Từ Pháp hội chia sẻ qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc
Bài viết của Liên Vận, một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2011]
“Một tuần đã trôi qua. Chồng tôi đã thừa nhận rằng anh ấy ngoại tình với cô gái đó, nhưng anh ấy không xin lỗi hay hối cải. Điều đó thể hiện rằng anh ấy mong bị bắt gặp và khá tự mãn về điều đó. Anh ấy thường xem TV, vỗ đùi, và cười thành tiếng. Họ hàng anh ấy đã thay đổi thái độ với anh, cho rằng: ‘Bây giờ kể cả bố anh ấy còn sống cũng không thể kiểm soát được anh ấy.’ Chị họ của anh bảo tôi rằng mẹ chồng tôi đã loan các tin đồn về tôi với họ hàng của họ để bảo vệ con trai họ. Chồng tôi còn đe dọa tôi việc tôi học Pháp Luân Đại Pháp và sản xuất các tài liệu giảng chân tướng về môn tu luyện, nói rằng: “Cô muốn quay lại trại cưỡng bức lao động à!”
— Trích từ tác giả
Kính chào Sư Phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!
Năm ngoái khi trang web Minh Huệ Hán ngữ kêu gọi các bài viết chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, tôi đang ở giữa một hoàn cảnh gia đình tan nát. Chúng tôi phải đối mặt với một thảm kịch, mà trong con mắt người thường là không tránh khỏi việc dẫn đến sự sụp đổ trong gia đình. Thông qua liên tục học Pháp và dưới sự chăm sóc từ bi của Sư Phụ cùng với sự trợ giúp vô tư vô ngã của các đồng tu, niềm tin kiên định của tôi vào Sư Phụ và Đại Pháp đã giúp tôi giữ vững chính niệm. Tôi tiếp tục hướng nội và tìm cách dần dần vượt qua khổ nạn này, thiết lập lại một cuộc sống gia đình hạnh phúc nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Dấu hiệu một gia đình tan vỡ
Cuối tháng 08 năm 2011, tôi tình cờ gặp hai đồng nghiệp vào một ngày cuối tuần. Họ bảo tôi rằng công ty chúng tôi đã gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của chúng tôi. Họ đã rút số tiền đó và bảo tôi về lấy thẻ ngân hàng và đi rút tiền.
Sau khi về nhà, tôi không mở được cửa. Tôi biết con trai tôi đang đi chơi với các bạn cùng lớp của nó. Chỉ có chồng tôi ở nhà, nên tôi gõ cửa. Một hồi lâu sau, tôi nghe tiếng anh ấy chạy đến cửa và hỏi từ trong nhà: “Ai đấy?” Tôi trả lời, nhưng anh ấy từ chối mở cửa. Tôi tiếp tục gõ một lúc lâu và cuối cùng anh ấy cũng mở cửa. Có một cô gái với bộ dạng lo lắng trong một chiếc váy bó sát cùng lớp trang điểm đậm đang ở trên ghế sofa. Cô ấy liếc nhìn tôi. Chồng tôi chỉ mặc độc chiếc quần soóc. Anh ấy còn không đủ thời gian để mặc lại áo.
Tôi chỉ định lấy thẻ ngân hàng của tôi và rời đi. Nhưng rồi tôi nghĩ rằng nó sẽ là một thảm kịch nếu tôi rời đi thay vì đối mặt với tình thế. Tôi hỏi cô gái: “Cô đang làm gì ở đây? Cô có chồng con không? Cô đang ở nhà tôi. Một người đàn ông và một người phụ nữ trong một căn phòng đóng kín cửa. Cô đã làm gì ở đây?” Cô ấy lẩm bẩm: “Tôi chẳng làm gì cả. Tôi không biết gì hết. Anh ấy gọi tôi đến. Và anh ấy khóa cửa lại.” Chồng tôi bảo cô gái đó rời đi. Rồi anh ấy bắt đầu chửi rủa thấp giọng, khi cửa vẫn đang mở.
