Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-03-2023] Vào năm 1999, tôi đang làm việc tại một trường học và chưa đầy 30 tuổi. Dù còn trẻ nhưng tôi đã bị bệnh. Tôi đã có cơ duyên học Pháp Luân Đại Pháp và ngay sau khi bắt đầu tu luyện pháp môn này, tôi trở nên vô bệnh. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi-Đại Pháp đã cải tử hoàn sinh cho tôi.
Được vinh danh nhờ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn
Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, Phòng 610 đã liên tục gây áp lực lên nhà trường để buộc các học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định tu luyện theo đức tin của mình phải nộp “giấy cam đoan” và “báo cáo tư tưởng.” Tôi biết chắc rằng Đại Pháp là tốt, Sư phụ Lý [Nhà sáng lập Đại Pháp] là tốt, và tôi không bao giờ có thể phản bội Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã không hợp tác trước những yêu cầu vô lý của họ. Lãnh đạo nhà trường phụ trách việc này đã yêu cầu chồng tôi viết thay cho tôi. Giờ đây tôi hiểu rằng, tâm tính của mình đã không tốt và chồng tôi đã phạm tội khi viết thứ giấy tờ đó.
Bất chấp cuộc bức hại khốc liệt, tôi đã hành xử theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và kết quả là tôi đạt được hết thành tựu này đến thành tựu khác. Hàng chục bài báo của tôi đã được đăng trên các tạp chí quốc gia, tỉnh và thành phố, gần mười bài trong số đó được đăng trên các tạp chí học thuật uy tín quốc gia, Tổng biên tập của Tạp chí uy tín ở Bắc Kinh đã đến văn phòng của tôi để trực tiếp lấy bản thảo. Sau đó tôi đã được đề bạt. Tôi dạy các lớp cuối cấp trong hai năm và lớp tôi chủ nhiệm đã đạt Giải Nhất cấp tỉnh. Tôi được vinh danh là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố.
Tôi làm việc theo sự phân công, giải tỏa những lo lắng của lãnh đạo nhà trường và huấn luyện học sinh tham gia một cuộc thi học thuật. Nếu đội không đạt giải cấp tỉnh hay quốc gia thì mọi công sức đã làm đều vô ích. Vì được lãnh đạo nhà trường giao nhiệm vụ nên tôi sẽ làm tốt và nghiêm túc. Trường chúng tôi tuy không đạt cấp tỉnh nhưng được chọn làm cơ sở thực nghiệm. Tôi cũng được đề cử làm giám khảo cho một cuộc thi cấp thành phố và được mời làm đại diện phát biểu tại hội nghị. Sau này tôi được vinh danh là một trong những giáo viên tài năng nhất thành phố.
Trong các đợt bồi dưỡng giáo viên cấp tỉnh, tôi chăm chú làm tốt từng bài và đánh giá giáo viên một cách hợp lý, công bằng. Những đánh giá và bài viết của tôi thường được giáo viên hướng dẫn khen ngợi và nhiều lần lấy làm ví dụ.
Tôi đã làm mọi việc theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Những bài viết của tôi thuần tịnh, thanh tao và khiêm nhường, để mọi người cảm nhận được sự tốt lành và bao dung. Kết quả là trong 6 năm liên tiếp, tôi được trao danh hiệu học viên xuất sắc cấp tỉnh trong các đợt tập huấn giáo viên, giải thưởng duy nhất của bộ môn và trong số 600 đến 700 giảng viên của toàn trường cũng không có mấy.
Lãnh đạo nhà trường cũng thấy được tâm thái của một học viên Đại Pháp, điều này đã giúp thay đổi quan điểm của họ về Đại Pháp. Khi cuộc bức hại trở nên nghiêm trọng nhất, tôi đã được công nhận vì sự xuất sắc của mình trong cuộc đánh giá cuối năm.
Tất cả những thành tựu này sẽ không thể đạt được nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì Đại Pháp đã mang lại cho tôi sức khỏe tốt, dạy tôi trở thành một người tốt và yêu cầu tôi phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ngoài ra, tôi đã chính niệm chính hành, điều đó đã khiến tất cả những việc này đều có thể thực hiện được.
Đưa học sinh đến Bắc Kinh
Cách đây hơn 10 năm có một cuộc thi cấp quốc gia, bắt đầu từ tuyển chọn ở cấp trường. Tôi không nghĩ mình có cơ hội giành được bất kỳ giải thưởng nào mà chỉ thực hiện nhiệm vụ được giao một cách nghiêm túc và dạy học sinh thật tốt. Năm trong số sáu học sinh được chọn đều đến từ lớp tôi dạy. Không phải học sinh các lớp khác kém mà là do các giáo viên khác không nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ được giao, học sinh cũng không để tâm nhiều đến cuộc thi, điều này khá là bình thường. Tôi hoàn toàn có thể làm việc một cách thiếu trách nhiệm để tránh rắc rối, nhưng tôi là một học viên Đại Pháp và không thể làm điều đó. Tôi phải chịu trách nhiệm với nhà trường và học sinh. Mỗi học sinh đều có tiền duyên với tôi, những gì tôi làm có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của các em.
