Trích từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên Internet lần thứ VIII cho các học viên ở Trung Quốc.
Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-12-2011]
Trích đoạn:
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 3 tháng, sở làm của tôi phân phát gạo cho nhân viên. Tôi đã vác những bao gạo 50 cân và chạy bộ nhẹ nhàng, hơn nữa tôi có thể vác 4 bao một lần . Lãnh đạo và các đồng nghiệp của tôi không thể tin được một người từng bị bệnh tim, người mà bị vã mồ hôi và thở hổn hển khi chỉ cần vận động nhẹ, đột nhiên có thể vác được 50 cân và chạy bộ! Có lần khi 4 tấn gạo được chất lên xe tải mà chủ yếu số gạo này là do tôi chất lên, những đồng nghiệp của tôi đã thốt lên, “Pháp Luân Công thật là đáng kinh ngạc!”
Chưa đầy hai năm sau khi bước vào tu luyện, da của tôi trở nên hồng hào và tóc của tôi đã đen trở lại. Tôi trông có vẻ như trẻ ra chục tuổi. Mặc dù tôi ở độ tuổi 40 nhưng tôi trông như một anh chàng trẻ trung ở độ tuổi 20. Nguyên Anh của tôi trông giống đứa trẻ 2 tuổi. Những biến đổi đó xảy ra nhanh đến kinh ngạc và dường như là không thể tin được.
— Từ tác giả
Kính chào Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 9 năm 1997 và nghĩ lại về 14 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vừa qua tôi đã nếm trải qua những khổ nạn và rút ra được nhiều bài học
1. Hồi sinh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Vào tháng 8 năm 1997, khi đang trở về sở làm từ một chuyến đi tới Bắc Đái Hà, tôi đột nhiên bị một cơn đau tim tại một ngã tư đường ở Bắc Kinh. Đồng nghiệp khuyên tôi nên ở lại Bắc Kinh để điều trị. Sau khi cảm thấy khá hơn sau nửa giờ đồng hồ, tôi muốn trở về nhà. Vào tháng 9 vợ tôi đem về nhà ba cuốn sách: Chuyển Pháp Luân, Chuyển Pháp Luân 2 và Pháp Luân Đại Pháp diễn giải. Khi tôi mở Chuyển Pháp Luân, một niềm hân hoan không thể gọi tên, một niềm vui sướng khi cuối cùng đã tìm được điều mà tôi đã truy cầu từ rất lâu dâng trào lên trong tôi. Suốt cả một tuần tôi không thể buông cuốn sách xuống. Cuối cùng tôi đã hiểu được mục đích của việc làm người, và quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thân thể tôi đã trải nghiệm những sự biến đổi to lớn trong tuần đầu mới bước vào tu luyện đó. Thân thể tôi không còn bị sưng tấy. Bệnh tim của tôi đã được chữa khỏi, nước da của tôi trở nên hồng hào và hệ tiêu hóa của tôi đã trở lại bình thường. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tâm tôi thì tràn đầy niềm vui. Tôi không thể dùng những từ ngữ đơn thuần để miêu tả cảm giác tuyệt vời mà tôi cảm thấy ở trong tâm.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 3 tháng, sở làm của tôi phân phát gạo cho nhân viên. Tôi đã vác những bao gạo 50 cân và chạy bộ nhẹ nhàng, hơn nữa tôi có thể vác 4 bao một lần. Lãnh đạo và các đồng nghiệp của tôi không thể tin được một người từng bị bệnh tim, người mà bị vã mồ hôi và thở hổn hển khi chỉ cần vận động nhẹ, đột nhiên có thể vác được 50 cân và chạy bộ! Có lần khi 4 tấn gạo được chất lên xe tải mà chủ yếu số gạo này là do tôi chất lên, những đồng nghiệp của tôi đã thốt lên, “Pháp Luân Công thật là đáng kinh ngạc!”
Sau khi tôi tập Pháp Luân Công, hai lần tôi đã để người khác có được những căn hộ mới cấp mà đã được phân cho tôi, còn tôi thì vẫn sống trong căn nhà rộng chưa đầy 80 mét vuông của mình. Bạn bè tôi nói rằng ngày nay thật khó để tìm được một người như tôi. Tôi trả lời: “Những người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn có thể làm được việc này. Sư Phụ yêu cầu chúng tôi phải suy nghĩ cho người khác trước và trở thành một người tốt hơn.”