Tôi từ chối nghe và bước xuống cầu thang. Tôi đến nhà chị họ của anh ấy ở tòa nhà kế bên. Tôi bảo chị ấy làm chứng cho tôi. Hôm sau, tôi thấy kho bị trống một nửa. Chồng tôi đã chuyển đi tất cả rượu và trà mà anh ấy đã ăn cắp ở đâu đó. Anh ấy lấy xuống tấm áp phích “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và lịch ở cửa và tường và đặt chúng lên nóc tủ bếp. Có vẻ như anh ấy đã lên kế hoạch tấn công.
Đối đãi với tình huống như một học viên
Sau khi quay lại làm việc, tôi đã rất bối rối. Tôi đã tu luyện 14 năm. Đại Pháp đã bắt rễ sâu vào tâm hồn tôi. Tôi biết rằng tôi nên hướng nội khi đối mặt với bất kì vấn đề nào, nhưng tôi không thể thấy sơ hở của mình, cũng như không biết làm sao để đối đãi với tình huống này. Mặc dù tôi không nghĩ nó là một việc lớn đến thế, nhưng đây là lần đầu tôi gặp phải tình huống này. Tôi nên đối mặt với chồng mình như thế nào? Trên đường về, tôi gặp học viên A. Tôi kể cho cô ấy chuyện đã xảy ra và rằng tôi không biết làm gì. Cô ấy nói: “Tà ác sợ bị phơi bày. Bạn nên có hành động kịp thời. Nó chỉ phụ thuộc vào bạn cư xử ra sao.” Tôi nói “Sau đó tôi sẽ gặp người thân của anh ấy và hàng xóm của chúng tôi.” “Tôi cũng sẽ nhân cơ hội này để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công và giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.”
Tôi nói với thân nhân của anh ấy và hàng xóm một cách điềm tĩnh, hòa ái và lịch thiệp về sự tình này và về Pháp Luân Đại Pháp. Các cuộc nói chuyện đã kết thúc trong hòa bình. Mẹ chồng tôi nói: “Mẹ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ hàng ngày.” Chị của bà đồng ý thoái khỏi Đội thiếu niên và Đoàn thanh niên. Chị họ của chồng tôi, chồng chị ấy, và hàng xóm của mẹ chồng tôi nói rằng họ sẽ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Vợ của anh họ chồng tôi đồng ý viết tên thật của mình lên một tờ nhân dân tệ để tuyên bố thoái khỏi Đội Thiếu Niên và Đoàn Thanh Niên, sau đó tiêu nó. Tất cả người thân nói rằng họ ủng hộ tôi và rằng họ sẽ nói chuyện với chồng tôi. Tối hôm đó, tôi thấy rất thanh tĩnh trong tâm và đốt ba nén hương trước ảnh Sư Phụ để thể hiện lòng tôn kính và cảm tạ Sư Phụ vì sự cứu giúp từ bi của Ngài. Làn khói cuộn lên và que hương cháy. Tôi coi đó như là sự khuyến khích của Sư Phụ.
Một tuần đã trôi qua. Chồng tôi đã thừa nhận rằng anh ấy ngoại tình với cô gái đó, nhưng anh ấy không xin lỗi hay hối cải. Điều đó thể hiện rằng anh ấy mong bị bắt gặp và khá tự mãn về điều đó. Anh ấy thường xem TV, vỗ đùi, và cười thành tiếng. Người thân của anh ấy đã thay đổi thái độ với anh ấy, cho rằng: “Bây giờ kể cả nếu bố nó còn sống cũng không thể kiểm soát được nó.” Chị họ của anh ấy bảo tôi rằng mẹ chồng tôi đã loan các tin đồn về tôi với họ hàng của họ để bảo vệ con trai họ. Chồng tôi còn đe dọa tôi việc tôi học Pháp Luân Đại Pháp và sản xuất các tài liệu giảng chân tướng về môn tu luyện, nói rằng: “Cô muốn quay lại trại cưỡng bức lao động à!”
Mâu thuẫn tiếp tục leo thang. Nó giống như núi lửa phun trào bởi một điều tầm thường. Chấp trước của tôi vào làm các việc đẩy tôi vào bế tắc. Dần dần, tình huống trở thành một cuộc chiến tranh lạnh. Tôi không ăn đồ anh ấy nấu và anh ấy không động vào thứ tôi nấu. Anh ấy bắt đầu về nhà rất khuya. Khi tôi rời khỏi nhà, tôi luôn khóa phòng mình để ngăn anh ấy lục tìm đồ của tôi.
