Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2007] Một ngày kia, tôi thình lình gặp một người đàn bà, mà tôi có một cảm giác lạ lùng. Tôi nghĩ bà ta có thể là một viên chức cảnh sát hoặc một mật thám viên. Bà bắt đầu gợi chuyện với tôi. Tôi chỉ cảm thấy từ bi đối với bà và không cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của tôi.

Khi tôi hỏi bà ta về nghề nghiệp của bà ta. Bà nói rằng bà là một viên chức cảnh sát. Tôi nói với bà ta, “Tôi biết bà là một viên chức cảnh sát. Tôi cũng cảm thấy bà không phải chỉ là một viên chức cảnh sát tầm thường.” Bà ngạc nhiên và hỏi tôi điều chi làm bà xem khác với những người khác. Bà hỏi tôi nhiều lần. Tôi chỉ trả lời với bà đó là giác quan thứ sáu của tôi. Bà ngạc nhiên. Có lẽ bà cảm thấy là tôi khác với những người khác. Bà mở cửa tâm hồn và nói chuyện với tôi. Bà nói với tôi bà là một mật thám được mướn vào trong nghành kỹ thuật. Sau khi bà rời quân đội, bà nhận một sự huấn luyện nghề nghiệp đặc biệt và sống một đời sống đôi. Không ai trong gia đình bà và bạn bè mà biết rằng bà có một căn cước đặc biệt. Vì đó, bà sống một đời sống đen tối từ nhiều năm nay. Bà gần như không có bạn và cảm thấy rất cô đơn. Bà nói bà muốn sống một đời sống bình thường, như những người đàn bà khác, nhưng bà không thể. Bà đã sống một đời sống tinh thần khắc khoải trong một thời gian dài.

Bà nói với tôi các mật thám hiện hữu cùng khắp Trung Quốc – trong quân đội, trong thương mại và nhiều nghành khác. Bà nói có thể có mật thám trong các bạn bè hoặc đồng nghiệp của tôi. Họ len lõi trong mọi góc nẻo xã hội. Họ cả có thể là một người hốt rác, sửa xe đạp hoặc bán báo ngoài đường. Mật thám trong bưu điện xem xét các gói đồ với những máy móc đặc biệt, và mọi thư từ liên hệ đến Pháp Luân Công là bị chặn lại. Thư từ quốc tế thường mất bốn ngày để đi đến nơi, nhưng dân chúng nói rằng nó mất năm ngày. Các mật thám dùng cái ngày dư đó để kiểm soát các gói đồ. Họ kiểm ngày của gói đồ cũng như bên trong chúng. Bà nói với tôi chớ bao giờ bỏ tiền vào thư, vì các nhân viên đó sẽ ăn cắp nó.

Trong lúc nói chuyện, bà hỏi tôi có biết sự thật về ‘cuộc phản đối Thiên An Môn năm 1989. “Tôi nói với bà ta tôi có xem CD về đó ở ngoại quốc. Bà nói với tôi rằng điều tôi được xem chỉ là một phần tí xíu. Đơn vị quân đội mà bà thuộc vào lúc bây giờ là đích thân liên hệ đến vụ giết chóc, mà vô cùng dã man, không thể tưởng tượng dã man đến như vậy. Tôi nói với bà ta nội dung của Cửu bình về Đảng cộng sản. Vì bà đã đi theo đảng tà ác trong quân đội, với sự đồng ý của bà, tôi giúp bà rời bỏ đảng dưới một tên mượn tạm. Bà rất vui mừng.

Sau này bà nói lên sự hối hận đã chọn con đường sai và sống một đời sống vô ý nghĩa. Tôi nói với bà là người ta phải có một đức tin. Nhiều người Trung hoa không biết sống ra sao và mục đích của đời người vì họ thiếu đức tin. Tôi làm sáng tỏ sự thật với bà về Pháp Luân Đại Pháp và nói với bà ta luôn niệm, “Chân Thiện Nhẫn tốt” và “Pháp Luân Đại Pháp tốt” bà sẽ cảm thấy tinh thần ít khắc khoải hơn. Bà đồng ý làm như vậy. Với sự sống dậy của chân bản ngã của bà mà đang chờ đợi cái chân và cái thiện từ lâu, thình lình bà trở nên trẻ hơn và hạnh phúc hơn.

Bây giờ tôi nhớ lại tôi đã xem các thư từ bị thất lạc tại Trung Quốc là một hiện tượng khá thông thường.

Tôi chia sẻ kinh nghiệm này để giúp nhiều người Trung Quốc hiểu hơn được bản chất tà ác của ĐCSTQ. Dân chúng tại Trung Quốc đang bị theo dõi từng giây phút, nhưng vẫn còn chưa biết. Tôi cũng muốn nhắn với những ai mà vẫn còn làm những tội lỗi chống Đại Pháp: Mau lên, hãy thức tỉnh trước sự thật! Đừng có sống trong đen tối nữa. Hãy chọn lấy một tương lai sáng sủa.

Ngày 3 tháng tám 2007

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/5/160166.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/15/88621.html

Đăng ngày 01-09-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share