Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của Tiên Chi, một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc
(Tiếp theo Phần 1: https://vn.minghui.org/news/24906-phap-luan-dai-phap-da-ban-cho-toi-mot-cuoc-song-moi.html)
[MINH HUỆ 11-11-2011]
Trích: Tôi đã không giữ gìn tâm tính của tôi hay biết rằng tôi cần phải cứu độ chúng sinh vì tôi đã không có một môi trường học Pháp nhóm. Tuy nhiên, nếu mọi người nói những điều tiêu cực về Pháp Luân Công, tôi sẽ nói với họ rằng Pháp Luân Công không giống như những gì được nói trên truyền hình. Tôi đã bị ốm nặng trong ba năm và Pháp Luân Công đã cứu sống tôi. Bất cứ ai nói Pháp Luân Công là xấu, tôi sẽ đọc một đoạn Chuyển Pháp Luân cho họ. Họ sẽ bối rối và nói với tôi chú ý đến sự an toàn.
– Trích từ tác giả
(Tiếp tục)
Tụt hậu vì chấp trước nảy sinh và nhiều lần nhận được điểm hóa của Sư Phụ
Mọi việc bất ngờ thay đổi. Ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu chiến dịch đàn áp và vu khống Đại Pháp và Sư Phụ. Nhiều học viên đã bị bắt giữ. Vào thời điểm đó, tôi đang là phụ đạo viên hướng dẫn các bài tập Pháp Luân Đại Pháp cho các học viên mới trong một ngôi làng. Tuy nhiên, họ đã ngừng tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu bởi vì họ không thể hiểu được tình hình. Người đứng đầu ngôi làng báo cáo tên của các học viên cho công an. Tôi đang ở nhà một bạn học viên lúc ông ấy đến để “nói chuyện” với tôi. Tôi nói với ông ấy về việc tôi đã phải chịu đựng thống khổ về bệnh tật trong suốt ba năm như thế nào và chỉ từ khi tập Pháp Luân Công bệnh của tôi đã biến mất. Tôi cũng nói với ông ấy rằng tất cả mọi thứ nói trên truyền hình về tu luyện là không đúng sự thật. Tôi là một người hưởng lợi từ Đại Pháp. Tôi đã có những nhiều trải nghiệm của bản thân và Đại Pháp đã ban cho tôi một cơ hội sống lần thứ hai. Ông ấy đã bỏ đi sau khi ngồi thêm một thời gian nữa.
Ngay sau đó, con trai tôi chuyển công tác đến một thành phố khác và tôi đã đi cùng với cháu. Ở đó, tôi không biết bất kỳ học viên nào. Một số đã bị bắt và những người khác không ra ngoài để tập công. Tôi đã học Pháp và tập công một mình. Kể từ khi tôi khỏi bệnh, tôi đã nghĩ đến trở lại làm việc để không sống dựa vào các con. Sau đó tôi mở một cửa hàng. Khi có việc cần phải làm, tôi sẽ làm. Khi không có việc làm, tôi học Pháp hay tập công. Tôi đã không giữ vững tâm tính hay biết rằng tôi cần phải cứu độ chúng sinh bởi vì tôi không có một môi trường học Pháp nhóm. Tuy nhiên, nếu người ta nói những điều tiêu cực về tu luyện, tôi sẽ nói với họ rằng Pháp Luân Công không giống như những gì được nói trên truyền hình. Tôi từng bị bệnh nặng trong ba năm và Pháp Luân Công đã cứu tôi. Bất cứ ai nói Pháp Luân Công là xấu, tôi sẽ đọc một đoạn từ Chuyển Pháp Luân cho họ. Họ sẽ bối rối và nói với tôi chú ý đến vấn đề an toàn.
Một ngày nọ, hai phụ nữ nói với tôi, “Người này trông giống như là một học viên. Cô ấy cư xử thật kỳ lạ”. Tôi biết rằng Sư phụ đang khảo nghiệm để xem liệu tôi có can đảm để chứng thực Pháp hay không. Tôi nói với họ: “Đúng tôi là học viên Pháp Luân Công. Nhìn tôi lạ lắm sao?” Vào lúc ấy, mặc dù tôi không biết vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn đã được Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng, tôi vẫn nói chuyện với họ về việc đó. Tôi nói với họ rằng tôi chỉ biết một học viên chân chính sẽ không tự tử vì Sư Phụ đã giảng rất rõ, “do đó tự sát là có tội.” (“Giảng Pháp tại Sydney”, tạm dịch). Các học viên thậm chí không muốn giết ruồi, muỗi thì tại sao họ muốn giết chết đứa con của mình? Những gì mà một trong những người tự thiêu Vương Tiến Đông nói cũng không phải từ Đại Pháp. Sau khi nghe giải thích của tôi, hai người phụ nữ đã bỏ đi.
