Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm ‘qua Internet ‘lần thứ VIII cho các học viên tại Trung quốc
Bài viết của Thiên Kiều, một học viên tại Thiên Tân, Trung quốc
[MINH HUỆ 29-11-2011] Một đêm tôi đang gọi điện thoại, và người thanh niên mà tôi gọi đã chuyển điện thoại qua nghe bằng loa. Khi tôi khuyên anh ấy nếu gặp hoạn nạn hãy thành tâm đọc “Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo,” tôi đã nghe nhiều giọng cùng hô to với nhau, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”, tôi đã giúp từng người một thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó. Tôi đã điện thoại đến một số lãnh đạo thành phố của ĐCSTQ và các giáo sư đại học, và tất cả họ đều thoái. Một số thậm chí còn giúp vợ và con họ thoái xuất. Một cựu quân nhân tại Tân Cương với một nhóm 11 cựu quân nhân khác, những người đang thỉnh nguyện. Sau khi tôi giải thích ý nghĩa của việc thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, tất cả họ đều thoái xuất. Một lần khác, người mà tôi điện thoại là bí thư của Ủy ban Đảng bộ ĐCSTQ tại một cấp nào đó. Sau khi giúp ông ấy thoái xuất, ông ấy chuyển điện thoại của tôi cho người khác. Khi điện thoại của tôi đến tai người lãnh đạo cuối cùng, ông ấy bày tỏ lòng biết ơn với Pháp Luân Công, nói là “Các anh chị thật xuất sắc…”
– Từ tác giả-
Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ kinh nghiệm trong một Pháp hội. Thật khó không biết phải bắt đầu ở đâu vì đã có rất nhiều trải nghiệm trong hơn mười năm tu luyện vừa qua. Tôi sẽ viết về hai khía cạnh của việc tu luyện của tôi.
1. Đắc Pháp
Vào năm 1995, một cuộc điện thoại đã đưa tôi đến với Đại Pháp. Tôi mở quyển sách và thấy Sư phụ mỉm cười một cách từ bi, và Ngài nhìn rất hiền từ và quen thuộc. Tôi đọc quyển sách với lòng thành kính vô biên. Sau khi đọc xong, như Sư phụ nói, cái nhìn của tôi về thế giới này hoàn toàn thay đổi. Tôi cảm thấy rằng con người mê muội của tôi đã trở thành một người với những ý niệm rõ ràng và một thân thể nhẹ nhàng. Khi tôi đọc phần mà nói về việc tại sao con người bị bệnh, tôi cảm thấy một dòng điện chạy toàn thân và trí não của tôi. Từ đó, tôi không còn bị nghiệp bệnh nữa, và tất cả những bệnh tật mà tôi đã bị từ nhiều năm qua đã biến mất. Đại Pháp đã trả lời những câu hỏi mà tôi đã hằng đi tìm những câu trả lời, như là con người đến từ đâu? Tại sao con người bị bệnh tật? Tại sao loài người đến thế gian này? Mục đích của con người là gì? Khi nào họ sẽ bị chết? Có Thần, Phật thật không? Tôi chưa bao giờ tin rằng loài người là từ vượn biến thành. Những câu hỏi chưa được trả lời này đã đầu độc cuộc đời tôi. Tôi không có gì thích thú ở thế gian này cả. Khi tôi được đọc được quyển sách quá hay đó, tôi hứng thú và vui mừng đến nỗi nước mắt chảy dài khi tôi đọc quyển sách.
Có một đêm khi tôi vừa mới đặt lưng nằm xuống sau khi đọc xong quyển sách, tôi thấy một Pháp Luân màu vàng rất lớn đang xoay về hướng tôi với một âm thanh ù ù từ góc căn phòng. Mắt tôi bị chói lòa vì ánh sáng của nó. Nó quay vòng quanh đầu và thân thể của tôi trong một lúc và sau đó biến mất. Từ đó, tôi thường thấy Pháp Luân với nhiều kích cỡ khác nhau đang quay trước mắt tôi và cảm thấy rằng thân thể của tôi đang bay bổng lên, nhẹ như cái bong bóng. Cảm giác bay bổng lên càng tăng cao khi tôi tập thiền. Có một lần tôi ngồi đó, tôi cảm thấy thân thể của tôi biến mất. Cảm giác đó mạnh đến nỗi tôi không dám nhắm mắt lại để tập thiền. Ngoài ra, không cần biết là khi tôi đang đi bộ hay đạp xe đạp, những bài giảng của Sư phụ hiển hiện ngay trước mắt tôi hay vang vọng trong tai tôi. Tôi được ngập tràn trong sự tuyệt diệu và phi thường của Đại Pháp.
