Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-07-2023] Cách đây vài hôm, tôi đến thăm đồng tu Trần, người đang trải qua nghiệp bệnh. Sau khi nhận thấy hành vi của đồng tu Trần không phù hợp với Pháp, tôi đã tỏ ra khó chịu khi trao đổi về tình huống của cô ấy với các đồng tu khác. Những gì tôi nói dường như ngụ ý rằng tôi đã tu luyện và học Pháp tốt hơn cô Trần.
Sáng ngày hôm sau, tôi cảm thấy lưỡi mình rất đau, tựa như có một vết phồng rộp. Tôi lập tức ý thức được đây chính là do bản thân đã không tu khẩu tạo thành. Tôi ngộ ra rằng mình đã không có tâm từ bi đối với hoàn cảnh của cô Trần. Các đồng tu đang trong ma nạn nghiệp bệnh đều đang mong đợi đến ngày có thể vượt quan. Tôi chẳng những không xem chuyện của đồng tu như là chuyện của mình mà ngay cả sự đồng cảm với cô Trần cũng không có. Đồng tu Trần đang phải đối mặt với khổ nạn và đủ loại can nhiễu, đối với cô mà nói thì rất khó để đột phá. Lẽ ra tôi nên trợ giúp cô bằng chính niệm chứ không phải than vãn về cô.
Tâm coi thường đồng tu
Tôi cũng tìm thấy một chấp trước ẩn giấu rất sâu khác, rằng tôi cảm thấy mình vượt trội hơn một số đồng tu. Dù biết rằng các đồng tu tinh tấn hơn mình trong việc giảng chân tướng nhưng tôi cũng có quan niệm rằng họ quá tập trung vào làm các hạng mục Đại Pháp mà coi nhẹ tu luyện bản thân hoặc hướng nội. Vậy nên tôi đã hình thành thành kiến với những học viên này.
Cho đến một ngày, tôi cùng hai đồng tu đi ra ngoài để nói với mọi người về cuộc bức hại. Trong đó có một đồng tu cao tuổi, người mà tôi nghĩ rằng đã không chú ý tu tâm. Hôm đó chúng tôi đến một khu chợ mà chúng tôi từng đến trước đó. Mọi người rất lạnh lùng với chúng tôi khi chúng tôi cố gắng đưa cho họ tài liệu chân tướng. Tâm tôi tràn đầy mâu thuẫn và có suy nghĩ tiêu cực về người dân vùng này. Đa số người lớn tuổi đều đã nghe qua chân tướng nhưng những người trẻ tuổi lại không muốn tiếp nhận sự thật. Sau khi đi vài vòng quanh chợ, tôi chỉ khuyên được hai người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.
Trên đường về, chúng tôi nói chuyện về trải nghiệm của mình. Vị đồng tu cao tuổi nói: “Tôi dừng lại ở một quầy hàng và nhìn thấy một chàng trai ở đó. Tôi quyết định giảng chân tướng cho cậu ấy. Sau đó, tôi nhìn thấy một người khác đi ngang qua và cũng muốn cứu cậu ấy. Vì thế tôi đã đứng một chỗ suốt cả buổi mà không phải di chuyển chút nào.” Vị đồng tu đã giúp được 13 người thoái Đảng vào sáng hôm đó. Lúc này, tôi ý thức được rằng đồng tu lớn tuổi có tâm tính cao hơn tôi rất nhiều.
Mặc dù chúng ta không lấy số người nhiều ít mà chúng ta đã giúp thoái xuất khỏi ĐCSTQ để làm tiêu chuẩn đánh giá tầng thứ tu luyện, nhưng sự khác biệt vẫn rất rõ ràng. Tâm của người học viên lớn tuổi rất thuần tịnh khi cứu người, cho nên chính niệm của bà có thể tiêu trừ tà ác ở không gian khác, và những người hữu duyên cũng nguyện ý đến và lắng nghe bà. Đó là lý do vì sao chúng tôi giảng chân tướng ở cùng một khu vực nhưng kết quả lại rất khác nhau. Tôi đột nhiên ý thức được tâm kiêu ngạo và tự cao của mình. Nhìn bề ngoài, người học viên lớn tuổi dường như không tu luyện tâm tính nhưng trên thực tế, phần tu luyện tốt của bà đã được cách khai nên tôi không thể nhìn thấy.
Bất thiện, bất nhẫn
Có lần, một đồng tu chỉ ra những khuyết điểm của tôi nhưng tôi không chấp nhận mà còn biện giải. Sau đó, tôi quay lại và chỉ trích đồng tu đó. Thực ra, vị đồng tu này đã làm tốt ba việc và chú trọng tu tâm tính nhưng tôi lại rất chỉ trích cô ấy. Có lẽ vì chúng tôi biết nhau rất rõ nên tôi cảm thấy mình có thể nói bất cứ điều gì mình muốn với cô.
Sau khi về đến nhà, tôi hối hận về hành vi của mình và cảm thấy hổ thẹn. Ngẫm lại chuyện ngày hôm đó, rất nhiều quan niệm và chấp trước người thường của tôi đã được phơi bày. Đầu tiên là tâm bảo vệ bản thân và tâm tranh đấu. Nếu ai đó chỉ trích tôi, theo bản năng tôi sẽ phản kích lại họ. Dẫu biết rằng sẽ gây tổn thương người khác nhưng tôi vẫn làm. Biểu hiện trong khoảnh khắc đó chính là ma tính. Điều đó nói lên rằng tôi đã không tu luyện vững chắc bởi cả thiện và nhẫn tôi đều không có. Khi tôi trả đũa và chỉ trích đồng tu ấy, cô ấy đã rất bình tĩnh và không động tâm. Điều này cho thấy đồng tu đó có tâm tính cao hơn tôi.
Một sự việc khác cũng bộc lộ những thiếu sót của bản thân tôi. Con gái của một đồng tu đã gọi điện để mượn bà ấy 10.000 Nhân dân tệ. Lúc đầu, đồng tu này đồng ý nhưng sau đó lại từ chối cho con vay tiền. Con gái của bà thực sự khó chịu và đã nói những điều khó nghe với bà. Bà không hề động tâm hay tức giận với con gái mình. Sau khi cân nhắc, bà quyết định cho con gái vay tiền. Khi biết được sự việc này, tôi nhận ra rằng nếu con cái của tôi hành động như vậy thì tôi sẽ không thể phản ứng một cách bình tĩnh và từ bi như bà ấy.
Tôi phát hiện rằng biểu hiện của bản thân trước những tình huống bất ngờ có thể phản ánh chân thực tâm tính của tôi. Sự việc qua đi, khi ngẫm lại tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Là một người chân tu, tôi phải đo lường ngôn hành của mình theo tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/28/463452.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/27/211509.html
Đăng ngày 26-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.