Hàng xóm của tôi đã nghe tôi đã nói và đề nghị tôi không nói chuyện với mọi người về vấn đề này. Tôi biết rằng cô ấy chỉ cố gắng để bảo vệ tôi. Tôi cũng biết rằng tôi đã có sự bảo vệ của Sư Phụ và không ai có thể làm tổn thương tôi. Tại thành phố mới, tôi đã không có bất kỳ thông tin nào về các học viên hoặc Sư Phụ, hay tôi cũng không nhận thức được rằng tôi nên đi ra ngoài để giảng chân tướng.
Một học viên từ thành phố thuộc tỉnh chúng tôi gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Cô ấy hỏi liệu tôi có muốn tham gia cùng cô ấy không. Quá sợ hãi, tôi đã trả lời là tôi không đi. Tôi đã rất buồn sau khi gác máy. Đêm đó, tôi khóc suốt trong khi đang tập công. Tôi cảm thấy rằng tôi không xứng đáng được cứu độ bởi Sư Phụ. Đại Pháp đã ban cho tôi rất nhiều, nhưng thậm chí tôi không thể nói một lời công bằng cho Đại Pháp. Liệu tôi vẫn còn là một học viên? Sau đó, người học viên ấy và em gái của tôi đã đến Bắc Kinh và họ đã bị bắt giữ. Em gái tôi bị bắt giam hơn một năm. Sau khi được thả, cô đến nhà tôi. Cô mang theo các bài kinh văn mới của Sư Phụ, biểu ngữ giảng chân tướng và cách thức để phát chính niệm. Tôi đi ra ngoài vào khoảng 9 giờ tối ngày hôm đó và dán tất cả các biểu ngữ. Tôi biết rằng Sư Phụ đã bảo vệ tôi.
Tôi đã không nghiêm túc phát chính niệm, vì tôi chỉ phát chính niệm một vài lần rồi dừng hẳn. Dần dần có nhiều can nhiễu và tôi bắt đầu đi xuống trong tu luyện kể từ khi tôi không thể chú ý đến tâm tính của mình. Cuối cùng, tôi đã không nghiêm túc tu luyện hơn nữa và dừng tập công trong một thời gian. Một buổi sáng khi thức dậy, tôi nhìn thấy một Pháp Luân màu vàng quay trước mắt của tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ bên trong biểu tượng bốn chữ Vạn. Chúng hết quay ngược rồi xuôi theo chiều kim đồng hồ. Tôi tự hỏi bản thân, “Pháp Luân đây sao?” Nó rất đẹp, rực rỡ ánh vàng kim. Sau đó tôi đã đánh giá cao bản thân mình kể từ khi tôi có thể nhìn thấy Pháp Luân sau nhiều ngày ngừng tập các bài công pháp. Tôi đã không nhận ra rằng Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi để tiếp tục tu luyện.
Sau đó con gái tôi có một đứa con bị một căn bệnh bẩm sinh. Tôi đã nói với con gái của tôi rằng tôi có thể chăm sóc cho cháu. Tôi đã bật nhạc Phổ Độ và Tế Thế cho cháu bé và bệnh của cháu đã được chữa khỏi một cách thần kỳ. Tôi trông cháu trong lúc tôi đang trông nom cửa hàng của mình. Tôi bận rộn đến nỗi mà tôi không có thời gian để học Pháp hoặc tập công. Dần dần tôi tụt hậu, nhưng tôi vẫn còn có Đại Pháp trong tâm. Mặc dù tôi đã không tập công hay học Pháp, mỗi ngày tôi ngồi thiền nửa giờ trước khi đi ngủ. Việc này kéo dài trong hai năm. Cuối cùng tôi không thiền định trước khi đi ngủ và hoàn toàn trở thành một người thường.
