã dừng tu luyện hoàn toàn vào năm 2000. Không lâu sau, tôi phát sinh các vấn đề với gan và tim, và tôi thường cảm thấy mệt mỏi.
Tôi tình cờ gặp một đồng tu vào cuối năm 2004, và chúng tôi đã nói chuyện với nhau một hồi lâu. Cô ấy nhanh chóng gửi tôi các bản sao kinh văn mới của Sư Phụ và giúp tôi quay lại tu luyện Đại Pháp. Mỗi ngày tôi tận dụng từng chút thời gian tôi có để học Pháp, tập công, phát chính niệm và phân phát tài liệu phơi bày chân tướng về cuộc bức hại. Không lâu sau, Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể tôi, và tôi lại cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Tháng 08 năm 2005, tôi bị bắt giữ trong khi phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Bị lừa dối bởi các lời dối trá của chính quyền, tôi đã viết tuyên bố từ bỏ tu luyện. Một tháng sau hai học viên mới bị bắt giữ đã bị gửi tới phòng giam của tôi ở trung tâm giam giữ, và với sự giúp đỡ của họ tôi đã nhận thức ra sai lầm của mình. Tôi đã tuyệt thực để phản đối bức hại và sớm bắt đầu biểu hiện các triệu chứng nghiệp bệnh. Lo sợ trách nhiệm vì một kết cục tiêu cực, trung tâm giam giữ đã thả tôi sau 11 ngày tuyệt thực. Mặc dù tôi được đưa về nhà, tôi đã sớm lấy lại sức khỏe nhờ được Sư Phụ gia trì. Tôi tái gia nhập tiến trình Chính Pháp bằng cách làm ba việc.
1. Vượt qua trở lực của hoàn cảnh gia đình
Sau khi bị bắt vì tu luyện, chồng tôi ra sức ngăn tôi tu luyện. Đầu tiên tôi cố gắng học Pháp và tập các bài công pháp sau lưng anh ấy, nhưng anh ấy vẫn giận dữ và tìm mọi lí do để trách mắng tôi. Sau khi đi làm về, anh ấy liên tục theo sát tôi, không cho tôi tập các bài công pháp. Một lần anh ấy cố gắng ngăn tôi ngồi đả tọa, và tôi nhìn vào mắt anh ấy để phát chính niệm. Hoảng sợ, anh ấy hét lên “Đừng nhìn tôi!” và giơ tay để đánh tôi.
Chồng tôi là một người nghiện rượu và thường hành động như quỷ dữ. Mọi việc tệ hơn khi công việc của anh ấy phải tham gia vào việc giải trí với các đối tác kinh doanh khoảng 3-5 lần mỗi tuần. Mỗi lần anh ấy về nhà say sưa sau khi ăn uống bên ngoài, anh ấy đánh và chửi rủa tôi. Sau đó anh ấy đi xa hơn khi đe dọa tôi bằng một con dao làm bếp trong tay. Một đêm khi anh ấy lại lần nữa nắm lấy con dao và lao vào phòng khách la hét báng bổ, tôi chạy vào phòng ngủ và khóa cửa lại. Anh ấy tiếp tục la hét bên ngoài và yêu cầu tôi dừng tu luyện. Tôi tự nghĩ rằng tôi phải chính lại môi trường của mình hôm nay. Nên tôi nghiêm nghị nói với anh ấy: “Hôm nay hãy để tôi làm cho anh rõ: Tôi có thể từ bỏ mọi thứ trừ Đại Pháp. Bất kể anh giở thủ đoạn gì cũng không có tác dụng đâu!” Anh ấy thấp giọng xuống và nguyền rủa thêm một lúc trước khi đi ngủ. Từ đó hoàn cảnh gia đình tôi đã trở nên tốt hơn nhiều.
Nhờ nhận thức Pháp sâu hơn cùng với sự trợ giúp từ các đồng tu, tôi đạt đến một nhận thức mới về tình huống của gia đình tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã căm thù và sợ hãi chồng tôi, và tôi không đủ từ bi với anh ấy. Trong khi đó, còn có nhân tố của cựu thế lực lợi dụng các sơ hở của tôi để bức hại tôi. Thêm vào đó, tôi thấy rằng nhận thức của tôi về sự từ bi thực sự rất nông cạn. Tôi luôn nghĩ rằng từ bi nghĩa là phục tùng và vâng lời mà không có bất kì hạn chế nào. Như vậy, tôi cố hết sức để chịu đựng sự lộng hành của chồng tôi đối với tôi. Tôi có một công việc toàn thời gian, nhưng tôi chăm sóc bố anh ấy và con chúng tôi và làm mọi việc nhà, gồm cả nấu đủ ba bữa một ngày. Anh ấy, mặt khác, làm ngơ trước những đóng góp và sự tận tụy với gia đình của tôi và chỉ biết gây rắc rối cho tôi. Tôi nhận ra đây là lúc để thay đổi điều đó.