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 14 tháng, sở làm của tôi có quyết định là các nhân viên cần giúp đỡ những người nghèo khó ở nông thôn. Ban lãnh đạo đã nói chuyện với một vài cán bộ trung cấp, nhưng không ai muốn đi, vì tất cả họ cho rằng ở những vùng núi non xa xôi thì không an toàn. Khi ban lãnh đạo đang khó xử, tôi đã xin được bổ nhiệm làm chỉ huy đội cứu tế đó. Lãnh đạo đã nói: “Anh đã thực sự đã tháo gỡ cho tôi một vấn đề lớn!” Đội của chúng tôi đã giải quyết được một vài vấn đề lớn ở vùng núi đó, và đã nhận được những lời khen tốt đẹp nhất của dân làng. Lãnh đạo của vùng quê đó đã nói, “Trong những đội cứu tế đói nghèo, anh là người duy nhất không tham dự bữa tối và tham gia vào những trò vui chơi giải trí.” Một lãnh đạo ban ngành ở cấp cao hơn của ban cứu tế đói nghèo nói: “Tôi nghe nói các học viên không ngại làm việc vất vả cho những người nghèo, tôi ủng hộ công việc của anh, tôi tán dương kế hoạch của anh, hãy nói cho tôi biết về Pháp Luân Công.” Tôi đã kể cho ông ấy về những biến đổi thể chất và tinh thần mà tôi đã trải nghiệm sau khi tập luyện Pháp Luân Công. Ông ấy đã tán dương Pháp Luân Công rất nhiều.
Chưa đầy hai năm sau khi bước vào tu luyện, da của tôi trở nên hồng hào và tóc của tôi đã đen trở lại. Tôi trông có vẻ như trẻ ra chục tuổi. Mặc dù tôi ở độ tuổi 40 nhưng tôi trông như một anh chàng trẻ trung ở độ tuổi 20. Nguyên Anh của tôi trông giống đứa trẻ 2 tuổi. Những biến đổi đó xảy ra nhanh đến kinh ngạc và dường như là không thể tin được. Ngoài ra, tôi đã chứng nghiệm được nhiều huyền năng của Pháp Luân Công, bao gồm Huyền Quan thiết vị, mão dậu chu thiên, bộ máy khí cơ ở bên ngoài thân thể, công năng dao thị, công năng túc mệnh thông, v.v.. Tư tưởng của tôi thuần tịnh, tôi coi nhẹ danh lợi, làm việc chăm chỉ, là một người có trách nhiệm, làm việc chan hòa với đồng nghiệp, cân nhắc tới người khác, trở nên vô ngã và vị tha.
2. Khổ nạn trong tù
Trước lúc bình minh ngày 20/7/1999, khoảng sáu, bảy người từ cục an ninh thành phố đột nhập vào nhà tôi, lục soát và đưa tôi đến đội cảnh sát hình sự. Hai hôm sau tôi bị tống giam và tra hỏi, tôi bị giam giữ hình sự sau nửa tháng và bị kết án. Tôi bị giam trong tù và bị tra tấn trong vòng 4 năm mà không có môi trường học Pháp, tôi chỉ có thể nhẩm thuộc những đoạn Pháp mà tôi có thể nhớ. Tôi đã nhẩm Luận ngữ ít nhất 40,000 lần trong suốt 4 năm, điều này đã tăng cường quyết tâm vượt qua khổ nạn tà ác và tiếp tục học Pháp Luân Công.
Nhà tù này giam giữ hơn 30,000 người, trong đó có hơn 70 học viên, nhưng nhiều khả năng là hơn 100 học viên. phòng 610 của tỉnh, bộ tư pháp và cục quản lý nhà tù đã tiến hành những hoạt động tẩy não mà học viên bị bắt phải tham gia. Họ tổ chức lớp tẩy não trong một tòa nhà nhỏ, bật những thước phim đồi trụy và dùng tra tấn để “chuyển hóa” học viên. Trước khi tôi được thả tự do, chỉ có 3 học viên bị chuyển hóa, về sau hai trong số đó đã trở lại tu luyện. Tôi đã vạch trần những hành động đê tiện trong lớp tẩy não ở nhà tù. Lính canh đã hoảng sợ và đã đóng các lớp học tẩy não vào ngày hôm sau. Lúc đó, nhận thức Pháp của tôi không minh bạch đến thế, đúng hơn là do sự can đảm người thường của tôi khởi tác dụng. Tôi không sợ chết và viết ra ý nguyện của mình. Sau khi được trả tự do khỏi tù và học Pháp tinh tấn, tôi nhận ra rằng tâm không sợ chết của người thường khác so với yêu cầu người tu luyện vứt bỏ sinh tử của Pháp lý. Chính niệm, chính hành chính là Pháp lý diệt trừ tà ác.
