Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Dung Tâm, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2011]

Trích dẫn:

Là những học viên, chúng ta hiểu từ Pháp rằng chúng ta cần hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại, nhưng khi một vấn đề xảy ra trên con đường của chúng ta, đôi khi chúng ta không biết làm thế nào để xử lí nó. Khi thảo luận đánh giá hiệu suất hàng năm mà người quản lí đưa ra về tiền lương của tôi, tôi không thể tìm được những lời thích hợp để thuyết phục anh ta dừng bức hại tài chính của tôi.

Tôi đã minh bạch từ Pháp của Sư Phụ, rằng bắt bớ và giam giữ bất hợp pháp, đình chỉ công tác và treo lương, và những đánh giá hiệu suất hàng năm bất công là một loại bức hại đã được áp chế với tôi và hạn chế niềm tin và tư tưởng của tôi. Sau đó tôi biết mình nên làm gì.

— Từ tác giả—

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Kính chào các đồng tu!

Tôi thật may mắn khi được cơ hội chưa từng có trong lịch sử là được Sư Phụ cứu độ và trở thành một đệ tử Đại Pháp. Sư Phụ đã ban cho tôi sứ mệnh thiêng liêng để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Trong Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII này, tôi muốn nhân cơ hội để chia sẻ với mọi người một số kinh nghiệm của tôi, và những nguyên lý trong Đại Pháp tôi đã theo đó để vượt qua sự bức hại tà ác trong suốt 12 năm tôi tu luyện.

Vào tháng 08 và tháng 10 năm 2000, tôi bị bắt hai lần và gửi đến trung tâm giam giữ. Bởi vì tôi từ chối kí vào bản cam kết sau khi tôi quay lại làm việc, công việc của tôi bị đình chỉ và tiền lương bị chặn lại. Tôi bị đẩy ra và cô lập tại nơi làm việc, và gặp những khổ nạn nghiêm trọng về thể chất và tinh thần. Năm 2001, tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức. Tôi đã hiểu lầm rằng tất cả những người đã bức hại tôi là có hành vi bất thường, và rằng những lần bắt giữ là khảo nghiệm tâm tính trên con đường tu luyện của tôi. Tôi học các bài giảng mới của Sư Phụ vào lúc đó, bao gồm bài “Lý tính”,“Đại Pháp kiên cố không thể phá”,“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, và các bài giảng Pháp từ hải ngoại. Tôi nhận ra rằng không nên thừa nhận những mưu hại do ĐCSTQ làm ra để vu khống Pháp Luân Công. Các học viên nên đối đãi với sự bức hại và các vấn đề chiểu theo Pháp lý. Phủ nhận bức hại có thể tránh tổn thất cho chúng ta, và còn ngăn những người đã bức hại đệ tử Đại Pháp khỏi bị hủy diệt. Cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.

Hiểu rõ Pháp lý có thể phủ nhận bức hại tài chính

Tháng 10 năm 2000, quản lý của tôi đình chỉ công tác của tôi và tiền lương bị chặn bởi vì tôi từ chối kí vào bản cam kết. Tôi bị đánh giá dưới mức mong đợi trong đánh giá hiệu suất hàng năm, và tôi mất hơn 13.000 nhân dân tệ. Năm 2001, tôi bị kết án một kỳ lao động cưỡng bức. Thể ngộ của tôi từ Pháp là chúng ta cần hoàn toàn phủ nhận mọi bức hại. Tuy nhiên, khi tôi bị bức hại, tôi không biết làm thế nào để xử lí nó. Sau khi học Pháp, tôi tự hỏi làm thế nào để từ chối bức hại tài chính do tà đảng an bài. Làm thế nào tôi nhận lại tiền lương của mình và làm thế nào tôi phủ nhận kỳ lao động cưỡng bức? Tôi biết rằng tôi nên minh bạch những điều này từ Pháp, nhưng tôi không bao giờ đạt được. Khi tôi thảo luận về tiền lương của tôi và đánh giá hiệu suất với người quản lý, tôi không thể tìm được những lời thích hợp để thuyết phục người quản lý dừng phân biệt đối xử với tôi. Điều đó làm tôi nản lòng cho đến một ngày khi tôi đang học kinh văn của Sư Phụ. Sư Phụ giảng:

“Tuy nhiên, [khi] giảng chân tượng nhất định giảng một cách có lý trí, lấy quan niệm lý luận phù hợp với con người mà giảng nói.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

“Khi giảng thanh chân tướng, chư vị có phát hiện ra một vấn đề không? Đề cập đến con người bị bức hại thì họ đều có thể tiếp thụ, về chà đạp tự do tín ngưỡng và bức hại nhân quyền thì họ đều có thể tiếp thụ,…” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu, năm 2003, tạm dịch)