Một đêm khi chồng tôi tỉnh dậy sau cơn say, tôi hỏi anh ấy: “Có gì sai khi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt không? Em đã bao giờ đánh lại khi anh đánh hoặc lăng mạ em chưa?” Anh ấy đồng ý rằng không có gì sai khi cố trở thành một người tốt và thừa nhận rằng tôi đã luôn chiểu theo nguyên lý “Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy thì anh chắc chắn nhận ra em đã chăm lo mọi việc trong nhà. Tại sao anh vẫn đối xử với em như thế? Anh có nghĩ em sẽ hành động như thế nếu em chưa bao giờ tu luyện Đại Pháp không?” Anh ấy đã bị làm cho không nói nên lời, nhưng sau đó đe dọa sẽ nộp đơn li dị tôi. Tôi trả lời: “Không vấn đề. Nếu anh muốn li hôn, hãy làm ngay sáng nay.” Anh ấy đã ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Sáng hôm sau anh ấy tỉnh dậy, tôi nhắc anh ấy đi nộp đơn li hôn. Anh ấy nói rằng không có thời gian và vội bỏ đi. Từ đó trở đi anh ấy không bao giờ đề cập đến gì đến li hôn nữa, và anh ấy còn bắt đầu giúp đỡ việc nhà. Anh ấy cũng uống ít hơn nhiều và bớt thường xuyên lăng mạ tôi.
2. Trở thành một đóa hoa nhỏ trong các loài hoa
Do thiếu nguồn cung cấp các tài liệu phơi bày chân tướng về cuộc bức hại ở khu vực địa phương chúng tôi, nên tôi có ý tưởng thành lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà.
Khi tôi chia sẻ ý tưởng với các đồng tu, hai người đang vận hành điểm sản xuất tài liệu hiện thời bắt đầu giúp tôi lên kế hoạch thiết lập. Để vượt qua sự phản kháng của chồng tôi, con trai tôi gia nhập lực lượng với chúng tôi. Nó liên tục xin bố mua máy tính cho nó, và chồng tôi cuối cùng đã đồng ý. Giữa tháng 02 năm 2008, con trai tôi và tôi mang máy tính và máy in mới về nhà. Trong quá trình hoạt động điểm sản xuất, tôi thấy chấp trước lớn nhất của mình là sợ bị chồng tôi bắt được. Một lần tôi đang làm dở công việc in ấn ở phòng làm việc ở nhà thì chồng tôi đi làm về sớm. Anh ấy muốn xem tôi đang làm gì, nhưng anh ấy không thể vào phòng làm việc. Trong khi anh ấy tiếp tục đập cửa, tôi nhanh chóng cất các tài liệu đã in xong và tắt máy tính. Anh ấy xộc vào sau khi bố anh ấy (người sống cùng chúng tôi) mở cửa bằng một cái chìa khóa. Phát hiện ra chiếc máy in mà tôi chưa kịp cất đi, anh ấy bắt đầu quát tháo tôi. Tôi vẫn bình tĩnh và cất máy in dưới sự theo dõi của anh ấy. Còn một lần khác đã xảy ra tình huống tương tự. Một lần nữa bố chồng tôi mở cửa cho chồng tôi. Chồng tôi xông vào để tìm kiếm các tài liệu mọi nơi, nhưng không thấy cái nào. Anh ấy thất bại nói với tôi: “Đừng bao giờ để tôi thấy cô đang làm tài liệu!” Tôi tự nhủ với bản thân “À, nếu anh không muốn thấy, thì anh sẽ không bao giờ thấy tôi làm tài liệu.” Từ đó anh ấy quả thực không bao giờ thấy tôi in tài liệu nữa.
Làm tài liệu còn là một quá trình cho tôi đề cao tâm tính. Tôi cũng trải nghiệm một số điều thần kì. Một buổi thứ Sáu tôi bật máy tính để tải các tài liệu từ trang web Minh Huệ, đang trong quá trình đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Tôi quên kết nối máy tính với bộ định tuyến Internet băng rộng.” Tuy nhiên, tôi đã không thay đổi gì và chỉ để nó tải về tiếp. Khi tôi làm xong, tôi nhớ một niệm đó và thấy rằng tôi quả thực đã quên cài máy với Internet. Tôi khẽ mỉm cười.