Do tôi xử lý mọi tình huống dựa trên Pháp và lúc nào cũng thể hiện được cách hành xử tốt đẹp của một học viên nên hầu hết các bạn tù đều nói, “Pháp Luân Công đúng là tốt!” Nhiều người đã hiểu được chân tướng và sự sai trái của cuộc bức hại đối với các học viên. Họ thông cảm với các học viên và nói rằng ĐCSTQ thật tà ác. Một vài người thậm chí còn giúp các học viên chuyển những bài giảng Pháp. Một số học viên còn cảm hóa được những bạn tù được giao nhiệm vụ theo dõi trở thành học viên.
Khi tôi trở về nhà được một tháng, tôi đã đến thăm những đồng nghiệp ở sở làm. Trải qua bốn năm, một vài người trong số họ đã trở nên già hơn, một số đã qua đời, và một số thì mắc một số bệnh tật. Họ nói rằng tôi thậm chí trông còn trẻ hơn trước kia và họ để ý rằng những nếp nhăn xung quanh mắt của tôi đã biến mất. Họ hỏi có phải điều này là do tôi tập Pháp Luân Công. Tôi giải thích cho họ Pháp Luân Công là gì, tại sao kẻ độc tài Giang Trạch Dân lại đàn áp Pháp Luân Công và trên cơ bản họ đã hiểu được chân tướng. Một số người không hề sợ tà đảng và dám chọn việc ủng hộ Pháp Luân Công.
Vào tháng 4, năm 2005, tôi bị cảnh sát đường sắt bắt giữ khi đang trên đường trở về quê nhà, và bị kết án 3 năm lao động khổ sai ở hai trại cưỡng bức lao động khét tiếng ở vùng Đông Bắc. Những họ hàng ở quê nhà của tôi bảo tôi hãy hợp tác để được thả tự do sớm hơn. Do chấp trước của người thường, thiếu lòng tin với Sư Phụ và Đại Pháp, tôi đã thỏa hiệp và viết cam kết. Tôi tự nói với mình rằng “nó không phải do tôi viết.” Tôi đã phản bội Sư Phụ, làm mất uy tín của Đại Pháp và mãi mãi để lại một vết nhơ. Nhờ sự giúp đỡ không ngừng của các bạn đồng tu, học Pháp nhiều lần, phát chính niệm diệt trừ sự can nhiễu của tà ác, Sư Phụ đã gia trì cho tôi và tôi đã được trả tự do sau một năm rưỡi. Sau đó tôi học Pháp tinh tấn, hướng nội tìm, xem lại những bài học tôi rút ra được, tìm ra nguyên nhân bị bức hại, làm tốt ba việc, tu luyện vững vàng, bù đắp những tổn thất và quay lại với tiến trình Chính Pháp. Đồng thời, tôi cũng kể với các bạn đồng tu về những bài học mà tôi đã rút ra và giúp đỡ những học viên cũng đi lệch đường trở lại tu luyện.