Sau khi đọc các kinh văn của Sư Phụ tôi hiểu rằng bị bắt và giam giữ, đình chỉ công tác, chặn tiền lương, và nhận đánh giá thấp, kỳ thực là các loại bức hại chống lại tư tưởng và niềm tin của tôi. Sư Phụ đã giúp tôi thấy rằng bị bắt giữ bất hợp pháp, cưỡng bức lao động, bị tước bỏ công việc và tiền lương trên thực tế là bức hại. Tôi viết một lá thư thỉnh cầu đến người quản lý bộ phận của tôi: “Tu luyện Pháp Luân Công là đức tin của tôi và đình chỉ công tác và lương của tôi bởi vì tôi tập Pháp Luân Công là một sự bức hại đức tin của tôi. Tôi hi vọng anh sẽ có trách nhiệm với tình huống này và như là một thành viên của đội ngũ nhân viên của anh, khôi phục lại những thiệt hại mà tôi đã gánh chịu.” Người quản lý đọc lá thư của tôi và biết rằng anh ấy đã sai. Anh ấy đồng ý khôi phục lại lương cho tôi và đánh giá lại hiệu suất của tôi.

Phân biệt đúng và sai có thể tiêu diệt tà ác

Khi đang đàm phán với người quản lý, một người nghỉ hưu từ bộ phận của tôi báo cáo với văn phòng quản lý rằng tôi tuyên truyền Pháp Luân Công, phân phát Cửu Bình, và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Ông ta đe dọa sẽ báo cáo tôi cho cơ quan cao hơn nếu bộ phận trả lương cho tôi trở lại. Tôi không sợ hãi dù nhận được một cảnh báo. Người ta đã quyết định rằng văn phòng sẽ thực hiện một cuộc điều tra về tình huống của tôi, và nếu cáo buộc là đúng, tôi sẽ không được lấy lại tiền lương cũ và thay vào đó sẽ phải nhận phạt. Tôi trả lời: “Là một người chủ, anh có quyền tiến hành điều tra. Tôi nên được trả lại tiền lương cũ bởi vì tôi đã không làm gì sai cả.” Tôi đã cực kỳ căng thẳng và cảm thấy như đang chiến đấu với người đã báo cáo tôi. Nhưng là một học viên, tôi không thể hành xử như một người thường. Trên đường từ chỗ làm về, tôi lặp đi nói lại:  “Mình là một đệ tử Đại Pháp, là đệ tử của Sư Phụ.” Thật ngạc nhiên, các niệm đầu của tôi đột nhiên thay đổi khi tôi về đến nhà, “Con đường tu luyện của mình được an bài bởi Sư Phụ. Nếu người báo cáo mình có thể thay đổi kết cục của sự tình này, có nghĩa là ông ta có thể tạo ra an bài cho mình. Làm sao có thể như vậy được? Mặt khác, ông ta đã gửi thư về thoái đảng, về Pháp Luân Công, và cửu bình cho các nhà quản lý. Đây chính xác là điều mình đã muốn làm mà không được. Mình không nên giận dữ với ông ta.” Khi tôi bảo với người đã báo cáo tôi suy nghĩ của tôi, ông ta trở nên im lặng và không còn thù địch với tôi.

Sư Phụ giảng:

“Thực ra đã là đệ tử Đại Pháp, chẳng phải những trò đó của họ đang ở trong tay chư vị sao! (mọi người cười) Họ quấy rối cũng tạo cơ hội chư vị giảng chân tướng và vạch trần tà ác; đúng vậy không? ‘Hễ ngươi tà ác thì ta sẽ tóm chặt ngươi, ta để mọi người thế gian cùng biết’; đúng là lúc để vạch trần bọn chúng đó.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)

Tôi hiểu từ lời giảng của Sư Phụ rằng phủ nhận bức hại của tà ác bằng tư tưởng con người thì không khởi tác dụng. Mỗi thành công trong việc giải thể sự bức hại đều được thực hiện dưới sự dẫn dắt của các Pháp lý và sự bảo hộ của Sư Phụ.

Quá trình phủ nhận bức hại còn là quá trình cứu độ chúng sinh và ngăn họ phạm tội với Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Một số đồng tu không đồng ý với tôi và chỉ trích tôi tại tâm đắc thể hội: “Bạn chấp trước mạnh vào lợi ích cá nhân. Bạn có thể mang theo tiền khi bạn viên mãn hay không?” Tôi biết rằng họ hiểu tình huống của tôi từ quan điểm liên quan tới tu luyện cá nhân. Nhưng tôi tiếp tục tiến lên. Tôi báo cáo tới từng bộ phận mà xử lý vụ bồi hoàn, và bảo họ rằng tôi tập Pháp Luân Công như là một niềm tin tâm linh của tôi, và rằng tôi đã hoàn toàn không làm gì phạm pháp. Tôi dùng lý của người thường để giảng chân tướng. Cán bộ nhân viên từ phòng nhân lực và phòng tài chính không gây bất kỳ trở ngại nào cho tôi, và thay vào đó đồng ý trả lại số lương bị khấu trừ của tôi. Do vậy, môi trường tu luyện của tôi cải thiện tại nơi làm việc và với gia đình tôi. Mọi người không còn gây khó khăn hay trở ngại trên con đường tu luyện chính Pháp của tôi. Tôi có thể giảng chân tướng công khai và đường đường chính chính. Tôi bảo mọi người về sự vu khống của ĐCSTQ tà ác, về việc ĐCSTQ đã phỉ báng Pháp Luân Công ra sao, và sự thật về vụ dàn dựng của màn “Tự thiêu  ở Thiên An Môn”. Họ đã rất nhanh chóng hiểu ra.