“Sửa bản thân trước khi sửa máy” là một kinh nghiệm mà các đồng tu đã đạt được trong khi sản xuất các tài liệu. Một ngày Xuân năm 2009, tôi đang in các tài liệu khi cái máy in bắt đầu rít lên. Tôi bỏ qua tiếng ồn, nhưng nó chỉ càng kêu to hơn. Nên tôi bắt đầu phát chính niệm để củng cố cho cái máy in và sau đó hướng nội. Tôi nhận ra tôi vẫn còn sợ hãi vì tôi luôn lo rằng các hàng xóm của tôi có thể nghe thấy tiếng máy in. Sau khi phát chính niệm để loại bỏ sự sợ hãi, tôi che máy in bằng một hộp các-tông, chăn bông và cái áo lông. Tiếp theo tôi liên tục hướng nội và nhận ra tôi không chỉ có sự sợ hãi, mà tôi còn phát triển chấp trước vào làm các việc chỉ dành cho mục đích làm các việc. Hơn thế nữa, tôi đã không nhẫn nại. Tôi bắt đầu phát chính niệm để tiêu diệt mọi chấp trước, cũng như các nhân tố tà ác mà can nhiễu vào máy tính và máy in của tôi. Ba ngày sau khi tôi dùng lại máy in, tiếng rít ồn ào đã biến mất và mọi việc lại bình thường.
3. Phân phát tài liệu để phơi bày chân tướng về cuộc bức hại
Lần đầu tôi ra ngoài để phân phát tài liệu là năm 2005. Tim tôi đập nhanh, và tôi gặp khó khăn lớn khi di chuyển đôi chân. Khi tôi dần trở nên trưởng thành hơn và đề cao tâm tính, tôi có thể đi vào và ra khỏi các loại tòa nhà dân cư khác nhau để phân phát tài liệu một cách dễ dàng.
Khi tôi ra ngoài để phân phát tài liệu vào sáng ngày 28 tháng 01 năm 2009, tôi đi qua một tòa nhà chung cư mà cổng chính đã bị khóa. Khi tôi cố tìm cách để vào, hai người đang mang quà Tết nhấn chuông và cái cửa mở ra. Tôi nhanh chóng chạy theo họ và đi vào trước khi cửa đóng. Tôi quyết định bước vào tòa nhà. Khi tôi đến tầng năm, tôi nghe tiếng bước chân từ tầng dưới. Tôi không nản chí và đi tiếp. Ngay khi tôi treo các tài liệu lên từng tay nắm cửa của tầng sáu thì một người đàn ông đến. Tôi nhìn anh ấy và quyết định đi xuống. Thế nhưng anh ấy lập tức ngăn tôi và hỏi, chỉ vào các tài liệu tôi treo trên cửa: “Đây là cái gì? Cô để chúng ở đây phải không?” Tôi cười với anh ấy:“Sao anh không đọc và tự mình tìm hiểu?” Anh ấy nắm dây đeo ba lô của tôi và hỏi tôi: “Trong cặp cô có gì? Để tôi xem nào!” Tôi tự nghĩ:“Sư Phụ đang ở cạnh mình. Có gì phải sợ?” Tôi lập tức cảm thấy sự gia trì từ Sư Phụ, như thể tôi là một sinh mệnh thần thánh khổng lồ. Tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai người đàn ông và mỉm cười: “Tôi đang mang lại may mắn cho mọi người. Hãy lấy một bản và về nhà đọc. Anh cũng sẽ nhận được may mắn.”
Anh ấy nới lỏng tay và nói thấp giọng: “Pháp Luân Công à? Tôi sẽ để cô đi. Tôi đang lên tầng 7 để thăm bạn. Ngay khi tôi vẫn ở ngoài tòa nhà, tôi đã thấy cô đi vào và lên từng tầng. Nhanh lên! Hãy rời đi!” Tôi vẫy tay tạm biệt anh ấy. Khi tôi quay lại để xuống tầng dưới, tôi nghe tiếng anh ấy: “Lần sau nếu thấy cái cổng nào khóa, chỉ cần ấn chuông và bảo họ cô là người trông coi. Họ sẽ để cô vào.”
4. Thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới
Tôi làm tam thoái bắt đầu từ năm 2005. Đầu tiên tôi làm cho gia đình. Người bị lừa dối nặng nhất trong gia đình là bố tôi. Ông ấy đã nổ tung vào lần đầu tôi nêu ra chủ đề. Lần thứ hai tôi đảm bảo rằng phát chính niệm trước khi nói chuyện với ông. Ông vẫn rất giận dữ đến mức toàn thân run lên. Sau đó tôi lại đến thăm ông, tôi đã thay đổi chiến lược.