3. Học Pháp tinh tấn và hướng nội tìm – Tu luyện bản thân vững vàng
Trước 20-7-1999, tôi tham gia vào một nhóm học Pháp. Mỗi tối chúng tôi học 2 giờ, trừ khi tôi phải đi công tác. Sau đó tôi đã kiên trì ngồi thiền và tập các bài động công vào mọi buổi sáng bất kể thời tiết thế nào. Chúng tôi rất tinh tấn. Tôi đọc hết Chuyển Pháp Luân cứ từ ba đến bốn ngày và tập 5 bài công pháp hai lần một ngày. Khi tôi không thể giữ được cái lịch đó, tôi sẽ cố dành thời gian để bù lại. Tôi tăng tốc độ của mình và một ngày tựa thể hai ngày, nhưng tiến trình diễn ra rất nhanh. Tôi đã bị bắt giữ hai lần, mất tự do tổng cộng là 5 năm 7 tháng, trong thời gian đó tôi không thể học Pháp, tập công và sự tổn thất là quá to lớn. Để bù đắp cho sự phá hoại tôi đã gây ra cho Đại Pháp, tôi dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công sau khi tôi trở về nhà. Tôi học hai đến ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân hàng ngày, và đọc tất cả các bài giảng Pháp của Sư Phụ được xuất bản. Tôi tập 5 bài công Pháp vào buổi sáng và buổi tối nếu điều kiện cho phép, cố gắng bù đắp lại tổn thất. Sự đề cao tâm tính và những cải biến lớn trên cơ thể có thể thấy rõ ràng.
Khi tôi được thả tự do vào năm 2003, tôi không thể ngồi trong thế liên hoa dễ dàng vì tôi đã không ngồi thiền định trong suốt 4 năm. Chân tôi đau kinh khủng, nhưng tôi kiên trì ngồi trong thế liên hoa. Tôi đã vật lộn để hoàn thành bài thiền định một giờ, nhưng phải mất chút thời gian trước khi tôi có thể khoanh chân được tốt trong tư thế này. Cơn đau dữ dội không bắt đầu ngay sau khi tôi khoanh chân, mà sau khi hoàn thành xong một giờ thiền định, phần thắt lưng và chân của tôi đau kinh khủng. Nó làm cho tôi nhễ nhại mồ hôi thậm chí là vào mùa đông cho dù chỉ mặc áo lót và quần soóc. Hầu như nó đều như vậy. Sau khoảng nửa năm, tôi lại có thể thiền định trong một tiếng rưỡi dễ dàng, và sau đó là kéo dài thành hai tiếng. Ví dụ, sau khi tôi được thả ra khỏi trại lao động ở vùng đông bắc, tôi đã gặp vấn đề với việc đọc. Tôi không thể đọc tốt, cho dù đã phóng to chữ đến bốn lần. Thị giác của tôi đã trở lại bình thường sau hai tháng chú tâm học Pháp và tập công. Tôi cũng ngay lập tức làm ba việc, thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà, in ra những bài giảng mới của Sư Phụ, Tuần báo Minh Huệ, những cuốn sách nhỏ, những tờ rơi giảng chân tướng, in đĩa Thần Vận, tận dụng cơ hội để giải thích sự thật về Pháp Luân Công trực tiếp, và khuyên người thoái khỏi ĐCSTQ, đoàn thanh niên và đội thiếu niên của nó. Tác dụng là rất tốt. Bên cạnh việc phát chính niệm 4 lần cố định toàn cầu, tôi còn cố gắng phát chính niệm thêm nhiều lần khác để diệt trừ can nhiễu của tà ác. Tôi giữ cho thân và tâm mình được thuần tịnh, do vậy can nhiễu là rất nhỏ. Khi chính niệm mạnh mẽ, thì tà ác không thể can nhiễu. Tôi nhận ra rằng miễn là chúng ta làm theo những yêu cầu của Sư Phụ, dĩ Pháp vi Sư, và tu luyện bản thân vững vàng thì chúng ta có thể tiến về phía trước cùng với tiến trình Chính Pháp.
Vợ tôi kiên trì học Pháp với các bạn đồng tu. Tôi thì thực hiện theo hoàn cảnh của mình, và cố dành ra thời gian để học Pháp tối đa, cho dù là ngày hay đêm. Tôi học Pháp miễn là có thời gian, và đảm bảo học hai đến ba bài giảng một ngày. Tôi đảm bảo cho mình làm tốt ba việc. Sau đó thì can nhiễu sẽ ít đi khi chính niệm của tôi mạnh mẽ, và sự tu luyện của tôi vững vàng.