Tuy nhiên, Sư Phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Một lần, một người bạn đưa tôi đến nhà thờ mà không cho tôi biết. Khi tôi hỏi cô đưa tôi đi đâu, cô cũng không cho tôi biết. Khi chúng tôi đến nhà thờ, cô đã cho tôi một quyển Kinh Thánh. Ngay lập tức một ý niệm khởi phát trong đầu tôi, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tại sao tôi lại đến đây?” Khi ai đó bước đến bục giảng, tôi nghĩ đến những lời của Sư Phụ giảng,
“[nếu] nghe thì những điều không tốt sẽ rót từ tai chư vị mà vào.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Vào lúc đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông. Tôi trả lời điện thoại và bước ra ngoài. Đó là con gái của tôi. Cháu cho biết cháu chỉ muốn nói chuyện với tôi. Sư Phụ thấy rằng tôi vẫn còn có Đại Pháp trong tâm, vì vậy Ngài đã giúp tôi ra ngoài. Tôi rất biết ơn sự trợ giúp của Sư Phụ.
Vào cuối năm 2007, chứng đau nửa đầu mà tôi từng phải chịu đựng lại tái phát. Cơn đau thật là khủng khiếp đến nỗi tôi ăn và ngủ rất khó khăn. Sau khi bị hơn mười ngày thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Mặc dù tôi biết rằng Pháp Luân Công đã chữa khỏi bệnh của tôi, tôi vẫn đi đến bệnh viện để châm cứu trong năm ngày. Đến giờ tôi đã trượt ngã trong tu luyện, thật khó để cho tôi quay trở lại. Tuy nhiên, châm cứu đã không giúp được gì. Sau đó tôi nghĩ về việc tập các bài công Pháp một lần nữa. Sau khi tập công, các cơn đau chấm dứt. Tôi biết rằng Sư Phụ đã dùng việc này để thức tỉnh tôi quay trở lại với Đại Pháp. Kể từ đó, hàng ngày tôi tập các bài công pháp. Tuy nhiên, tôi không thể tĩnh tâm để tập trung vào học Pháp bởi vì tôi vẫn không đề cao tâm tính.
Vào thời điểm ấy, hai người thân của tôi cũng bắt đầu quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Vào năm 2008, một học viên từ thành phố khác đã đưa đến các bài kinh văn mới của Sư phụ và các tài liệu khác, bao gồm cả Cửu Bình về Đảng Cộng sản. Chúng tôi phân phát hết tất cả các tài liệu. Sau đó, em gái của tôi đã đưa thêm các tài liệu giảng chân tướng cho chúng tôi. Nhìn các cuốn sách Đại Pháp tuyệt vời và tài liệu, tôi ngưỡng mộ những học viên đã làm ra chúng. Tôi lấy làm tiếc rằng tôi đã không cùng với tiến trình chính Pháp và lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi đã không xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ. Tôi phải tinh tấn để bù đắp cho thời gian đã mất và bước đi tốt con đường đã được Sư Phụ an bài, cũng như tôi muốn theo Sư Phụ trở về nhà. Tôi cầu xin Sư Phụ gia trì cho quyết tâm của tôi.
Tôi bắt đầu đọc tất cả các bài giảng Pháp của Sư Phụ và hiểu rằng trách nhiệm của đệ tử đại pháp thời kỳ Chính Pháp rất là lớn lao. Nếu chúng ta muốn đi con đường của chúng ta thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn, chúng ta phải học Pháp tốt và phát chính niệm thường xuyên. Sau đó tôi học thuộc Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Tôi cũng thuộc một nửa cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ.
Khi tôi quay lại với Đại Pháp, tôi cũng tìm thấy phù hiệu Pháp Luân mà tôi đã để thất lạc. Trong thời gian tôi ngừng tu luyện, tôi đã gắn nó bên trong túi áo khoác và cất đi. Sau đó, tôi không thể tìm thấy phù hiệu mặc dù tôi đã tìm kiếm rất nhiều nơi. Tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã thu lại phù hiệu sau khi thấy tôi không còn tập công, vì vậy tôi không xứng đáng để giữ nó. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại, tôi nhìn vào bên trong túi áo khoác và tìm thấy phù hiệu! Tôi rất biết ơn vì Sư Phụ trao nó cho tôi một lần nữa. Con xin cảm tạ Sư Phụ! Tôi sẽ trân trọng phù hiệu Pháp Luân và Đại Pháp hơn nữa!
Thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà và xả bỏ các chấp chước
Mỗi ngày tôi đã làm ba việc với các học viên. Lịch của tôi đều đã kín. Chúng tôi trông cậy vào em gái tôi mang các tài liệu giảng chân tướng từ nơi xa về, và sau đó những người thân của tôi và tôi ra ngoài để phân phát. Các tài liệu đã nhanh chóng được phát đi. Ngoài ra, em tôi đã phải chi hàng trăm nhân dân tệ cho mỗi chuyến đi. Sự bố trí như vậy rất là tốn kém, không an toàn và lãng phí thời gian. Em gái tôi đề nghị tôi thiết lập một điểm giảng chân tướng tại nhà tôi. Tôi từ chối làm vậy vì lo sợ. Tôi đã đưa ra nhiều lý do như không có phòng để cất giữ các tài liệu, không muốn để con trai tôi phải lo lắng, v.v.., cuối cùng tôi nói, “Tất cả những điều này có thể là suy nghĩ của người thường.” Em gái tôi trả lời:“Vâng, chị nói đúng. Chúng đúng là như vậy.” Tôi không thể làm điều đó vì tâm tính của tôi chưa đạt đến tầng thứ ấy. Tôi cảm thấy rằng có quá nhiều khó khăn. Một ngày học viên A đưa cho chúng tôi 2.000 nhân dân tệ. Cô ấy cho biết một học viên đóng góp tiền cho chúng tôi để mua máy in. Tôi thấy rằng mình đã có một công việc theo giờ hành chính, vì vậy tôi không có thời gian để tâm đến điểm sản xuất tài liệu. Một vài ngày sau đó, vì tôi tiếp tục làm ba việc, tâm tính của tôi đã được đề cao. Tôi gọi học viên A tới và nói với cô ấy rằng tôi muốn thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà của mình. Tôi đề nghị cô ấy không quay trở lại thành phố của cô ấy cho đến khi cô ấy dạy tôi cách làm việc đó như thế nào. Khi các tài liệu được in ra, tôi đã rất hạnh phúc. Tôi nên làm việc này từ trước để giảm bớt gánh nặng cho các học viên khác.
Tôi làm việc trong ngày và sản xuất tài liệu giảng chân tướng vào ban đêm. Lúc đầu mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Sau đó, một số vấn đề bắt đầu xuất hiện. Tôi tiếp tục phát chính niệm, nhưng không được cải thiện. Tôi phải đứng cạnh máy in hằng đêm để có thể tập trung khi sản xuất tài liệu. Tôi chỉ có thể làm được 30-50 tờ rơi trong một đêm. Tôi biết tôi nên hướng nội bất cứ khi nào có vấn đề xảy ra. Tôi đã cố gắng tìm sơ hở của tôi. Tôi tiếp tục phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác trong các không gian khác can nhiễu đến quá trình sản xuất tài liệu.
Sư Phụ đã giảng cho chúng ta:
“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (“Nhận thức tiếp nữa,” trích Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi nhận ra rằng tôi đã có chấp chước về số lượng tài liệu tôi có thể sản xuất. Khi máy tính và máy in có vấn đề, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn và thất vọng. Sư Phụ nhìn thấy điều này và muốn giúp đỡ tôi để loại bỏ nó. Mặc dù tôi đã làm việc cả đêm, nhưng không thể sản xuất được. Tôi đã không ngủ trong nhiều đêm và cơ thể tôi không thể chịu được nữa. Tôi cảm thấy rằng tôi đã yếu đi và đổ mồ hôi vào ban ngày.Việc tập trung học Pháp tại nơi làm việc trong ngày vốn đã rất khó nay lại càng khó hơn khi tôi buồn ngủ. Tôi muốn nằm xuống, nhưng tôi không thể lúc nào cũng làm thế trong cửa hàng. Tôi thực sự trải nghiệm những khó khăn mà các học viên làm việc tại điểm sản xuất tài liệu gặp phải. Sau đó, tôi nghe từ ông chủ cửa hàng nơi chúng tôi mua máy in rằng kẹt giấy là một vấn đề phổ biến đối với loại máy in mà chúng tôi mua.Chúng tôi phân phát nhiều tài liệu liên quan đến các học viên vài lần một tháng, và mỗi học viên thường tự phân phát tài liệu. Các máy in không thể đáp ứng nhu cầu phân phát của chúng tôi. Học viên A đổi máy in của cô ấy cho tôi. Tôi đã rất vui vì giấy không bị kẹt trong máy in mới và in nhanh hơn nhiều. Tôi biết rằng tôi không nên quá vui mừng. Tôi có thể sản xuất tài liệu gấp bốn hoặc năm lần trong một ngày so với trước. Khi tôi bắt đầu in “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009”, tôi vô tình giẫm vào dây điện và phích cắm bị tuột, vì vậy các máy ngừng in. Tôi không biết phải làm gì. Đây là bài giảng Pháp của Sư Phụ! Tôi nghĩ, “cuộc gọi đường dài cho học viên A sẽ rất tốn kém. Tại sao tôi không tìm hiểu điều này từ cô ấy từ trước?” Sau đó, tôi nghĩ, “Đây là bài giảng Pháp của Sư Phụ. Nó không thể được tính bằng tiền bạc.” Tôi gọi ngay cho học viên A. Theo hướng dẫn của cô ấy, tôi đã có thể hoàn thành việc in ấn. Tôi hướng nội và nhận ra rằng đó là do chấp trước của tôi về việc vui mừng quá mức vì có một máy in tốt hơn. Tôi nhận ra rằng sản xuất tài liệu giảng chân tướng cũng là một quá trình để xả bỏ các chấp chước. Mọi thứ đều có nguyên nhân từ chấp chước của tôi. Con xin cảm tạ Sư Phụ đã giúp con ngộ ra điều này.