Tôi học Pháp vào buổi sáng, ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Công vào buổi chiều, và đọc các bài viết trên Minh Huệ vào buổi tối. Tôi tập các bài công pháp hàng ngày và không bỏ lỡ bất kì thời điểm phát chính niệm nào. Tôi không đối đãi với tình huống như một việc gì lớn. Tôi tiếp tục giữ niềm tin kiên định và xuất một niệm: “Sư Phụ chưa bao giờ giảng rằng các đệ tử Đại Pháp có thể ly hôn. Do đó, bất kể chuyện gì xảy ra, kể cả trời sập, tôi sẽ không đòi ly hôn. Bất kể tôi đã làm ra lỗi lầm gì trong lịch sử, an bài nào tôi đã kí kết với cựu thế lực, hay sơ hở nào tôi đã có trong tu luyện cá nhân, tôi phủ nhận mọi can nhiễu mà cựu thế lực đang cưỡng bức lên tôi! Tôi sẽ chỉ chọn con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi. Sư Phụ muốn các đệ tử Đại Pháp sống một cuộc sống bình thường trong thế giới con người, và tôi phải làm như vậy vô điều kiện. Đây còn là để chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi phải để lại một hình ảnh tích cực của các đệ tử Đại Pháp cho con người tương lai.”
Chính lại lập trường của tôi
Một lần tôi đến thăm nhà Học viên B. Dù tôi đã nghĩ rằng tôi không làm tốt lắm khi vượt qua khổ nạn này, tôi vẫn cảm thấy mình đã vượt qua nó. Tôi thường sẽ không còn đề cập đến nó nữa, nhưng hôm đó, tôi kể với họ về nó. Học viên B đề xuất rằng một số hành động của tôi không theo tiêu chuẩn của Pháp, và các sơ hở của tôi:
1. Việc của người thường là việc của người thường. Việc của Đại Pháp là việc của Đại Pháp. Chúng ta không nên trộn lẫn với nhau; nếu không có thể sẽ gặp can nhiễu hoặc các rắc rối. Bạn dùng sự việc này để giảng chân tướng về Đại Pháp. Để bảo vệ bản thân họ trong sự việc này, người thường có thể đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ và nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, nhưng họ không thực sự hiểu ra.
2. Chồng bạn hoặc thân nhân của anh ấy cuối cùng sẽ nói rằng hành động của anh ấy là do bạn tu luyện Pháp Luân Công. Điều này sẽ không chỉ làm mất uy tín của Đại Pháp, mà còn khiến họ phạm tội với Đại Pháp.
3. Chồng bạn hoặc gia đình anh ấy đã không xin lỗi bạn. Không nói rằng họ hối hận và sẽ thay đổi có nghĩa là họ không nghĩ rằng họ sai. Bạn chưa giải quyết điều này. Điều đó nghĩa là có những điều xấu mà bạn chưa từ bỏ, và chúng đã ngăn cản bạn. Bạn không có lối thoát. Bạn hoàn toàn thiếu sót trong vấn đề này.
Lời của học viên B thẳng thắn và đơn giản. Đó là thực tế. Đối chiếu với Pháp, tôi hiểu rằng anh ấy đã nói đúng. Nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào để đối đãi với nó. Rồi anh ấy khuyên:
1.Bạn phải dành nhiều chú ý hơn tới tâm tính của mình và xem loại chấp trước người thường nào bạn chưa từ bỏ.
2.Bạn vẫn còn tình với chồng và con trai.
3.Bạn có sợ lại bị gửi đến trại cưỡng bức lao động không?
4.Đối với các vấn đề của người thường, bạn chỉ nên dùng phương thức của người thường để giải quyết chúng.
Học viên B còn bảo tôi rằng anh ấy có thể ngộ rất tốt về phương diện này dựa trên hiểu biết về Pháp lý. Anh ấy tình cờ có kì nghỉ vào lúc đó và đang ở nhà. Tôi có thể chia sẻ với anh ấy để sự việc tiến triển, và anh ấy tỏ ý trợ giúp tôi vô điều kiện vào mọi lúc. Tôi biết rằng chính là Sư Phụ đã an bài cho một đồng tu giúp đỡ tôi sau khi thấy rằng tôi không thể đẩy bản thân ra khỏi khổ nạn này.