Bằng việc hướng nội và tu luyện bản thân, tôi đã đề cao nhanh chóng. Nếu tôi không tinh tấn thì tôi không thể đề cao và nhiều khi thậm chí còn bị thụt lùi vài bước. Tôi đã học nhiều bài học về khía cạnh này. Tôi đã từng để ý các bạn đồng tu, tìm kiếm những thiếu sót của họ và hầu như không hướng nội mà luôn nhìn vào người khác mà không kiểm tra những thiếu sót của mình. Tôi luôn nghĩ là mình đúng nhưng đó vẫn chỉ là bám vào văn hóa đảng. Nhiều học viên đã chỉ ra vấn đề này nhưng tôi không tin họ. Trong tiềm thức tôi cho mình là ở cao tầng. Từ khi Sư Phụ nhiều lần yêu cầu các đệ tử phải hướng nội tìm, đề cao bản thân, tinh tấn và học Pháp, tôi đã đối chiếu mình với các bạn đồng tu, tìm thật kỹ những chấp trước của mình, tu luyện vững vàng và liên tục tu sửa bản thân, cũng như vứt bỏ chấp trước vào làm các việc. Tôi nhận ra rằng làm việc không phải là tu luyện vững vàng, ý nghĩ làm nhiều việc hơn để thay thế tu luyện là không dựa trên Pháp. Đây là biểu hiện của việc không minh bạch Pháp lý. Yêu cầu của Sư Phụ là để các đệ tử làm việc Đại Pháp chứ không phải người thường làm việc Đại Pháp và phải làm các việc dựa trên Pháp. Do vậy, chúng ta mới có thể cứu người, gây dựng uy đức. Khi tôi soạn thảo bài viết này, tôi gặp phải một khảo nghiệm tâm tính. Đôi khi tôi đã không làm tốt. Do vậy, rõ ràng tu luyện vững vàng là điều quan trọng.
4. Giúp đỡ các bạn đồng tu và đề cao như một chỉnh thể
Tôi được thả khỏi tù vào tháng 8 năm 2003. Tôi nghe tin từ các bạn đồng tu rằng một số học viên đã bị tà đảng lừa dối và còn đang bức hại Đại Pháp. Cũng có một số người thì sợ hãi và bỏ tu. Một số người thì lại hợp tác với Phòng 610 và tham gia làm các việc ác. Một số người đi sang cực đoan và cố gắng kéo các bạn đồng tu xuống với họ bằng những logic méo mó. Tôi làm theo lời Sư Phụ để giúp đỡ các học viên cũ, nói chuyện với từng người trong số họ, cố gắng giúp đỡ họ bằng cách dùng Pháp để chỉ đường để họ có thể quay lại tu luyện. Hầu hết họ đã tu luyện trở lại và hiện nay đang làm rất tốt.
Đối với nghiệp bệnh của các học viên, tôi đã trao đổi quan điểm và phát chính niệm với họ. Tôi giúp họ tìm ra chấp trước, giữ vững chính tín, tin tưởng Sư Phụ và Đại Pháp, vượt qua khổ nạn, và theo kịp tiến trình tiến trình Chính Pháp. Ví dụ, em dâu tôi, người mà bắt đầu tu luyện vào năm 1998 bị tà ác can nhiễu. Chân trái của cô ấy cực kỳ đau đớn. Thỉnh thoảng có tháng cả ngày cô không ngủ được tiếng nào. Cô sụt xuống còn khoảng 45 kg, mà cô ấy cao 1,69 mét. Bởi vì cơn đau kéo dài, cô đã không thể giữ vững tâm tính của một học viên và đã đi tới vài bệnh viện. Họ không thể xác định được bệnh gì. Cô ấy đã trải qua một cuộc phẫu thuật nhỏ ở một trong các bệnh viện đó. Cô ấy đã bị thương do phẫu thuật và càng tìm cách chữa trị thì tình trạng của cô ấy lại càng tồi tệ. Cuối cùng, cô ấy không thể đứng, ngồi bình thường, không thể đi lại và nằm liệt giường. Vào ngày 2/12/2010, gia đình cô ấy đã đưa cô ấy lên tàu hỏa để đi hàng ngàn dặm tới Bắc Kinh chữa trị. Vợ tôi, cũng là một học viên và tôi đã đón cô ấy tại ga tàu hỏa Bắc Kinh. Theo nguyện vọng của chồng cô ấy (không phải là một học viên), ban đầu chúng tôi đưa cô đến bệnh viện Tuyên Võ Bắc Kinh để kiểm tra y tế. Họ không tìm ra bệnh gì ngoài vấn đề phát sinh từ ca phẫu thuật. Chúng tôi hiểu ra rằng đây là can nhiễu của cựu thế lực và chúng tôi cần phải gia trì chính niệm của cô ấy, làm cô ấy hiểu rằng không nên đi theo con đường của người thường và cô ấy phải diệt trừ can nhiễu của cựu thế lực.