Nhận ra các chấp chước khi phân phát tài liệu giảng chân tướng
Bất cứ khi nào tôi tập bài công pháp thiền định thứ năm, tôi thường thấy hình ảnh nhiều học sinh đi bộ mang theo ba lô, xếp hàng hoặc trượt pa-tin. Tôi tự hỏi tại sao tôi luôn luôn nhìn thấy các học sinh nhỉ. Với suy nghĩ này, tôi thấy một dòng chữ màu đỏ ở trước mắt tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy từ ở giữa là “Trẻ em”. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã yêu cầu tôi cứu độ sinh viên và trẻ em.
Lúc đầu, tôi cảm thấy thật khó. Sau đó, tôi nghĩ, “Chẳng phải Sư Phụ cũng gặp khó khăn trong việc điểm hóa và tiết kiệm thời gian cho chúng ta? Tôi phải làm việc này sau khi tôi nhận được điểm hóa.” Tôi in tài liệu giảng chân tướng thích hợp cho trẻ em như “Bí quyết giữ gìn chuẩn mực đạo đức tốt và thành công”, “Chuyện kể về một chú chim”, và “Trường học xanh”. Tôi cũng chuẩn bị tài liệu cho giáo viên như “Thư gửi ngành Giáo dục” và “Vài lời nhắn nhủ giáo viên từ sâu thẳm trong tâm.” Lúc đầu tôi để các tài liệu này vào giỏ xe đạp cho các học sinh và giáo viên và phát tờ rơi trong trường học. Nhiều lần, sau khi tôi vừa mới dán các tờ rơi, các học sinh đến đọc và không xé nó đi. Tôi đã đến trường nhiều lần. Một lần, khi trường gần như vắng tanh, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố trong các không gian khác can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh tại trường. Tôi cũng cầu xin Sư Phụ gia trì cho tôi. Khi các học sinh ra ngoài, tôi bước về phía họ và phát tài liệu. Họ hỏi tôi đó là tài liệu gì và tôi nói rằng tài liệu này rất tốt cho họ. Tất cả họ đều nhận tài liệu. Tại cổng trường, hai cậu bé chạy về phía tôi. Tôi nghe ai đó nói, “Đó là bà ấy.” Tôi quay lại. Hai cậu dừng lại và rất ngại ngùng để nói. Tôi hiểu ngay rằng các cháu muốn xin tài liệu. Tôi đã phát hết tất cả các tài liệu ngoại trừ các đĩa Thần Vận. Tôi đưa mỗi cháu một đĩa. Các cháu rất hạnh phúc và lên xe buýt. Có nhiều người ở cổng trường, bao gồm cả giáo viên và cha mẹ học sinh, nhưng họ hành động như thể họ không nhìn thấy bất cứ điều gì. Tôi phát chính niệm khi đi trong trường và phát đĩa Thần Vận. Tôi biết rằng nhờ có Sư Phụ mà tôi đã có thể phân phát các tài liệu mà không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Sư Phụ làm cho họ không thể nhìn thấy tôi.