Sư Phụ giảng rằng:
“Khi mà trong tâm chư vị có gì đó không vượt qua được thì đó chẳng phải do tâm chấp trước tạo thành?” (‘Trừ bỏ chấp trước hơn nữa’, tríchTinh tấn yếu chỉ)
“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường, hôm nay tôi lại mở rộng cửa truyền Đại Pháp độ chư vị, tôi không hề vì vô số nạn gặp phải mà cảm thấy khổ, vậy chư vị còn gì chưa buông bỏ được? Chư vị có thể mang theo những thứ chưa buông bỏ trong tâm ấy tiến vào thiên quốc chăng?” (‘Chân tu’, trích Tinh tấn yếu chỉ)
“lên đến tầng cao hơn mà giảng [thì] hết thảy khó nạn ấy chỉ là để trải con đường lên trên thiên thượng mà thôi;” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003)
Sau hàng triệu năm chờ đợi và hàng nghìn kiếp, tôi đã may mắn được Sư Phụ lựa chọn trở thành một đệ tử Đại Pháp. Mọi chúng thần muốn đóng vai này nhưng rất nhiều đã không thể. Tôi nên từ bỏ điều gì? Trong thế giới con người, chẳng phải mọi bất hạnh là kết quả của việc tôi không sẵn lòng từ bỏ chấp trước hay sao? Chẳng phải tôi cảm thấy bất lực vì tôi đã lệch khỏi Pháp? Chẳng phải điều này được an bài bởi Sư Phụ để tôi có thể đề cao tầng?
Những người chúng ta giao thiệp thường là chiếc gương cho chúng ta. Chẳng phải hành vi của chồng tôi đã để lộ rõ các chấp trước mà được giấu kín trong tâm tôi hay sao? Suy nghĩ đầu tiên của tôi là anh ấy đã sai và tôi không có lỗi. Điều này vi phạm nguyên lý tu luyện mà Sư Phụ đã dạy chúng ta; đó là, cần hướng nội trong mọi vấn đề. Tôi đã cảm thấy bị đối xử bất công và đẩy chồng tôi về phía đối lập. Sợ hãi, nghi hoặc, thù hận, tật đố và mọi loại chấp trước người thường tiếp tục xuất hiện, nhưng tôi đã không nhận ra chúng. Thật may là tôi chưa quên rằng mình là một đệ tử Đại Pháp. Nên tôi chỉ chịu đựng chúng bằng nỗi đau khổ tột cùng.
Nhưng nếu tôi nhìn nhận nó từ một góc độ khác, tôi đã bị đưa vào một trại cưỡng bức lao động hai lần và nhà tôi đã bị lục soát vài lần từ khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Chồng tôi đã chịu áp lực rất lớn từ xã hội, gia đình anh ấy, công ty anh ấy, và những nơi khác. Tôi đã nhìn nhận vấn đề này từ quan điểm của anh ấy hay chưa? Chẳng phải là vì tôi mà anh ấy đã phải chịu đựng những điều mà anh ấy lẽ ra không phải chịu? Tôi không chỉ chưa chính lại các niệm đầu của mình, mà còn tỏ ra “luôn luôn đúng.” Anh ấy sẽ nghĩ sao về tôi?
Sự việc này xảy ra để giúp tôi đề cao qua tu luyện. Nhưng tôi đã không phân biệt giữa những người trong cuộc và người ngoài cuộc. Tôi phàn nàn với người thường để tìm kiếm sự cảm thông. Tôi còn mượn cớ “giảng chân tướng và giúp mọi người thoái khỏi ĐCSTQ” để che đậy sơ hở và các chấp trước của tôi. Liệu người thường có thể giải quyết những việc này cho người tu luyện không? Làm sao mọi người thấy được sự mỹ diệu khi tu Đại Pháp? Tất cả những gì họ thấy là những việc xấu, như là bị kết án đến trại lao động cưỡng bức, bị tước bỏ tiền lương, bị buộc phải rời khỏi nhà để trốn tránh, hoặc ly hôn. Chẳng phải điều đó làm tổn hại Pháp và đẩy họ rời xa Đại Pháp? Tôi nhận ra rằng chỉ khi tôi tu luyện tốt bản thân thì tôi mới có thể thực sự cứu người.