Vào chiều ngày 3 tháng 12, họ đăng ký phòng ở một khách sạn tại Bắc Kinh. Chúng tôi đã chia sẻ với cô ấy và quyết định không đi tới bệnh viện, mà sáng hôm sau về nhà tôi. Chúng tôi nhất trí rằng chúng tôi sẽ chỉ đi theo con đường tu luyện Đại Pháp, tin tưởng Sư Phụ và Đại Pháp và để Sư Phụ quyết định mọi việc.
Tối hôm đó ở bệnh viện Bắc Kinh, chúng tôi đã tham gia vào một trận chiến giữa chính và tà. Em dâu tôi quá đau chân đến nỗi mà cô ấy đã không thể quyết định làm gì. Cô ấy đi dọc theo tường, bò xoài, và cảm thấy hoàn toàn vô vọng. Cô ấy xin chúng tôi cho thuốc giảm đau. Chúng tôi không bị động tâm, và vợ tôi an ủi cô ấy và đưa cô ấy sữa nóng. Tôi phát chính niệm liên tục cạnh cô ấy. Mặc dù chúng tôi đã không nghỉ ngơi suốt hơn 20 giờ nhưng chúng tôi cũng không thể thư giãn. Chúng tôi liên tục phát chính niệm. Gần tới sáng thì em dâu tôi cảm thấy có cái gì đó ở bụng dưới của cô ấy đang rụng ra. Cô ấy cảm thấy cực kỳ đau đớn và khổ sở. Sau khi sự việc đến cực điểm, thì kỳ kinh của cô ấy đột nhiên lại bắt đầu lại sau khi đã chấm dứt mấy ngày trước. Nhiều cục máu đen xuất ra ngoài. Cơn đau ở bụng dưới biến mất. Những sinh mệnh tà ác đã bị đánh bại và tiêu diệt và cô ấy có thể ngủ được. Sáng hôm sau, cô ấy tập 4 bài động công và sau đó cô ấy đã đến nhà tôi, để đến được nhà tôi cô ấy đã phải đi một đoạn đường rất xa.
Trong mấy tháng chịu can nhiễu của tà ác, cô ấy đã không đề cao tâm tính mà lại muốn dùng những phương thức của người thường để chữa bệnh bằng sự giúp đỡ của Trung y. Vị bác sỹ Trung y cổ truyền, một người cũng là đệ tử này đã nói với em dâu tôi, “Theo cách của người thường thì tôi chữa cho chị theo Trung y. Nhưng cách này không giải quyết được vấn đề căn bản. Theo con đường của thần thì chị phải tu luyện nhưng nó đòi hỏi phải có nỗ lực. Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu chị được.” Cô ấy vẫn kiên trì chữa theo Trung y. Ngày hôm sau cô ấy lại bắt đầu dùng thuốc, nhưng sau lần dùng thuốc đầu tiên cô ấy cảm thấy thậm chí còn khó chịu hơn. Cô ấy nói: “Tôi đã sai, tôi thề sẽ không dùng thuốc lại nữa!” Vào ngày thứ hai, cô ấy đã không dùng thuốc, cô học Pháp và tập công. Cô ấy có thể ra khỏi giường và đi lại xung quanh, điều này làm chúng tôi rất vui. Vợ chồng tôi đã nghỉ ngơi và đi ngủ tối hôm đó. Chúng tôi đã không ở đó với cô ấy, vì thế cô ấy đã dùng thuốc Trung y trước khi trời sáng. Cô ấy lại cảm thấy khó chịu. Việc dùng thuốc đã làm cho cô ấy hai lần bị đau không thể chịu nổi, nhưng cô đã không ngộ được việc gì đang thực sự diễn ra. Con gái của cô đã bí mật vứt thuốc đi.
