Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2023]

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Nhiều năm qua, tôi đã đối mặt với nhiều mâu thuẫn mà mang đến cho tôi cơ hội để đề cao bản thân, nhưng chưa bao giờ có điều gì đó dữ dội đến mức khiến tôi như thể rơi vào bế tắc. Tuy nhiên, “Chiến dịch Xóa sổ” gần đây của chế độ Cộng sản là một khảo nghiệm tâm tính lớn đối với tôi. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ và uy lực của Pháp, tôi đã vượt qua khổ nạn bằng cách phủ nhận an bài của cựu thế lực, đề cao bản thân thông qua học Pháp và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công).

Kiên định đức tin

Tôi bất ngờ rơi vào tình huống khó khăn khi cấp trên của tôi gọi tôi vào văn phòng của ông ấy và yêu cầu tôi ký tam thư tuyên bố từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Tôi không biết phải làm gì, cũng không nghĩ được gì để nói với ông ấy. Tôi chỉ biết mình sẽ không ký nó cho dù thế nào đi chăng nữa. Vì cần chữ ký của ai đó cho “Chiến dịch Xóa sổ,” ông ấy tiếp tục gây áp lực cho tôi những ngày sau đó và thậm chí còn đe dọa đuổi việc tôi. Tôi không biết phải làm gì và nên đáp lại như thế nào.

“Mình nên giảng chân tướng cho cấp trên của mình và cấp quản lý cao hơn,” tôi nghĩ. Nhưng tôi không biết tiếp cận họ như thế nào. Liệu họ có lắng nghe tôi không? Liệu họ có hiểu ra không? Tôi nên giảng chân tướng cho họ từ khía cạnh nào đây? Tôi đã nói về việc cứu độ chúng sinh rất nhiều lần rồi, nhưng lúc này tôi bối rối không biết nói gì và làm gì. Sự bế tắc kéo dài. Cấp trên của tôi ngày càng thiếu kiên nhẫn với tôi-ông ấy không hiểu tại sao tôi lại cứng đầu đến vậy. Mặt khác, tôi lại không thể tự giải thích cho rõ ràng, điều đó càng làm ông ấy tức giận hơn.

Mỗi ngày tôi vắt óc suy nghĩ rất lâu, hy vọng tìm được phương cách tốt để giảng chân tướng cho những quản lý cấp cao nơi tôi làm việc, bao gồm cả cấp trên của tôi. Tôi có thể làm được mọi việc nhưng lại không hoạt ngôn cho lắm. Tôi hiếm khi giảng chân tướng cho từng người bởi vì lịch làm việc của mình. Thay vào đó, tôi phân phát các tờ rơi giảng chân tướng vào ban đêm sau khi học Pháp. Tôi nên làm gì đây? Tôi sẽ cứu những người đồng nghiệp của mình thế nào đây? Tôi hối tiếc đã không làm việc này nhiều và giờ đây tôi còn không biết nên bắt đầu từ đâu và như thế nào.

Giảng chân tướng cho cấp trên

Sư phụ nhìn thấy nguyện ước cứu chúng sinh chân thành của tôi nên đã điểm hóa cho tôi: “Nếu nói không được thì có thể viết ra.” Tôi nghĩ: “Phải rồi. So với việc thể hiện bản thân bằng lời nói, thì mình viết tốt hơn. Mình có thể viết một lá thư giảng chân tướng. Việc này cũng có thể đạt được mục đích.”

Với sự gia trì của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi bắt tay vào thảo một lá thư gửi cho sếp của mình. Tôi nói về việc tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp như thế nào và điều đó đã thay đổi tôi tốt hơn ở nhiều phương diện ra sao. Tôi giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì và pháp môn dạy mọi người thực hành theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt như thế nào. Tôi cũng nói về mục đích tồn tại duy nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc và vô số tội ác không thể tha thứ mà nó đã phạm phải. Cuối lá thư tôi kiến nghị bất kỳ ai nhận được nó nên thực sự phân biệt được chính và tà, không bị ĐCSTQ lừa dối, và hãy chọn cho mình và gia đình một tương lai tươi sáng.