Là người mới bắt đầu, tôi hoàn toàn tuân theo Pháp trong mọi hoàn cảnh. Chồng tôi, vốn rất ủng hộ việc tu luyện của tôi, tự nhiên thay đổi thái độ của anh ấy. Anh ấy không cho phép tôi tu luyện, không cần biết là tôi giải thích bằng cách nào, và anh ấy giấu tất cả các sách Đại Pháp, các băng thu hình, và cả máy phát hình nữa. Anh ấy hoàn toàn làm ngơ tất cả những lời cầu khẩn của tôi. Ngoài ra, anh ấy tìm những lỗi lầm của tôi và làm lớn chuyện. Tôi cố giữ tâm tính của tôi và chịu đựng mọi lời kết tội của anh ấy. Tôi chịu đựng càng nhiều, anh càng làm dữ hơn. Anh hành động như một một tên ăn thịt người. Tôi chịu đựng không phản ứng, nhưng trong tâm tôi thì cay đắng. Một đêm, tôi không chịu đựng được nữa, và tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ và khóc, “Sư phụ, con không chịu được nữa. Con đã chịu đựng hết mức của con rồi.” Một ngày sau bữa ăn trưa, khi tôi đang ngồi dựa vào giường, Sư phụ mở thiên mục của tôi. Giống như một phim truyền hình, mỗt tập phim một ngày, nó cho tôi thấy tôi đã bị rớt từng tầng một. Trong tập phim cuối cùng, một Pháp Luân rực rỡ to lớn đã quay từ dưới đất lên trời. Tôi hiểu rằng Sư phụ từ bi và vĩ đại muốn tôi trở về nguồn cội của mình bằng cách tu luyện Đại Pháp. Vì thế tôi trở nên càng tu luyện tinh tấn hơn và càng nghiêm túc với bản thân mình hơn. Tôi dùng tất cả mọi thời gian rảnh rỗi để học và hồng Pháp. Rất nhiều bạnh bè và thân nhân của tôi đã đến với Đại Pháp.
2. Giảng rõ Sự thật
Ngoài sức tưởng tượng của tôi, vì từ ngày 20 tháng Bảy, 1999, chế độ ĐCSTQ của Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại các đệ tử Pháp Luân Công. Nó giống như một đám mây đen đang bao phủ toàn Trái Đất, và bầu trời thì như vỡ tung. Tôi bị bắt, và trong lúc bị thẩm vấn, nhiều công an trong phòng la hét và gào thét. Tôi chỉ có một ý nghĩ, rằng tôi sẽ không bao giờ hạ thấp giá trị của Đại Pháp hay gây điều xấu cho Sư phụ. Tôi liên tục gọi Sư phụ trong tâm. Chín ngày sau đó, tôi được thả. Điện thoại nhà tôi bị nghe lén. Tôi rất nóng lòng và không biết phải làm sao. Tự nhiên hai câu mà Sư phụ giảng trong chín bài giảng tại Quảng Châu văng vẳng trong tai tôi. Tôi giác ngộ rằng tất cả những gì mà chúng ta làm là công khai và tôi sẽ làm cho họ biết rằng chúng ta không có gì cần giấu giếm. Tôi dùng điện thoại đang bị nghe lén để gọi cho bạn bè, thân nhân của tôi, bạn học, và bạn đồng nghiệp. Tôi nói với họ tại sao tôi bị bắt, sự tuyệt vời của Đại Pháp, và ích lợi của nó đối với thân thể và tâm trí tôi. Khi tôi trả lời điện thoại, trước khi chấm dứt câu chuyện, tôi nói, “Các vị có biết tại sao ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công không? Một khi người ta bắt đầu tu luyện, họ trở nên tốt hơn. Giang Trạch Dân sẽ không còn cách để hành động như một tên đồ tể. Những viên chức tham nhũng cũng không có cách ăn cắp tiền của dân nhét vào túi, và không còn cách dùng tiền của nhân dân để ăn tiêu, rượu chè, gái gú, và cờ bạc.” Tôi giả đò là tôi không biết điện thoại của tôi đang bị nghe lén. Tôi gọi điện thoại nói chuyện như thế hằng ngày, nhưng không gọi nói chuyện những điều mà chúng mong đợi. Cuối cùng, họ cũng lễ phép đối với tôi. Một đồn trưởng đồn công an nói với tôi “Sau khi chứng kiến những đệ tử Pháp Luân Công, nếu chính phủ đừng có bức hại quý vị, tôi cũng sẽ dẫn hết các công an tại đồn này tu luyện”. Sau đó tôi bị kết án một năm cưỡng bức lao động, nhưng làm bên ngoài trại lao động. Tôi biết đó là Sư phụ từ bi đã gánh cho tôi.