Lãnh đạo nhà trường quyết định giao cho tôi dẫn dắt đội tham gia cuộc thi cấp thành phố. Các học sinh tiến bộ rất nhiều và có hai em của trường chúng tôi đủ điều kiện tham gia đội tuyển cấp tỉnh. Chúng tôi còn đại diện cho tỉnh tham gia cuộc thi cấp quốc gia và tôi đã hy sinh thời gian nghỉ hè để dạy kèm cho học sinh từng môn thi.
Khi cuộc thi sắp bắt đầu, nhà trường chọn một giáo viên có thể đưa học sinh từ trường chúng tôi tới Bắc Kinh. Trưởng khoa của tôi lo lắng rằng nếu tôi đưa đội tới Bắc Kinh, có thể sẽ gặp rắc rối [vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp]. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và nói rằng tôi có thể đi cùng các em. Chúng tôi bắt tàu đến Bắc Kinh, Trung tâm Hội nghị Quốc gia được bảo vệ nghiêm ngặt, một lãnh đạo nhà nước đã đích thân trao giải thưởng cho các học sinh của tôi. Chúng tôi đã giành được Giải Nhì và Giải Ba, đây là thành tích tốt nhất của tỉnh từ khá lâu. Phụ trách đội tuyển tỉnh cho biết: “Tôi thực sự không ngờ học sinh của cô lại đạt được kết quả tốt như vậy trong một kỳ thi cấp quốc gia. Đây là thành tích tốt nhất ở tỉnh chúng ta trong nhiều năm qua.” Tôi cũng được phong tặng danh hiệu Cố vấn xuất sắc Toàn quốc năm đó.
Tôi biết rằng đó là món quà của Sư phụ, nếu không thì tôi đã không giành được giải thưởng này. Chính Sư phụ đã dạy tôi nghĩ đến người khác về mọi mặt, đó là lý do tại sao tôi được nhận vinh dự này.
Sau đó, khi tôi gặp một lãnh đạo của nhà trường, ông ấy đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Bây giờ cô đã là một giáo viên nổi tiếng rồi!”
Buông bỏ danh lợi
Trong mỗi lần đánh giá thành tích, một số giáo viên trong nhóm chúng tôi đã ăn ý với nhau để mỗi người đều được đánh giá cao. Ở Trung Quốc, chuyện như vậy không phải là hiếm, nó có thể khiến bất kỳ ai làm việc chăm chỉ và trung thực lại không được điểm cao. Một vài giáo viên giỏi mà tôi biết đã đề nghị tôi hợp tác để cùng nhau đạt điểm cao nhưng tôi từ chối. Tôi chấm điểm chính xác cho mỗi giáo viên theo yêu cầu của Đại Pháp và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho người khác và mang lại lợi ích cho bản thân. Tôi biết rằng một đồng nghiệp đã cho điểm tôi thấp, nhưng đáp lại tôi đã không làm như vậy. Thay vào đó, tôi nhìn lại bản thân, hướng nội để xem mình đã làm gì sai và chính lại những hành động không phù hợp với Pháp. Cuối cùng, tôi đã cho người đồng nghiệp này điểm cao nhất trong phần đánh giá, theo công việc thực tế của cô ấy. Trong quá trình đó, tôi đã nhắc nhở mình phải buông bỏ danh lợi và trở thành một học viên Đại Pháp chân chính.
Bởi vì năm đó tôi bị bức hại nên Ban Giám hiệu không trao cho tôi giải thành tích xuất sắc (trước kia hầu như năm nào tôi cũng được trường đánh giá là xuất sắc). Phòng 610 đứng đằng sau quyết định này. Năm đó, Trưởng khoa của tôi đã ba lần nộp đơn lên Ban Giám hiệu để trao cho tôi “thành tích xuất sắc” nhưng không được chấp thuận. Tuy nhiên, năm nay một đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự nói với tôi rằng giải thưởng thành tích xuất sắc của tôi đã được phê duyệt. Sau sáu năm trôi qua, tôi lại nhận được giải thưởng.
Vì cuộc bức hại chưa từng có đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, hàng triệu học viên Đại Pháp đã phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn, và tôi là một trong số họ. Tôi không được tăng lương và thăng chức, không được dạy các lớp cuối cấp và không được đánh giá xuất sắc vào cuối năm. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã chiểu theo những yêu cầu của Đại Pháp, tu từng ý niệm của mình một cách nghiêm túc dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong công việc, nghĩ đến người khác trước, buông bỏ truy cầu danh, lợi và thực hiện một cách đường đường chính chính. Tôi phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực và đã làm được cho tới nay.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/16/457757.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/1/211114.html
Đăng ngày 19-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.