Sau khi tôi gửi bức thư cho ba quản lý các cấp của công ty, cấp trên của tôi đã ngừng nhấn mạnh vào vấn đề này. Tôi tăng cường học Pháp, đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, bất kể khi nào tôi có thời gian. Với sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã đề cao nhanh chóng và ngộ ra những Pháp lý cao hơn. Tôi trở nên thanh tỉnh, có chính niệm mạnh mẽ hơn và nhìn rõ hướng đi trong tu luyện của mình.

Bị đình chỉ công việc

Vài ngày sau, cấp trên của tôi nhắn tôi đến văn phòng của ông. “Hết thảy đều do Sư phụ định đoạt,” tôi gia cường chính niệm. “Mình sẽ xử lý việc này một cách đường đường chính chính.” Khi tôi bước vào, cấp trên của tôi và vài thành viên Ban quản trị khác đang ngồi đợi.

“Chị vẫn sẽ không ký tam thư à?” cấp trên của tôi hỏi. “Lẽ nào không thể thay đổi quyết định của chị sao? Tôi đã làm mọi việc có thể và đã cố hết sức rồi. Chúng tôi không muốn chị bị mất việc và hy vọng chị sẽ ký. Nhưng, chị vẫn cứng đầu quá khiến chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Bên Ủy ban Chính trị và Pháp luật đang chờ báo cáo và chúng tôi sẽ phải đề cập đến chị bởi vì đó là nghĩa vụ của chúng tôi.”

Trong khi nghe ông ấy nói về kế hoạch của mình, tôi biết những người ra quyết định trong công ty vẫn chưa hiểu đầy đủ chân tướng. Khi tôi hỏi liệu mọi người đã đọc hết lá thư mà tôi gửi chưa, tất cả họ đều xác nhận là đọc rồi. Một vị quản lý nhận xét rằng tất cả họ đều biết tôi là người tốt, điều này thì không có gì phải bàn, nhưng việc tu luyện Pháp Luân Công là chống lại luật pháp. Tôi giải thích cho họ rằng ĐCSTQ mới là kẻ phạm luật. Việc tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp ở Trung Quốc và họ đừng đứng về phía tà Đảng mà làm hại chính mình.

Lúc này, một vị quản lý cấp Phó cất giọng: “Nếu ĐCSTQ nói những gì các chị làm là bất hợp pháp, thì nó là bất hợp pháp. Nếu Đảng nói chị có tội, thì chị có tội. Các chị đã bị đối xử bất công và cuộc bức hại không có cơ sở pháp lý-thế thì sao? Các chị vẫn đang sống dưới xã hội do ĐCSTQ cai trị đó thôi. Đảng trả lương cho tôi vì vậy tôi phải làm việc cho Đảng và sẽ làm bất kỳ điều gì mà Đảng yêu cầu.” Tôi cố gắng giải thích sâu hơn, nhưng ông ấy cắt ngang lời tôi và không muốn nghe thêm điều gì nữa.

Vậy là tôi bị đình chỉ công việc và chỉ có vài ngày để quyết định lựa chọn giữa việc ký tuyên bố hay mất việc. Nếu tôi không ký tuyên bố từ bỏ đức tin của mình, cảnh sát sẽ can thiệp vào và tôi sẽ phải trải qua một thủ tục pháp lý. “Đây thực sự là ý định của anh phải không?” tôi hỏi, “Đây thực sự là điều mà anh lựa chọn phải không?” vị Phó quản lý lạnh lùng nói: “Đúng, đây là điều chúng tôi chọn-chúng tôi đã quyết định rồi.” Tôi biết mình không thể nói gì thêm nữa nên rời đi.