Giúp các đồng tu phục hồi tổn thất tài chính

Một đồng tu đã bị bộ phận bà làm việc tước bỏ lương hưu bởi vì bà không kí vào bản cam kết. Bà ấy đã chịu đựng khó khăn tài chính và nhờ các học viên khác giúp đỡ. Nhiều học viên khuyên bà ấy từ bỏ mọi chấp trước và giảng chân tướng, cho rằng sau đó bà ấy sẽ nhận lại lương hưu của mình. Tôi biết nó sẽ không đơn giản như vậy. Khi đối mặt với bức hại, mỗi khía cạnh đều cần phải xem xét, như là làm thế nào để giảng chân tướng và làm thế nào để yêu cầu lợi ích dựa trên Pháp lý. Điều này không thể đạt được chỉ qua vài câu nói. Sau khi thảo luận rất nhiều vấn đề với bà, chúng tôi quyết định tìm đến Cục An sinh xã hội. Trên đường đến đó, tôi bảo bà ấy phát chính niệm trong khi tôi giảng chân tướng. Trí huệ là cần thiết khi giảng chân tướng, chỉ đơn thuần bảo họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt là chưa đủ.

Khi chúng tôi gặp người Trưởng ban, tôi giới thiệu bản thân là họ hàng của đồng tu nọ. Tôi yêu cầu ông nhìn vào nguyên nhân mà bà ấy không nhận được lương hưu suốt nhiều năm. Sau khi nhìn các hồ sơ máy tính, chúng tôi được báo lại rằng lương hưu của bà ấy đã được chuyển đến tài khoản cá nhân của bà hàng tháng, và rằng bộ phận công tác của bà ấy đã khấu trừ nó. Tôi nhân cơ hội này bảo mọi người trong văn phòng bệnh tật của người học viên này đã biến mất ra sao sau khi tập Pháp Luân Công. Tôi giải thích cho họ rằng lương hưu của bà ấy đã bị khấu trừ bởi vì cô ấy từ chối bỏ tập Pháp Luân Công. Tôi cũng thuyết phục họ rằng tuyên truyền vu khống họ đã nhìn thấy trên phương tiện truyền thông là những dối trá do chính phủ dựng lên. Tất cả bọn họ đều đồng ý. Sau đó chúng tôi đến xin cấp chứng minh thư cho bà tại sở cảnh sát. Bà ấy nhận đã được chứng minh thư mới một tuần sau và dùng nó để đăng ký cho lương hưu của mình. Tuần tiếp theo, cuối cùng bà ấy đã nhận được tất cả quỹ lương hưu của mình. Những năm bức hại tài chính đã chấm dứt và khổ nạn áp đặt lên bà đã chấm dứt. Sau chuyện này bà ấy cảm thấy thoải mái hơn khi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Tôi biết được qua các bài tâm đắc trên Minh Huệ và các lần nói chuyện với các đồng tu, rằng nhiều học viên đã phải chịu đựng bức hại tài chính rất to lớn. Một số trong họ không biết làm thế nào để phủ nhận nó. Họ cũng cảm thấy rằng họ không thể làm gì với nó, hoặc họ sẽ chịu đựng nó một cách thụ động. Họ không biết làm gì. Một số người nói: “Chúng ta nên từ bỏ chấp trước vào lợi.” Một số nói:“Cái gì của tôi sẽ trở lại với tôi, dù bằng cách này hay cách khác.” Loại tư tưởng đó đến từ những an bài do cựu thế lực tạo ra. Trong thời kỳ Chính Pháp, việc phủ nhận bức hại, chứng thực Pháp, và cứu độ chúng sinh là quan trọng và thần thánh hơn nhiều so với tu luyện cá nhân. Trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta không nên xem việc nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại và cứu độ chúng sinh là một cách để đề cao tu luyện cá nhân. Mỗi cơ hội để phủ nhận bức hại là một quá trình nâng cao trong tu luyện cá nhân của tôi. Lúc ban đầu tôi đã e dè, và không phủ nhận bức hại công khai một cách đường đường chính chính. Trong 12 năm qua, sự đề cao của tôi là nhờ có sự quan tâm tận tụy vĩ đại của Sư Phụ và Ngài đã giúp tôi minh bạch ra. Tôi sẽ trân quý những cơ hội mà Sư Phụ đã làm cho tôi để đề cao và tôi sẽ tinh tấn tiến bước. Để xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư Phụ, tôi sẽ cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Cảm tạ Sư Phụ!
___________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/20/明慧法会–明法理-否定经济迫害-249104.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/6/129885.html
Đăng ngày 30-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share