Tôi học được từ Pháp rằng đó còn là từ bi và cứu người khi ngăn các thành viên gia đình khỏi phạm tội với các đệ tử Đại Pháp để họ không bị hủy diệt. Tôi còn hiểu rằng tôi không nên để tà ác thành công. Tại sao tôi lại hành động như thế? Bởi vì tôi đã sợ hãi! Tôi sợ mất danh, tiền, tình, và nhiều thứ khác.
Sau đó khi chồng tôi lại đe dọa tôi, nói rằng: “Cô muốn quay lại [trại lao động cưỡng bức] hả”, tôi bảo anh ấy “Đừng làm vậy. Điều đó không tốt cho anh. Đừng để đạt được mục đích của mình mà đi quá xa. Và đừng mạo hiểm mạng sống của mình. Bí thư ở công ty cũ của em đã chết do báo ứng của bức hại các học viên Đại Pháp. Anh ấy là bạn cùng lớp của anh. Anh biết anh ấy. Trại lao động cưỡng bức ư? Em đã ở đó hai lần rồi, nhưng anh chưa bao giờ thấy nó. Anh gọi gái mại dâm và đưa cô ta về nhà. Anh đã phạm pháp. Anh lấy cắp hàng hóa từ công ty và vi phạm luật. Anh có chức tước nhờ hối lộ. Anh lại phạm luật tiếp. Lần này em có thể đưa anh đến trại lao động cưỡng bức. Hơn nữa, phá hoại một gia đình của đệ tử Đại Pháp là một tội lỗi không thể dung thứ. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Nếu anh tiếp tục làm việc xấu, anh sẽ nhận quả báo. Xin hãy đặt mình vào vị trí của em. Nếu chuyện này xảy ra với em, anh muốn xử lý thế nào? Còn nữa, không ai hoàn hảo cả. Mỗi người đều có lỗi lầm. Lỗi lầm này không phải một việc lớn. Là con người, anh sẽ tiếp tục phạm lỗi. Em không thể nói rằng mình chưa bao giờ phạm sai lầm. Ngay khi anh có thể sửa chữa nó, anh sẽ ổn thôi. Nếu anh dừng gặp gỡ cô gái đó, em có thể tha thứ cho anh. Chúng ta có thể lật qua trang đó và bắt đầu một trang mới.”
Con trai tôi không muốn chúng tôi ly hôn, nên nó cảnh báo anh ấy: “Nếu ai làm con cảm thấy tệ, thì sẽ không ai được yên đâu.”
Chồng tôi bị sốc và không nói nên lời. Sau đó, anh ấy cẩn trọng với lời nói của mình hơn nhiều.
Mặt trời lại tỏa sáng
Tôi bảo con trai: “Những người tu luyện không thể giết hại các sinh mệnh, đặc biệt là mạng người. Là con trai của mẹ, con không nên nói những lời đó với cha con. Con thậm chí không nên nghĩ đến. Tội đó sẽ làm hỏng sự tu luyện của con. Nó còn bắt con phải đền trả. Điều mẹ nói chỉ để giúp ông ấy thay đổi và ngăn ông ấy phạm tội. Chúng ta vẫn cần phải có một cuộc sống bình thường và không ngược đãi ông ấy. Các đệ tử Đại Pháp không thể ly hôn. Đừng lo.”
Con trai tôi nói tiếp:“Con được Đại Pháp phù hộ. Con được Đại Pháp phù hộ.”
Một tháng sau, mẹ chồng tôi phẫu thuật đục thủy tinh thể, một thủ thuật nhỏ. Tôi bảo chồng tôi rằng: “Đó là báo ứng của bà vì đã không phân biệt đúng sai. Đó là thần linh đang cảnh báo con người.” Chồng tôi đã không nghe.