Đầu tiên tôi phát chính niệm tại nhà trước khi tôi đi đến ký túc xá của sinh viên để phân phát các tài liệu. Tôi đến tất cả bảy phòng, trong khi các sinh viên đã đến lớp học. Tôi để các tài liệu trên giường, gối và bàn làm việc của họ. Một lần, một số sinh viên đang chơi gần đó, vì vậy tôi phát chính niệm để cho họ đi về phía trước của trường. Khi họ chạy tới phía trước, tôi đã có thể đi đến các phòng để phát tài liệu. Tôi đã phát xong tất cả các tài liệu một cách nhanh chóng.
Một ngày nọ, tôi nghĩ rằng các giáo viên cũng nên được cứu độ. Họ thường tổ chức các lớp học phụ đạo trong thời gian nghỉ đông và nghỉ hè, do đó, cổng trường luôn luôn mở. Tôi đã đến trường học và để tài liệu giảng chân tướng dưới cánh cửa của mỗi lớp học. Tôi đã đến trường này nhiều lần. Một lần khi tôi đi đến đó, hai học sinh mang các biểu ngữ màu đỏ trên vai đứng ở hai bên cổng trường. Tôi không để ý nhiều đến nó, ngoại trừ việc không ai có thể ngăn cản tôi cứu độ chúng sinh. Tôi liên tục phát chính niệm trong khi đi bộ rất nhanh qua cổng. Khi tôi bước vào tòa nhà, tôi thấy một người đàn ông đi bộ trong hành lang. Ông ta đã không nhìn thấy tôi. Tôi đi qua ông ta và đi lên tầng trên cùng của tòa nhà để bắt đầu phát tài liệu. Tôi để lại một túi bên dưới cánh cửa của mỗi phòng. Tôi cũng thấy một số giáo viên trong phòng, nhưng họ không nhìn thấy tôi. Tại tầng hai, tôi đã đi đến nơi cuối cùng để phát tài liệu. Một trong những sinh viên đứng ở cổng đi đến và nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Người đàn ông tầng trệt cũng nhìn xung quanh, nhưng tôi chỉ đi đằng sau ông ta và rời khỏi trường. Với sự trợ giúp của Sư Phụ, tôi phân phát các tài liệu một cách êm đẹp. Tôi biết rằng tất cả những việc này đã được Sư Phụ thực hiện.
Tôi vẫn còn có một số tài liệu, vì vậy tôi đã đi đến một trường khác mà tôi đã phát tài liệu nhiều lần trước kia. Tôi thấy có hai sinh viên đứng bảo vệ và một người phụ nữ đứng nhìn từ phía bên trong tòa nhà. Sau khi nhìn họ một chút, tôi vòng về nhà. Trên đường về nhà, tôi nghĩ, “Sự bố trí là như nhau giữa hai trường. Tại sao có kết quả khác nhau?” Nhìn vào trong, tôi đã có chính niệm mạnh mẽ khi tôi đến trường học đầu tiên. Tuy nhiên, chính niệm của tôi trở nên yếu đi khi tôi đi bộ đến trường thứ hai. Là học viên, chúng ta cần phải có chính niệm mạnh để thực hiện cả mọi việc. Để đi tốt trên con đường đã được Sư Phụ an bài, trong mọi thời điểm chúng ta phải có chính niệm và chính hành.
Tôi cũng đi với các học viên khác để phân phát tài liệu giảng chân tướng vào ban đêm. Một lần tôi đã đi với hai học viên đến một khu dân cư. Cửa ra vào trải dọc theo con phố. Thông thường, chúng tôi đã có hai học viên đặt các tài liệu bên dưới cửa ra vào ở mỗi bên của đường phố, trong khi người học viên thứ ba dán các tờ rơi trên các bức tường. Bằng cách này chúng tôi sẽ phủ kín tài liệu toàn bộ khu phố chỉ trong một chuyến đi. Sau khi làm việc đó trong một thời gian ngắn, tôi không thể tìm thấy hai học viên kia. Đường rất tối. Tôi bắt đầu tìm kiếm họ. Sau đó, tôi nhìn thấy hai người trên đường phố và đuổi theo họ mà không biết liệu hai người kia có đúng là hai người học viên hay không. Tuy nhiên, hai người này biến mất. Nếu tôi chỉ phân phát các tài liệu về phía tôi được giao nhiệm vụ, tôi sẽ không bỏ lỡ phía bên kia. Tôi bắt đầu phàn nàn, “Tại sao như thế này?” Tôi cảm thấy mệt mỏi và mang tài liệu về nhà. Sau đó, hai học viên quay trở lại để kết thúc việc phân phát tài liệu. Tôi không hài lòng và chỉ trích họ. Trên thực tế, tôi đã sai. Đêm đó, khi tôi ngồi thiền, tôi thấy một người quét rác mặc quần áo bị quăn. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã gợi ý cho tôi rằng suy nghĩ của tôi đã bị lệch lạc, và đó là lý do tại sao tôi đã không phối hợp tốt với những người khác. Ngay sau đó, tôi thấy một bánh xà phòng với năm lỗ hổng. Tôi nhận ra rằng tôi đã có sơ hở. Lúc sau, tôi thấy một cái thước kẻ bị bẻ vỡ làm đôi và hai mảnh vỡ ráp lại để thành chiếc thước kẻ nguyên vẹn ban đầu. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã chỉ bảo cho tôi cần phối hợp ăn ý với tác với các bạn đồng tu để hình thành một chỉnh thể. Con xin cảm tạ Sư Phụ vì Người đã chỉ ra những khiếm khuyết của con. Điều này cũng giúp tôi nhận ra rằng lúc nào Sư phụ cũng chăm lo và bảo vệ cho tôi.