Sau khi trả lại thẻ công việc cho bộ phận nhân lực, tôi đi qua phòng của vị Phó quản lý. Qua làn khói xanh dày đặc, tôi thấy anh ta ngồi thụp trên ghế, đầu cúi xuống và đang hút xì-gà. Anh ta ngẩng lên liếc nhìn tôi và dường như có mối bận tâm trong lòng. Cái nhìn của anh ta khiến lòng tôi xót xa, nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ: “Tôi thật vô dụng, hy vọng những học viên khác giảng chân tướng tốt hơn có thể cứu anh.”

Tôi gói ghém đồ đạc của mình và chuẩn bị rời đi. Một vài đồng nghiệp thân thiết buồn bã không nỡ nhìn tôi ra đi. Họ bảo tôi ngốc và thấy tiếc cho tôi. Họ khóc và dặn tôi đừng quên họ.

Hết thảy đều dưới sự kiểm soát của Sư phụ

Tôi giữ bình tĩnh cho tới khi về tới nhà. Sau đó, tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tất cả những quan niệm người thường và suy nghĩ phụ diện của tôi là một mớ hỗn độn. Tôi thấy buồn khi một số đồng nghiệp thân thiết đã không đến chào tạm biệt vì sợ bị liên lụy. Tình bạn nhanh chóng phai nhạt vì tư lợi. Tôi cảm thấy bị phân biệt-đó là cách đối xử không công bằng với tôi chỉ vì tôi muốn làm một người tốt. Tôi giận giữ và cay đắng rằng lãnh đạo nơi tôi làm việc đã không thể phân định đúng sai. Thật đáng xấu hổ khi họ chọn đứng cùng phía với ĐCSTQ. Tôi cảm thấy bất lực khi mất đi công việc là nguồn thu nhập duy nhất. Thật tủi nhục khi bị đuổi việc trước toàn thể công ty. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đủ loại cảm xúc và suy nghĩ đột nhiên xuất ra.

Tôi không kết hôn và sống một mình. Tôi dựa vào lương để chi trả tất cả chi phí sinh hoạt của bản thân. Bây giờ tôi đang chờ bị sa thải và bị lấy đi mọi thứ mà tôi trông cậy vào. Cả thế giới của tôi đã sụp đổ. “Mình sẽ phải làm gì đây? Mình đã 40 tuổi rồi và không có kỹ năng khác. Cho dù mình đi tìm một công việc bán thời gian, cũng sẽ không có ai thèm quan tâm tới mình. Mình sẽ nuôi sống bản thân thế nào đây?” Càng nghĩ tôi càng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Tôi khóc nức nở.

Rồi đột nhiên tôi nghĩ: “Mình là ai? Mình là một học viên Đại Pháp mà. Mình có Sư phụ quản mà. Sư phụ luôn theo dõi và bảo hộ mình. Chỉ có Sư phụ mới có thể quyết định chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Tại sao mình phải khóc chứ?” Tôi ngừng khóc và nghĩ: “Đi học Pháp đi.”