Sự tuyên truyền giả dối về vụ tự thiên tại Thiên An Môn đã lừa gạt rất nhiều người. Tôi phải làm việc giảng rõ sự thật nhiều hơn. Trong nhiều lần tôi bị bắt, tôi biết người trưởng phòng công an và trưởng đơn vị An ninh Công cộng. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ gửi cho họ tài liệu Pháp Luân Công mà tôi đã nhận. Tôi dùng lý do này để phân phát những tài liệu cho phòng công an. Sau khi đĩa tài liệu vạch trần sự giả dối của vụ tự thiêu phát hành, tôi mang đĩa này trực tiếp đến ông trưởng phòng công an. Tôi nói rằng tôi nhặt được vì có người để nó trước cửa nhà tôi, và tôi chưa xem nó thế nào vì tôi không có đầu đĩa. Ông trưởng phòng nói. “Để nó ở đây. Tôi sẽ xem nó khi tôi trực đêm.” Sau đó tôi viết nhiều thư nặc danh đến ông trưởng phòng, giám đốc và các trưởng đồn công an, và gửi các tài liệu giảng rõ sự thật đến cho họ. Họ trở nên tốt hơn sau khi họ biết được sự thật. Ông trưởng phòng được thăng chức và ông trưởng đơn vị An ninh thì từ bỏ việc. Ông trưởng đồn công an cũng được thăng chức.
Sau khi Cửu Bình được phát hành, tôi phân phát và gửi quyển sách hầu như hằng ngày, thậm chí ngay cả trong lúc rất nhộn nhịp trong giờ nghỉ trưa tại trường. Tôi dùng thời gian gửi những cuốn sách qua thư cho trường. Có một lần sau khi tôi đang phát những bao thư lớn có chứa cửu bình, một số giáo viên trở lại văn phòng. Người bảo vệ đã đưa cho bao thư đó cho từng người một. Họ mở bao thư và đọc trong khi họ đi lại văn phòng. Bằng cách này, tôi đã đưa và gửi cửu bình và những tài liệu giảng rõ sự thật khác đến tất cả các đồn công an địa phương, các phòng công an, Công tố viên, toà án, chính quyền, trường học và các công sở.
Có một thời gian khi tôi làm các công việc Đại Pháp, tôi không thể học Pháp với một tâm trí yên tỉnh và ít khi học. Điều này đã tạo ra một kẽ hở cho tà ác bức hại tôi. Khi tôi bị bắt trong khi phân phát tài liệu và bị kết án cưỡng bức lao động. Trong suốt thời gian bị giam giữ tại trại cưỡng bức lao động, tôi hoặc là học Pháp hay phát chính niệm. “Tĩnh tư kỉ đa chấp trước sự” (“Biệt ai”, Hồng Ngâm II) Tôi thấy rằng tôi có rất nhiều chấp trước về tranh đấu, tật đố, hiển thị, tự mãn, chứng thực bản thân, cố chấp, không chịu nhận phê bình, tâm sợ hãi, chấp trước vào việc học của con cái, không biết hướng nội, và làm việc Đại Pháp mà không học Pháp.
Sau khi tôi được thả, tôi bắt đầu học và học thuộc lòng Pháp với một tâm tĩnh lặng. Tôi thường bỏ ra cả ngày học thuộc Pháp. Một lần nữa tôi cảm nhận được sự tuyệt vời về sự đồng hóa bản thân với Pháp mà trước đây tôi đã cảm nhận khi mới bắt đầu. Đặc biệt là khi tôi nhẩm Pháp trong tâm, những nguyên lý của Pháp tại những tầng khác nhau đang triển hiện trước mắt tôi. Tôi đã có thể trở lại tình trạng tu luyện tinh tấn như khi tôi mới bắt đầu đắc Pháp. Khi tôi làm ba điều, tôi thật sự đạt được kết quả gấp hai lần chỉ trong nửa khoảng thời gian. Chừng mười người là cựu học viên hoặc đã gia nhập Phật giáo đã không còn tu luyện nữa, hay có chút hiểu biết ngông cuồng. Tôi đã gặp họ và khuyên họ bắt đầu tu luyện trở lại.
Sư phụ giảng trong bài “Cảm ơn thiếp chúc của chúng sinh”:
“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để các chúng sinh được cứu tại các địa phương, các dân tộc.”