Vào ngày thứ ba sau khi em dâu tôi đến nhà tôi cô ấy đã dùng thuốc lần thứ hai. Tôi thấy những bài chia sẻ của các học viên trên trang Minh Huệ Hán ngữ nói về phương pháp dùng công năng Nhiếp hồn Đại Pháp và phát công. Tôi ngộ ra rằng tôi cần dùng công năng của mình để diệt trừ tà ác. Tôi đã phối hợp với các bạn đồng tu dùng công năng Nhiếp hồn Đại Pháp và phát công để diệt trừ những sinh mệnh tà ác trong không gian của cô mà đang can nhiễu và bức hại cô. Chúng tôi đã thành công trong việc diệt trừ những sinh mệnh tà ác. Hai chân của em dâu tôi bắt đầu cảm thấy ấm lên. Chân của cô bị lạnh hơn ba tháng qua, thậm chí khi được phủ bằng hai lớp chăn và bây giờ chân cô đã cảm thấy ấm và hầu như đã hồi phục.
Vào ngày thứ bảy, cô ấy lại cảm thấy đau trở lại. Chúng tôi vẫn chưa diệt trừ hoàn toàn tà ác khi phát chính niệm. Một con quỷ tóc dài vẫn chưa bị giải thể hoàn toàn, vẫn còn lại một hơi thở và vẫn còn can nhiễu. Chúng tôi tiếp tục làm sạch trường không gian và cuối cùng đã thành công. Vào ngày đầu tiên, ngày thứ ba và thứ bảy, em dâu tôi cùng phối hợp phát chính niệm như một chỉnh thể ba lần, triệt để loại bỏ tà linh và chứng thực Pháp. Đệ tử Đại Pháp là có các công năng đặc dị do Sư Phụ ban cho.
Em dâu tôi bây giờ đã hiểu được tu luyện như thế nào và đề cao rất nhiều sau khi học Pháp và tập công. Cô ấy đã đề cao tâm tính sau khi hướng nội tìm. Cô ấy tinh tấn học Pháp vào ban ngày và tập năm bài công Pháp. Thân thể cô ấy được cải thiện, và cô ấy đã tăng hơn 6 kg trong khoảng 20 ngày. Bây giờ cô ấy có thể đi mua sắm và đi được xe đạp. Vào tháng 1 năm 2011, cô ấy đã đến nhà một học viên để chia sẻ kinh nghiệm, cô đã phải đi xa 3 dặm và thỉnh thoảng đi bộ. Gia đình cô ấy đã chứng kiến được huyền năng của Đại Pháp. Chồng của cô ấy, một người không tu luyện đã vài lần cảm động trào nước mắt.
Việc trở về từ cõi chết đã giúp em dâu tôi nhận ra chấp trước truy cầu sự thoải mái. Cô đã từng không biết cách hướng nội, không thể tập đủ 5 bài công Pháp hàng ngày, hầu như không phát chính niệm và đôi lúc sau khi nấu ăn cho chồng, cô ấy lại đi ngủ cho tới tận 1 hoặc 2 giờ chiều. Buông lơi tu luyện trường kỳ đã cung cấp sơ hở cho tà ác dùi vào và gần như đã hủy hoại cô ấy. Đó là một bài học nghiêm túc.
Sau bốn mươi ngày, em dâu tôi đã trở về nhà, kiên trì học Pháp, phát chính niệm và tập công hai lần một ngày. Tình trạng hiện giờ của cô ấy khá tốt. Khuôn mặt của cô hồng hào và cô ấy trông hấp dẫn hơn trước kia. Điều này đã tạo ra một ảnh hưởng rất lớn với các bạn đồng tu.
Kinh nghiệm của cô ấy đã nhắc nhở các bạn đồng tu mà cũng đang phải chịu đựng ma nạn rằng họ cần hiểu Pháp trên quan điểm của Pháp để diệt trừ can nhiễu của tà ác và hướng nội tìm. Một người phải tu luyện vững vàng bằng việc tin tưởng Sư Phụ và Đại Pháp. Khi tu luyện vững vàng chúng ta có thể tiến từng bước một cách vững chắc.
Thể ngộ của tôi còn hạn chế. Xin được góp ý nếu có nhận thức chưa đúng.
Con cảm tạ Sư Phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/27/明慧法会–神圣而幸福的修炼历程-249147.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/30/130403.html
Đăng ngày 13-2-2012; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.