Tôi chỉ nói chuyện với mẹ tôi về tầm quan trọng của việc thoái đảng, gián tiếp cho bố tôi nghe. Dần dần ông không chống đối lại việc thoái đảng như trước nữa. Mẹ tôi còn hết sức thuyết phục ông. Mấy tháng sau con trai tôi chuẩn bị một văn bản thoái đảng viết trước cho ông, nói rằng: “Ông ơi, xin hãy kí tên vào đây.” Bố tôi cầm lấy nó và đọc: “Long trọng tuyên bố thoái khỏi ĐCSTQ…” và ông kí tên vào với một nụ cười.
Tôi có một người bạn học cũ là thành viên của ĐCSTQ. Lần đầu tôi đề cập đến thoái đảng với anh ấy, anh ấy chỉ mỉm cười và tìm cớ rời đi. Lần thứ hai gặp anh ấy, anh ấy vẫn chỉ cười mà không bày tỏ thái độ gì. Anh ấy vẫn như thế sau khi tôi cố gắng hơn năm lần. Tôi không nản lòng. Lần thứ tám chúng tôi gặp mặt, tôi lại đưa chủ đề ra, nhưng anh ấy không nói gì. Rồi hai đồng nghiệp của tôi đi vào, và tôi chỉ vào anh ấy, nói rằng: “Anh có biết anh ấy là thành viên của ĐCSTQ không?” Một đồng nghiệp nói: “Một đảng viên à? Hãy giúp anh ấy thoái đi!” Một đồng nghiệp khác hùa theo:“Nhanh lên! Bảo bạn học của anh làm thoái Đảng cho anh.” Anh ấy đã choáng trước lời họ nói. Tôi bảo anh ấy: “Mọi người xung quanh tôi đã thoái. Anh còn đợi gì nữa? Tôi đã bảo thoái đi!” Anh ấy ngồi đó cân nhắc một hồi. Khi anh ấy kết thúc việc của mình và chuẩn bị rời đi, tôi lại đến gần anh ấy lần nữa. Lần này anh ấy đồng ý thoái mà không do dự chút nào.
5. Trải nghiệm sự huyền diệu khi hướng nội
Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.”
Ban đầu, tôi chỉ hướng nội ở bề mặt. Tôi không trải nghiệm sự huyền diệu của việc hướng nội cho tới tháng 10 năm 2010.
Bố chồng tôi – người mà sống với chúng tôi trong tám năm, đã chuyển tới sống với anh chồng tôi ngày 28 tháng 02 năm 2010. Tuy vậy, không lâu sau, quy hoạch thành phố kêu gọi phá dỡ nhà cửa trên phố nhà anh chồng tôi. Chồng tôi muốn mua một ngôi nhà cho bố anh ấy để sống với người anh trai. Tôi không có vấn đề gì với đề xuất này, nhưng không thể quyết định được mua một ngôi nhà mới ở đâu. Trước sự ngạc nhiên của tôi, chồng tôi đã đi trước và mua một ngôi nhà mới sau lưng tôi. Tôi đã rất thất vọng sau khi phát hiện ra. Sáng hôm sau khi tôi tập công xong, tôi cảm thấy một gánh nặng trên ngực. Trong khi nấu bữa sáng, tôi cố tìm xem điều gì đã làm phiền tôi. Nó có phải là chấp trước vào lợi ích vật chất không? Tôi không nghĩ vậy vì từ lâu tôi đã buông bỏ sự theo đuổi lợi ích vật chất. Vậy đó có phải là do sự oán giận của tôi? Sau tất cả, tôi đã giận dữ vì chồng tôi không nói trước cho tôi, và bây giờ anh ấy là người cuối cùng tôi muốn nhìn thấy. Tuy nhiên, có gì đó thiếu sót. Tôi đi làm mà không thể xác định được vấn đề gốc rễ của mình.
Khi tôi ngồi xuống bàn làm việc, tôi vẫn tìm chấp trước của mình. Tôi viết xuống mọi thứ mà tôi có thể nghĩ đến: ích kỉ, lợi ích vật chất, lòng oán giận,… rồi một bóng đèn vụt tắt khi tôi viết xuống giấy từ “tật đố”, vì trông nó thật lạ đối với tôi. Tôi biết ngay rằng tật đố là vấn đề của mình. Tôi cảm thấy một sự chấn động trong cơ thể, và gánh nặng trên ngực tôi biến mất. Đó thật sự là một trải nghiệm phi thường!
Trên đây chỉ là một số kinh nghiệm tu luyện của tôi. Không có gì đặc biệt, nhưng nó không thể xảy ra nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ. Con xin bày tỏ lòng cảm tạ và sự biết ơn chân thành tới Sư Phụ tôn kính. Cảm tạ Sư Phụ vì đã không ngừng bảo hộ!
_______________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/27/明慧法会–“先修自己,再修机器”-249196.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/9/129989.html
Đăng ngày 11-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.