Khi tiến trình Chính Pháp đang tiến lên, tôi bắt đầu dùng điện thoại cầm tay để gọi và khuyến khích mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Kinh nghiệm của tôi trong sáu tháng vừa qua là gọi điện thoại khuyến khích họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ là một quá trình nghiêm khắc với bản thân và nâng cao tâm tính. Vì chúng ta không biết người chúng ta gọi là ai, chúng ta sẽ nói chuyện với nhiều loại người. Ví dụ như, một số cắt ngang điện thoại sau khi bắt điện thoại. Một số chửi mắng và chửi thề, một số thì nói chuyện, và một số cắt ngang điện thoại. Có người làm việc cho Phòng 610 hay phòng công an và báo cáo về cuộc điện thoại. Vì thế trước hết chúng ta phải học Pháp thật tốt, giữ chính niệm thật vững trong suốt quá trình gọi điện thoại, và giữ vững tâm thanh tịnh và lòng từ bi vô hạn. Thì chúng ta có thể đạt hiệu quả cao nhất trong việc khuyến khích mọi người trong mọi tầng lớp xã hội thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một kinh nghiệm khác là Sư phụ đã an bài một con đường để cứu độ chúng sinh và chỉ chờ cho chúng ta đi trên con đường đó. Tôi đã gọi cho một số lãnh đạo ĐCSTQ của nhiều thành phố và các giáo sư đại học. Sau khi giải thích lý do tại sao thoái xuất ĐCSTQ với lòng từ bi, tất cả họ đều thoái xuất. Thậm chí một số còn giúp vợ con của họ thoái xuất nữa. Một lãnh đạo ĐCSTQ tại thành phố Tân cương nói, “Chị rất giỏi, gọi ngay đến nhà của một lãnh đạo ĐCSTQ tại thành phố.” Toàn bộ gia đình của ông đều thoái xuất. Một cựu chiến binh tại Tân cương cùng với 11 cựu chiến binh khác vốn đang kháng nghị. Sau khi tôi giải thích ý nghĩa về việc thoái xuất ĐCSTQ và các cơ quan liên hệ của chúng, tất cả họ đều thoái xuất. Một thanh niên tại Nội Mông Cổ đã bật máy điện thoại sang nghe loa sau khi nhận điện thoai để mọi người cùng nghe, anh ấy và năm người bạn đang ăn cơm với nhau nghe được sự thật. Tất cả họ đều thoái xuất và sau đó cho tôi số điện thoại của các bạn học và họ hàng của họ. Tôi gọi từng người một và tất cả đều thoái xuất.
Có một đêm, tôi gọi cho một thanh niên, anh này cũng bật điện thoại sang nghe loa. Tôi không biết nhưng vì đường truyền rất ồn. Khi tôi khuyên anh ấy nếu gặp bất trắc nên thành tâm niệm, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo”, thì tôi nghe rất nhiều tiếng cùng đọc lớn qua điện thoại “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi giật mình và ứa nước mắt. Tôi đã giúp từng người họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Có một lần người mà tôi gọi là bí thư ĐCSTQ một cấp nào đó. Sau khi ông ấy thoái xuất, ông ấy tự ý chuyển điện thoại cho người khác. Người này lại chuyển điện thoại cho người khác, cứ tiếp tục như thế. Khi tôi đang nói chuyện với người thứ tư, tôi biết rằng tất cả họ là những cấp lãnh đạo và tất cả đều nói rất lịch sự. Khi điện thoại được chuyển đến người lãnh đạo cuối cùng, ông ấy bày tỏ lòng biết ơn đến Pháp Luân Công, nói rằng “Chị rất xuất sắc. Mặc dù tôi không thấy chị, nhưng suy từ giọng nói, có lẽ chị còn rất trẻ và đẹp. Chúc cho chị trẻ mãi.” Còn có nhiều người mà tôi gọi, những người này cũng cùng quê hay đã làm trong quân đội với Sư phụ. Họ nói rằng họ nhớ Sư phụ và hy vọng ông sẽ trở về thăm quê. Họ nhờ tôi gửi lời chào đến Sư phụ và nhắc nhở Sư phụ bảo trọng.