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu-Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi không còn ôm giữ bất kỳ suy nghĩ nào nữa mà tập trung học Pháp với một tâm trí bình tĩnh và sáng suốt. Từng đoạn Pháp mà tôi đọc có thể áp dụng cho vấn đề của tôi ngay lập tức, như thể Sư phụ đang nói cho tôi biết nên làm gì, cần tu luyện ra sao và điều gì nên làm tiếp theo. Đầu óc tôi đã có thể tĩnh lại, nhưng tâm tôi vẫn nặng nề-tôi lo lắng cho cuộc sống của mình. Đêm đó tôi nằm trên giường mà không tài nào ngủ được. Những chấp trước và quan niệm người thường khuấy đảo mọi loại suy nghĩ trong tôi. Khi tôi lơ mơ ngủ, tôi trông thấy Sư phụ. Như một đứa trẻ, tôi ngồi xuống bên cạnh Ngài và khóc: “Họ muốn sa thải con. Con sẽ làm gì tiếp theo đây thưa Sư phụ?” Tôi bắt đầu khóc to lên. Sư phụ nhìn tôi với lòng từ bi vô hạn và an ủi tôi: “Không sao. Không sao. Mọi thứ đều dưới sự kiểm soát của Sư phụ. Mọi thứ đều ổn thôi.” Tôi đột nhiên thức dậy và nghĩ: “Mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của Sư phụ. Đó chẳng phải là Sư phụ mới quyết định mọi thứ sao? Vậy thì những thứ mà mình có, công việc của mình, lương của mình, ngay cả việc mình có bị sa thải hay không, sẽ kiếm sống thế nào-chẳng phải là Sư phụ quyết định hết thảy sao? Làm sao mà một người thường có quyền sa thải mình chứ? Làm sao mà một người thường có thể an bài cuộc đời mình được? Nhưng mà, ai đã an bài mọi thứ mà mình đang trải qua? Đó không phải là Sư phụ. Làm sao mà Sư phụ lại đặt mình vào tình huống này chứ? Đó hẳn là cựu thế lực. Chẳng phải tất cả những điều này là do cựu thế lực an bài sao? Mình đã vô tình bước đi trên con đường do cựu thế lực an bài. Mình là đệ tử của Sư phụ. Mình không thể tuân theo an bài của cựu thế lực được. Mình không thừa nhận bất cứ an bài nào của cựu thế lực. Công việc và tiền lương của mình do Sư phụ cấp cho để mình chứng thực Pháp và cứu chúng sinh. Cựu thế lực muốn mình bị sa thải, nhưng lời của chúng không được tính. Mình chỉ nghe the Sư phụ. Nếu Sư phụ muốn mình làm công việc này, thì công việc này vẫn là của mình. Nếu Sư phụ không muốn mình làm ở đó nữa, thì Sư phụ sẽ có một an bài khác cho mình. Mình cần buông bỏ chấp trước và đi theo những gì Sư phụ đã sắp đặt cho mình.” Tôi nhanh chóng cảm thấy tốt hơn khi những sự lo lắng và buồn phiền của tôi biến mất. Tôi quyết định chỉ đi theo an bài của Sư phụ.

Đề cao bản thân

Tôi trở nên minh bạch rằng toàn bộ khổ nạn này do cựu thế lực bày ra và rằng tôi cần phủ nhận và thanh trừ tất cả chúng. Tôi không ngừng học Pháp và chú tâm vào đề cao bản thân theo sự dẫn dắt của Sư phụ và Pháp. Giờ đây tôi đã hiểu rõ hơn tầng thứ tâm tính mình ở đâu-phản ứng của tôi thực sự thể hiện tầng thứ của tôi. Khi tôi nghĩ mình sẽ mất đi mọi thứ mà đời mình phụ thuộc, mọi thứ định vị mình trong xã hội, và khi danh, lợi, tình của tôi bị đe dọa, tôi đã quên mất vấn đề thực sự là gì.