Phân phát đĩa Thần Vận
Lúc đầu, tôi cảm thấy thật khó để phân phát các đĩa Thần Vận vì tôi là một người sống nội tâm và không muốn nói chuyện với người lạ. Tôi phát chính niệm trong một thời gian trước khi nói chuyện với hai phụ nữ lớn tuổi. Họ không muốn nhận những đĩa VCD, vì vậy tôi đã trở nên khó chịu. Khi tôi tiếp tục tu luyện, phát chính niệm, đề cao tâm tính, tình hình dần dần tốt hơn. Nhiều người đã nhận đĩa VCD. Ban đầu, tôi có thể phát 60 đĩa trong vòng hai tiếng rưỡi. Thời gian sau, tôi đã phát được 70 đĩa mà chưa đến hai tiếng rưỡi. Sau đó, tôi phân phát 100 đĩa trong hai giờ. Hiếm khi tôi gặp những người không muốn nhận những đĩa VCD. Nhiều người cảm ơn tôi. Một lái xe taxi liên tục cám ơn tôi và nói với tôi rằng anh ấy cũng đã xem đĩa này vào năm ngoái. Tôi chúc anh gặp điều tốt và anh ấy cảm ơn tôi. Tôi nói với bản thân mình không được hoan hỉ. Tôi biết rằng tất cả mọi thứ đã được Sư Phụ làm. Tôi đã trải nghiệm một lần nữa về những gì Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân” trong Hồng Ngâm II)
Người phụ nữ bảy mươi tuổi khỏi bệnh hoàn toàn sau khi tập Đại Pháp một tháng
Một người phụ nữ ở độ tuổi bảy mươi nằm liệt giường trong ba năm do bệnh tật, vì vậy người chồng 75 tuổi đã chăm sóc bà ấy. Sư Phụ điểm hóa cho tôi giảng chân tướng cho con gái của họ. Tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và những trải nghiệm tích cực của tôi. Cô ấy nói, “Tôi sẽ cho chị địa chỉ của mẹ tôi. Hãy nói với mẹ tôi điều này.” Sau đó tôi đã đến gặp cha mẹ cô ấy. Lúc đầu, họ không muốn nghe những gì tôi nói. Sau đó, tôi bắt đầu nói với người phụ nữ cao tuổi Pháp của Sư Phụ. Bà ấy không thể đọc, vì vậy tôi đã tặng bà một máy nghe nhạc MP3 với các bài giảng của Sư phụ. Khi bà ấy nghe Sư phụ nói về “bất thất giả bất đắc”, bà nhấn mạnh vào việc đem tiền để trả tôi cho máy nghe nhạc MP3. Bà cũng muốn thực hiện các bài tập Pháp Luân Công, nhưng bà ấy không thể tự mình đứng lên hoặc ngồi xuống. Tôi nói với bà ấy rằng miễn là bà ấy chân thành, Sư phụ sẽ giúp bà, vì Đại Pháp thật kỳ diệu. Sau đó, bà ấy dựa người vào một tủ quần áo và bắt đầu tập các bài công pháp. Ngày lại ngày, bà ấy trở nên khỏe hơn. Dần dần bà ấy có thể ngồi dậy một mình và sau đó đứng lên mà không cần dựa vào tủ quần áo. Trong vòng một tháng, bà ấy đã có thể đi bộ mà không cần chống gậy và cũng không cần phải dùng bất kỳ một phương thuốc nào. Khi tôi đến thăm bà ấy một lần nữa, bà ấy đã vào sân để chọn một số quả anh đào, dưa chuột và cà chua cho tôi. Bà ấy cám ơn tôi, nhưng tôi nói với bà ấy, “Nếu bà muốn cảm ơn ai đó, xin cảm ơn Sư Phụ. Đó là Sư Phụ đã thanh lọc cơ thể cho bà.” Bà ấy nói,“Xin cảm ơn Sư Phụ!” Bà ấy nói với tôi rằng Sư Phụ đã điểm hóa cho bà ấy rằng bà đã thu được một thứ rất quý giá. Các con của bà ấy cũng đã chứng kiến sự mầu nhiệm của Đại Pháp và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Trong ba năm, bà đã nằm liệt giường, bà nói với tôi rằng mỗi ngày, bà đã khóc, “Lạy Trời, xin Ngài cứu con. Nếu Ngài chữa khỏi bệnh của con, hàng ngày con sẽ khấu đầu trước Ngài ba lần.” Tôi cũng đã chịu đựng những đau đớn tương tự trước đây, nhưng Sư Phụ đã cứu chúng tôi và ban cho chúng ta một cơ hội sống lần thứ hai. Một số người mà tôi đã nói chuyện đã đọc Chuyển Pháp Luân và một số đã bắt đầu tu luyện.