Hai tháng sau, chồng tôi bị tăng sản một đốt sống cổ. Anh ấy đau đớn khủng khiếp. Anh ấy phải ngồi dậy suốt đêm và không thể ngủ. Nếu nằm xuống, anh ấy không thể dậy được. Nếu anh ấy dậy, anh ấy không thể nằm được. Tiếng rên đau đớn của anh ấy rất đáng sợ. Sau đó anh ấy không thể vào nhà vệ sinh. Tôi cắt một cái chai nhựa để đựng nước tiểu của anh ấy. Anh ấy không thể chịu được điều trị trong bệnh viện. Tôi đi cùng anh ấy đến bệnh viện và ở lại với anh ấy. Anh ấy đã cảm động và bắt đầu thấy hối hận. Tảng băng đã tan chảy và anh ấy đã tiến lại gần với tôi hơn.
Chồng tôi muốn tôi xoa bóp cho anh ấy. Tôi nhớ lời Sư Phụ rằng một học viên không nên bị động tâm bởi tình đối với người thân. Tôi bảo anh ấy: “Anh có thể bảo bác sĩ làm cho anh. Em không phải bác sĩ và không biết các huyệt châm cứu. Nếu em thay đổi vấn đề của một dây chằng thì anh sẽ bị đau hai cái dây, thế chẳng phải tệ hơn sao? Cổ nhân nói ‘bệnh ma, bệnh ma’. Kỳ thực bệnh tật là một con ma. Làm sao thân thể người thường của em có thể chinh phục nó được? Anh nên nghe Pháp của Sư Phụ. Điều Sư Phụ giảng là Pháp. Chỉ Pháp mới có thể tiêu diệt ma quỷ.”
Tôi biết rằng đây là một cơ hội mà Sư Phụ ban cho tôi để cứu anh ấy. Tôi bảo anh ấy: “Anh chỉ có thể trị căn bệnh này trên bề mặt chứ không trị được tận gốc. Đây là sự trừng phạt của thần linh vì việc làm sai trái của anh. Nếu anh không sửa chữa, tình hình của anh sẽ còn tệ hơn. Chỉ Đại Pháp mới có thể cứu anh. Anh phải nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ bằng cả tấm lòng.” Để qua khỏi, chồng tôi bắt đầu nhẩm những từ cứu mạng này. Anh ấy còn dành hai đêm để nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ cùng tôi. Anh ấy còn đòi xem biểu diễn Thần Vận.
Tôi tận dụng mọi cơ hội để bật Radio Minh Huệ cho anh ấy, và Cửu Bình, Giải thể văn hóa Đảng, “Văn Hóa Thần Truyền”, “Âm Nhạc Thiên Thượng”, “Tu luyện”, và “Những ngày cùng với Sư Phụ”. Tôi còn để anh ấy đọc Cuộc sống và Hy vọng đã quay trở lại – Sức mạnh trị bệnh của Pháp Luân Đại Pháp và Báo ảnh của Minh Huệ. Cơn đau của anh ấy đã thuyên giảm và thân thể được phục hồi. Do đó anh ấy hoàn toàn thay đổi quan niệm tiêu cực đối với Đại Pháp.
Ngày 13 tháng 05 năm 2011, gia đình tôi gửi một thiệp mừng sinh nhật chân thành tới Sư Phụ thông qua trang web Minh Huệ. Đêm trước sinh nhật Sư Phụ, chồng tôi nhìn các tấm thiệp dành cho sinh nhật của Sư Phụ trên toàn thế giới và các lá thư chúc mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Anh ấy nghiền ngẫm chúng trong hai giờ. Chúng thực sự lay động anh ấy. Rồi anh ấy hỏi đọc Hồng Ngâm của Sư Phụ.
Ngày hôm sau là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và sinh nhật Sư Phụ. Chồng tôi mua hoa quả tươi và rửa chúng. Anh ấy chọn những quả ngon nhất với lá còn xanh và đặt chúng lên một chiếc đĩa trước ảnh Sư Phụ.