Xem xét bản thân kỹ hơn, tôi nhận ra rằng trong sâu thẳm tôi vẫn muốn “sống một cuộc sống tốt đẹp” trong người thường. Tôi muốn được thoải mái và sợ phải chịu đựng bất kể khổ nạn hay khó khăn nào. Tôi muốn mọi thứ đi theo cách của mình và chỉ có “những điều tốt” đến với mình. Tôi sợ phải sống một cuộc đời cơ cực, điều đó tức là tôi không muốn mất việc, mất tiền lương và sự ổn định tài chính. Tôi không thể chịu được cái suy nghĩ về việc đồng nghiệp cười nhạo và xem thường tôi. Nguy cơ mất thể diện và không thể ngẩng cao đầu trước người khác đã hại tôi. Tôi lo lắng rằng bạn bè và người thân của tôi sẽ hiểu sai về tôi. Tôi sợ bị bắt và tra tấn. Tôi sợ bị thu hoạch tạng khi đang còn sống. Tôi không muốn chết và trở thành một nạn nhân khác của cuộc bức hại. Tôi đã có quá nhiều quan niệm người thường. Tôi ôm chặt chúng và không thể buông. Đó là lý do tại sao tôi đã khiến mình rơi vào tình huống khó khăn như vậy. Lúc đầu tôi rất sợ mất việc. Tôi cảm thấy vụn vỡ, không biết phải làm gì và hoàn toàn gục ngã. Tôi chỉ mong chính Pháp sẽ kết thúc ngay lúc đó để tôi không phải trải qua thống khổ. Khi nghĩ về điều này, tôi nhận ra mình hoàn toàn vẫn là một người thường. Dù đã tu luyện rất nhiều năm, tôi vẫn chưa vượt lên khỏi tầng con người, và suy nghĩ của tôi vẫn như một người thường. Không chỉ vậy, tôi đã tự mình chuốc lấy tất cả những đau đớn này. Thật đáng buồn làm sao? Tôi đã bị tụt lại phía sau trong tu luyện và sẽ phải nỗ lực hơn để theo kịp. Tôi cần học Pháp nhiều hơn và đề cao bản thân nhanh nhất có thể.

Phủ nhận an bài của cựu thế lực

Tôi đã nhìn nhận lại khổ nạn mà “Chiến dịch Xóa sổ” gây ra, cách tôi xử lý ra sao và tâm tôi biến đổi như thế nào trong suốt quá trình đó. Đột nhiên tôi ngộ ra rằng đó hoàn toàn là việc làm của ĐCSTQ và không liên quan gì tới tôi. Tôi đã không nhận ra điều này sớm và bị cuốn vào đó. Khi cấp trên của tôi nói tôi phải lựa chọn giữa sa thải và ký tuyên bố, không do dự gì, tôi liền nói là tôi sẽ không ký. Tôi nghĩ mình đang làm điều đúng-không từ bỏ tu luyện Đại Pháp dù có bị sa thải. Suy nghĩ này, dù lúc đó tưởng chừng là chính niệm, nhưng kỳ thực là thừa nhận sự an bài của cựu thế lực. Tại sao tôi lại phải lựa chọn trong hai thứ mà cựu thế lực đưa ra cho tôi? “Chiến dịch Xóa sổ” là việc làm của tà ác và tôi không có quan hệ gì với nó. Tôi là đệ tử của Sư phụ, do vậy tôi phải phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Chỉ có Sư phụ mới có thể quyết định điều gì sẽ đến với tôi. Tôi bắt đầu truy xét lại những sự việc dẫn đến việc đình chỉ công việc của mình. Tôi nhận ra rằng mình đã mù quáng đi theo an bài của cựu thế lực trong suốt quá trình đó. Bây giờ tôi đã nhìn rõ nó là gì và hoàn toàn phủ nhận tất cả chúng. Cựu thế lực chẳng những đang cố gắng hủy hoại tôi mà còn hủy hoại chúng sinh. Tôi quyết định tiếp tục giảng chân tướng cho lãnh đạo của mình. Về công việc, Sư phụ sẽ quyết định cho tôi-tôi không phải lo lắng về nó. Tôi chỉ cần tập trung vào những gì cần làm.