Một vài ngày trước, tôi đã đi lên thủ phủ của tỉnh tôi để làm một số việc. Tôi nghĩ rằng bất cứ nơi nào tôi đến, tôi cần phải cứu người. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư Phụ an bài cho tôi gặp những người có tiền duyên. Trên đường đi, tôi đã gặp tám người từ những vùng khác cũng lên thành phố công tác. Tôi nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp và cho họ lá bùa hộ mệnh Đại Pháp và những tài liệu giảng chân tướng. Tất cả đều vui vẻ nhận. Tôi cảm tạ Sư Phụ đã an bài hết sức khéo léo. Tôi chỉ cần làm những điều ở tầng thứ bề mặt. Trên thực tế tất cả mọi thứ đã được Sư Phụ thực hiện.
Nhiều năm qua, mỗi một động tác đều theo một cơ chế. Điều đó tuyệt vời đến nỗi đôi tay của tôi di chuyển cùng với một dòng chảy năng lượng lớn mạnh. Mọi lúc tôi có thể cảm nhận được sự dịch chuyển của Công và Pháp Luân. Tôi rất thích tập công, đó là một niềm vui với tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi là người may mắn nhất trên thế giới này.
Lúc đầu, nó không tuyệt vời như thế này. Tôi cảm thấy rất đau đớn và phải dùng tất cả sức lực để chịu đựng. Tôi biết rằng để tiêu trừ nghiệp lực tôi đã phải chịu khổ nạn: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (“Người đại căn khí,” Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân). Khi tôi tiếp tục tập công và tu luyện tâm tính, sau đó tôi có thể ngồi hai giờ trong vòng sáu tháng sau đó. Một lần khi tôi tập công trong một căn phòng rất lạnh, nhưng tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi. Tôi cũng ngồi ở thế kiết già để học một bài giảng của Chuyển Pháp Luân. Tất cả đó là vì quyền năng vĩ đại của Đại Pháp.
Khi Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet lần thứ VII yêu cầu các học viên gửi bài viết, tôi đã được điểm hóa nhiều để viết một bài chia sẻ, nhưng do nhận thức có hạn, tôi không tự mình viết được. Tôi cũng không yêu cầu bất kỳ đứa con nào của tôi viết bài cùng tôi. Vì vậy, bài viết của tôi kéo dài trong một thời gian dài nhưng vẫn không hoàn thành. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng tôi phải làm sớm hơn các năm tới. Dưới sự giúp đỡ và điểm hóa liên tục của Sư Phụ, lần này tôi đã có thể hoàn thành bài viết. Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian trong quá trình tu luyện. Tôi không xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ. Cuộc sống của tôi là được Đại Pháp ban tặng. Tôi sẽ dùng cuộc đời mình để chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh, và bước đi tốt con đường cuối cùng được Sư Phụ an bài. Khi bạn đọc bài viết này, xin vui lòng chỉ ra những điều còn thiếu sót.
___________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–我的命是大法给的-走回来了(2)-248922.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/5/129867.html
Đăng ngày 11-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.