Những ngày tiếp theo, tôi rất quan tâm tới anh ấy. Tôi thường nghĩ đến các vấn đề từ góc độ của anh ấy. Khi anh ấy nấu ăn, con trai và tôi nói vài lời tán thưởng và khích lệ anh ấy. Nếu anh ấy về muộn, tôi để dành bữa tối cho anh ấy. Anh ấy thường ăn tối ở ngoài vì công việc, và tôi bày tỏ sự thấu hiểu của mình. Tôi còn không hạn chế tự do của anh ấy. Dần dần anh ấy trở nên ngày càng tốt hơn. Thỉnh thoảng tôi đi chợ hoặc leo núi với anh ấy, và còn sắp xếp một chuyến đi chơi xa cho cả gia đình (với cả con trai tôi). Khi tôi quay các cuộc điện thoại giảng chân tướng bằng lời nói trong chuyến đi, anh ấy phối hợp với tôi bằng cách lấy pin khỏi điện thoại của anh. Khi tôi thấy mệt, anh ấy bảo tôi: “Hãy nghỉ ngơi đi. Anh sẽ xem giờ. Khi đến giờ phát chính niệm anh sẽ gọi dậy.”
Mùa hè này, mẹ chồng tôi bị một cơn đột quỵ và phải đưa vào viện. Điều này đã thay đổi hoàn toàn thái độ của bà trong vòng nửa ngày. Bà không còn tỏ ra trưởng giả. Tôi bảo bà nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo” từ trong tâm. Phỏng theo chồng tôi, bà đọc suốt cả một đêm. Sáng hôm sau khi bác sĩ kiểm tra cho bà, ông ấy bảo bà rằng bà đã bình phục. Sau đó, sự tin tưởng của bà đối với Đại Pháp đã tăng lên. Bà nói câu đó bất cứ lúc nào. Bây giờ trông bà rất khỏe mạnh và da dẻ mềm mại. Bà thậm chí còn ra ngoài thị trấn trên một chuyến tham quan cùng gia đình chị gái bà vài ngày trước.
Vào các buổi tụ họp của gia đình chồng tôi và các tiệc sinh nhật, cả gia đình tôi cố gắng tham dự. Chúng tôi luôn đến đúng giờ. Chúng tôi giới thiệu cho họ sự mĩ diệu mà Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho chúng tôi. Vào bữa tối gia đình của đêm Giao thừa, mẹ chồng tôi nâng một ly đầy nước quả. Lời đầu tiên của bà là: “Gia đình chúng ta nên cảm ơn vợ của anh cả (nghĩa là tôi). Cô ấy là một ví dụ điển hình cho chúng ta.” Ngày năm mới, chồng tôi và hai em trai của anh ấy đều đưa vợ con mình đến thăm những người thân. Ba con trai, ba cháu trai, và ba con dâu, tất cả cùng với gia đình hạnh phúc, khiến mẹ chồng tôi rất tự hào.
Tôi đã học được điều gì?
Chỉ sau mưa gió chúng ta mới thấy được cầu vồng tuyệt đẹp. Chỉ khi chúng ta quét sạch bụi bẩn mới thấy niềm hân hoan của sự đề cao trong tu luyện của chúng ta.
Tôi chứa đầy cảm xúc khi viết bài này. Tôi hiểu sâu sắc rằng tổ chức một Pháp hội và viết các bài chia sẻ không đơn thuần là viết một bài viết, mà còn đòi hỏi phải xem xét các kinh nghiệm tu luyện suốt những năm qua, tập hợp các bài học đã lĩnh hội được, tìm ra sơ xuất, và diệt trừ chấp trước người thường. Sư Phụ đã giúp tôi mở từng cánh cửa sắt trong sự tu luyện của tôi, nên tôi có thể mở thông mọi nguồn năng lượng. Tôi hiểu sâu sắc rằng mỗi khổ nạn và khảo nghiệm là một bài kiểm tra việc học Pháp và tu luyện của tôi, và là một cơ hội mà Sư Phụ dùng để giúp các đệ tử kiến lập uy đức của họ và triển hiện uy lực thần thánh của Phật Pháp. Nhiều lần sau khi hiểu ra Pháp, tiêu diệt các khổ nạn, và do đó làm sạch bầu trời trong các không gian khác, tôi nói từ tận đáy lòng mình “Tu luyện thực sự là tốt! Tu luyện thực sự là tốt!”
Con cảm tạ Sư Phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
__________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/10/明慧法会–沐浴浩荡佛恩-走出家庭绝境-248920.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/6/129883.html
Đăng ngày 2-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.