Mọi thứ xoay chuyển

Ngay khi tôi có ý định giảng chân tướng sâu hơn cho lãnh đạo, một đồng nghiệp đã nhắn tin cho tôi. Vị quản lý và Phó quản lý quyết định sa thải tôi đã chuyển đi. Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi bất ngờ-tất cả những điều này là sao đây? Tôi mới chỉ dự định giảng chân tướng cho họ. Họ không còn làm cho công ty nữa sao? Nhưng rồi tôi nghĩ: “Nếu đây là điều phải đến, vậy nó tất phải đến. Sư phụ đã có kế hoạch cho mọi việc. Mình sẽ giảng chân tướng cho lãnh đạo mới.” Sau đó, một lãnh đạo khác gọi điện cho tôi và nói tôi sẽ không bị mất việc nhưng tôi sẽ bị phạt. Ông ấy bảo tôi đến văn phòng để ký một số giấy tờ. Mọi thứ đã xoay chuyển 180 độ. Nhưng thật ngạc nhiên, tôi rất bình tĩnh và không động tâm, như thể mọi việc là như vậy. Đây là bằng chứng cho thấy Sư phụ quyết định hết thảy và mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Ngài. Không bị sa thải là tin tốt, nhưng tôi không chấp nhận việc bị phạt-tôi không làm gì sai và là một nhân viên tốt. Tôi làm việc chăm chỉ, đáng tin cậy và thường làm tốt hơn nghĩa vụ. Chính Ban quản lý công ty đã tuân theo “Chiến dịch Xóa sổ.” Họ đã đình chỉ tôi, đe dọa sa thải tôi, giữ lương của tôi và cố gắng thúc ép tôi ký tuyên bố từ bỏ đức tin. Họ đã gây ra rắc rối và làm gián đoạn nhịp sống yên bình của tôi, và bây giờ họ còn muốn xử phạt tôi ư? Tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, điều này mang đến cho tôi cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng cho cấp quản lý một lần nữa. Lần này, họ không nói gì và sự việc kết thúc ở đó. Tôi cũng nhân cơ hội này viết một lá thư giảng chân tướng cho lãnh đạo mới và yêu cầu được phục hồi công việc, không có ràng buộc kèm theo và được đền bù hoàn toàn. Tôi khuyên người lãnh đạo mới hãy làm điều đúng đắn và ủng hộ công lý. Một đồng nghiệp đã giúp tôi chuyển bức thư trong khi tôi kiên nhẫn đợi ông ấy phản hồi. Một hôm khi đang học Pháp, điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Tôi mở ra thì thấy lương của mình đã được trả vào tài khoản và không thiếu một xu. Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi báo tôi quay lại công việc. Khi nghe thấy điều này, trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, mừng mừng tủi tủi. Mọi thứ diễn ra trước mắt tôi như một bộ phim. Tôi tràn đầy lòng biết ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ và bảo hộ tôi. Tạ ơn Sư phụ đã an bài mọi thứ cho con. Tôi bối rối không biết nói gì để diễn tả lòng biết ơn của mình và bật khóc. Tạ ơn Sư phụ vì sự bảo hộ không ngừng của Ngài.

Lời kết

Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, tôi hiểu rõ hơn về những điều mà khiến tôi nhầm lẫn vào thời điểm đó. Tôi đã để Sư phụ định đoạt hết thảy trong suốt quá trình này, ngay cả tại thời điểm khó khăn nhất. Vậy thì tại sao Sư phụ để cho kế hoạch của cựu thế lực diễn ra? Giờ đây cuối cùng tôi đã hiểu rõ-Sư phụ đã lợi dụng an bài của cựu thế lực để giúp tôi đề cao và kiến lập uy đức. Sư phụ muốn tôi ngày càng thành thục trong tu luyện. Qua sự việc này, các đồng nghiệp và lãnh đạo của tôi cũng có cơ hội sắp đặt vị trí cho họ và lựa chọn tương lai cho chính họ. Quan trọng nhất là, tôi đã tìm thấy những chấp trước và quan niệm người thường ẩn sâu mà tôi không biết. Nếu không có sự giúp đỡ của Sư tôn, chắc hẳn tôi đã không thể vượt qua khổ nạn to lớn này. Tạ ơn Sư phụ! Con sẽ tu luyện tinh tấn, tiếp tục đề cao và không để Sư phụ phải thất vọng. Con sẽ báo đáp ân Sư bằng chính niệm chính hành.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/30/445390.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/25/211474.html

Đăng ngày 26-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share