Cũng có rất nhiều cuộc điện thoại mà rất cần thiết cho việc tu tâm tính của tôi. Một lần tôi gọi cho nhân viên Phòng 610. Ông ta nói với tôi như đang thẩm vấn tôi, “Chị có biết tôi làm ở đâu không?” tôi trả lời “Bất cứ cơ quan chính phủ nào cũng để phục vụ cho dân. Có người nói rằng nếu ông giữ chức vụ trong chính quyền nhưng không phục vụ cho dân, thì ông nên trở về nhà trồng khoai.” Ông đáp ngay lại “Tôi đang làm cho Phòng 610 thành phố. Tôi đã biết chị đang ở đâu.” Tôi cầu nguyện Sư phụ bảo hộ cho tôi và phát chính niệm để tiêu trừ tà ác đang đứng sau ông ấy. Tôi nói “Vì ông làm việc cho Phòng 610 ông không cần tôi nói cho ông về chân tướng. Hãy dừng những hành động bức hại ngay lập tức để ông và gia đình ông có một tương lai tốt đẹp. Tổ chức Thế giới Điều tra việc bức hại Pháp Luân Công đang thu thập những bằng chứng tội ác của những kẻ bức hại. Công lý là điều không tránh khỏi đối với những ai bức hại các học viên Pháp Luân Công. Sự lựa chọn duy nhất đối với ông là nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ, chấm dứt bức hại, và bảo vệ các học viên.” Ông ấy nói rằng ông ấy đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của tôi. Tôi nói “Vậy tôi hy vọng rằng ông nên mở cho tất cả các Phòng 610 trên toàn Trung Quốc nghe. Nếu tất cả họ đều chấm dứt bức hại các đệ tử, thì ông sẽ nhận vô lượng phúc báo.” Ông ấy nói “Tôi sẽ đến bắt chị bây giờ”. Tôi trả lời “Thưa ông, điều đó có lợi gì cho ông không? Thiện và ác hữu báo là chân lý”. Tôi kể chi tiết tất cả chân tướng về Pháp Luân Công và dùng nhiều ví dụ. Cuối cùng, tôi nói “Nếu tôi gọi ông, thì đây là thiên duyên tiền định, và tôi hy vọng rằng ông sẽ trân quý mối duyên này và càng trân qúy mạng sống của ông. Ông có thể thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng bí danh. Bí danh là Quang Minh nhé.” Ông ấy đã đồng ý.
Trong một lần khác, cuộc điện thoại của tôi đến một thanh niên và anh nói với tôi anh là thành viên của đội Thiếu niên Tiền phong. Khi tôi đang giúp anh ấy thoái xuất, anh ấy bắt đầu chửi mắng tôi bằng ngôn từ tục tĩu. Tôi không giận gì cả và nói rất bình tĩnh “Tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là để giúp anh cứu mạng mình khi gặp bất trắc, chứ không có gì khác. Tại sao anh lại quá khích vậy?” Anh ấy lập tức thay đổi và đồng ý thoái xuất đội Thiếu niên Tiền phong. Anh ấy cảm ơn rất nhiều lần. Cuối cùng, anh ấy gửi tôi một lời “Cảm ơn.”
Từ khi tôi dùng điện thoại để gọi và khuyến khích mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi thật sự cảm nhận rằng tất cả chúng sinh đang háo chờ sự cứu độ của chúng ta. Sau khi biết được sự thật, nhiều người thật sự tìm kiếm sách Pháp Luân Đại Pháp, và một số muốn tìm quyển cửu bình và các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp khác. Một số cho tôi địa chỉ và số điện thoại. Tôi gửi tài liệu cho một số người. Tôi không thể gửi cho những người khác vì lý do đặc biệt. Tôi muốn đề nghị rằng những đệ tử khác cũng dùng điện thoại di động và khuyến khích những người khác thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Gọi điện thoại là một cách cứu người, cũng như là môi trường để tu luyện tinh tấn hơn. Một đệ tử phải giữ vững chính niệm từ đầu đến cuối trong toàn bộ quá trình nói chuyện. Nếu không thì người nhận điện thoại sẽ cắt ngang hay không chịu thoái.
Nói tóm lại, tôi đã có rất nhiều cảm nhận kể từ khi tôi gọi điện thoại để khuyến khích nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Đồng thời, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành và tinh tấn rất nhiều. Người đời nói rằng thời giờ là tiền bạc, nhưng đối với chúng ta thời giờ là mạng sống. Tôi cảm thấy rằng từng phút của cuộc đời tôi là cho tất cả chúng sinh. Tất cả các học viên xung quanh tôi cũng đang gọi điện thoại. Tôi nghĩ rằng nếu tất cả chúng ta đều làm, chúng ta chắc chắn sẽ đạt được những gì mà Sư phụ muốn, “…hễ địa phương nào có người thì đều phải đến,” (“Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân”) và chúng ta chắc chắn sẽ cứu nhiều người Trung Quốc hơn.
Xin từ bi chỉnh sửa những điểm còn chưa đúng.
Con cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Hợp thập.
_____________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/29/明慧法会–通过手机直接劝退-249581.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/8/129921.html
Đăng ngày 7-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.