Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-09-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay trước khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999. Tôi học Pháp chưa sâu, lại có chấp trước vào một gia đình hạnh phúc và môi trường sống thoải mái. Tôi đã kết hôn và có một đứa con. Nuôi con vất vả nhưng tôi rất hạnh phúc khi nhìn thấy con lớn lên từng ngày.
Một ngày nọ, con tôi đột ngột đổ bệnh. Tôi đã vô cùng lo lắng và không thể giữ vững tâm tính. Chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện nhưng cuối cùng cháu đã qua đời. Đối với tôi mà nói, sự việc này giống như sét đánh ngang tai. Khi con tôi được đưa vào phòng cấp cứu, tôi có một suy nghĩ: “Nếu con không qua khỏi, mình vẫn sẽ tu luyện chứ?” Lúc đó tôi rất bối rối, không biết phải nghĩ gì hay làm gì.
Trở về nhà, nhìn khắp nhà đều là quần áo và đồ chơi của cháu, lần đầu tiên tôi biết được cảm giác thế nào là lòng như dao cắt. Tôi buồn đến mức phát khóc. Trong khi luyện tĩnh công, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên vách núi và sắp rơi xuống. Đêm đó tôi mơ thấy con tôi, cháu nói: “Mẹ ơi, con sẽ đi trước nhé.” Tôi tự hỏi, gia đình của các đệ tử Đại Pháp mà tôi biết đều rất may mắn và dường như được hưởng rất nhiều lợi ích; tại sao con tôi lại chết?
Tôi bối rối và buồn bã, nhưng cũng không hề đến việc từ bỏ tu luyện. Mặc dù tôi chưa học Pháp sâu nhưng tôi đã cảm nhận được các loại điểm hóa từ Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ, tôi chợt nhớ ra rằng ngay trước khi con trai tôi qua đời, tôi đã đọc được một câu chuyện khiến tôi có ấn tượng sâu sắc. Tôi liền tìm đọc lại câu chuyện này. Tôi cảm nhận được rằng Sư phụ lo lắng rằng tôi sẽ không vượt qua được khảo nghiệm nên Ngài đã cho tôi đọc trước điều này.
Đó là một câu chuyện trong Kinh thánh về một người đàn ông tên là Job. Anh ấy rất sung túc, có nhiều gia súc và ngựa, cùng với một gia đình tuyệt vời, có vợ con bầu bạn. Anh có niềm tin vững chắc vào Chúa của mình. Satan đã nghi ngờ và hỏi Chúa: “Tại sao Job có thể tin ông một cách vô duyên vô cớ như vậy? Chẳng phải vì ông đã cho anh ta một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc sao? Nếu mất đi tất cả, liệu anh ta còn tin ông một cách tuyệt đối như vậy không?“
Sau đó Chúa đã đồng ý cho phép Satan khảo nghiệm môn đồ của mình. Trước tiên khiến cho anh ta mất đi nhà cửa, ruộng đất, sau đó là gia súc, cừu và ngựa. Cuối cùng vợ và các con của Job đều chết. Job đã xé quần áo, cạo trọc đầu, ngã khuỵu xuống đất và nói: “Sinh ra ta đã trần truồng, đến khi chết cũng sẽ trần truồng. Chúa đã ban cho ta sinh mệnh, ta sẽ vĩnh viễn ca tụng Chúa.”
Tôi đã đọc cuốn sách này cách đây nhiều năm nên cũng không nhớ rõ từng chi tiết. Nhưng tôi nhớ khi đọc xong tôi đã khóc. Đúng vậy! Tu luyện là vì điều gì? Tu luyện vì để tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp trong người thường chăng? Nhưng chẳng phải người thường đều đo lường tốt hay xấu dựa trên quan niệm của họ sao?
Là người tu luyện, tất cả những khổ nạn mà chúng ta gặp phải đều là khảo nghiệm rèn luyện chúng ta và mở đường cho chúng ta đạt đến viên mãn. Tâm tôi đột nhiên bừng tỉnh. Sư phụ đã loại bỏ rất nhiều quan niệm người thường của tôi, bỗng chốc tôi không còn cảm thấy thống khổ như trước nữa.
Thoáng chốc đã hơn 20 năm trôi qua kể từ ngày con tôi mất. Trong số các đồng tu mà tôi quen từ trước năm 1999, có người rời đi, có người ở lại. Hầu hết các học viên mà tôi tiếp xúc hiện nay đều là các đồng tu mà tôi quen sau năm 1999, rất nhiều người đều không biết câu chuyện trước đây của tôi. Trong mắt mọi người, tôi có một cuộc sống tốt đẹp, sống ở thành thị và có nhà cửa, có cuộc sống vật chất đầy đủ.
Tôi biết rất rõ con đường mình đã bước qua và tôi thể hội được một cách sâu sắc rằng đó bất quá chỉ là điều kiện cung cấp để thuận tiện cho việc tu luyện của tôi. Chúng ta phải tiếp nhận hết thảy an bài của Sư phụ, bao gồm những khổ nạn, chúng ta cần biết rằng đó chỉ là một chút ít mà Sư phụ khiến chúng ta hoàn trả mà thôi, phần lớn đều đã do Sư phụ chịu đựng thay cho chúng ta rồi.
Khi đọc những bài Kinh văn gần đây của Sư phụ, tôi nhớ lại quá khứ của mình, nghĩ đến việc trong bao nhiêu năm qua Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều cho đệ tử. Tôi vô cùng cảm kích. Điều duy nhất tôi có thể làm là tinh tấn tu luyện. Chỉ bằng cách này tôi mới có thể báo đáp Sư ân.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/10/465121.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/11/211267.html
Đăng ngày 20-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.