Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995 và cũng là học viên đắc Pháp sớm nhất ở khu vực của chúng tôi. Một hôm, tôi tới một thành phố cách nhà khoảng 80km để tham gia học Pháp. Trên đường trở về nhà, tôi gặp một người bạn ở trên tàu hỏa. Lúc đó, anh ấy đang tập một môn khí công khác và chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất sôi nổi. Tháng Chạp thời tiết rất lạnh, anh ấy cảm thấy người rét run. Còn tôi thì ngược lại, người nóng toát cả mồ hôi. Tôi xuống tàu lúc 11 giờ 30 đêm và vẫn cảm thấy nóng trên đường đi bộ về nhà. Tôi bước đi nhẹ nhàng, cảm giác như chân không chạm đất. Tôi nhìn xuống và thấy chân mình không chạm đất; Người tôi trôi về phía trước. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và cầu xin Sư phụ giúp đỡ! Sau đó chân của tôi đã chạm đất và tôi chạy thật nhanh về nhà. Sau khi chia sẻ điều này với các đồng tu, tôi đã minh bạch được rằng Sư phụ đã gia trì và giúp tôi thông chu thiên.

Khi đó, tôi vẫn hút thuốc và uống rượu. Khi thấy tất cả các học viên khác đã ngừng hút thuốc và uống rượu, tôi biết mình đã tụt lại phía sau trong tu luyện. Tôi nghĩ: “Tôi phải chân tu và bỏ đi các chấp trước của mình. Tôi muốn từ trong Pháp quy chính nhất tư nhất niệm, nhất ngôn nhất hành, trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.“ Kể từ đó, tôi đã ngừng hút thuốc, uống rượu và không làm bất cứ điều gì lệch khỏi Pháp.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho các quan chức chính phủ

Vào năm Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, cấp trên của tôi muốn cất nhắc tôi làm việc trong cơ quan thuộc chính quyền thành phố. Một người nhiều chuyện đã báo cáo với chính quyền thành phố rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cấp trên đã giao cho ba cơ quan tiến hành điều tra tôi và lãnh đạo các ban ngành đã họp bàn về tình huống của tôi.

Mọi người nói rằng tôi không còn cơ hội thăng tiến nữa. Tôi bình tĩnh, không màng đến danh lợi và trong tâm cảm thấy rất nhẹ nhàng, thanh thản. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Con sẽ nhận cơ hội thăng tiến nếu đó là an bài của Sư phụ. Con sẽ không cần nó nếu nó không phải của con. Con sẽ làm theo sự an bài của Sư phụ.” Một buổi chiều nọ, một cán bộ cấp cao gọi cho tôi: “Ban tổ chức đã ra quyết định đề bạt anh vào một vị trí trong chính phủ.” Tôi hiểu điều này là Sư phụ đang an bài cho tôi đến một môi trường mới để chứng thực Đại Pháp.

Trong giới quan chức ĐCSTQ, việc ăn uống, quan hệ nam nữ bất chính, cờ bạc và tống tiền là chuyện bình thường. Tôi vẫn tách mình khỏi trào lưu này và đọc các bài giảng của Sư phụ Lý. Tôi tích cực tham gia vào những việc đem lại lợi ích cho người dân như thực hiện các chính sách giúp nông dân tăng thu nhập, xây cầu, sửa đập, phòng chống lũ lụt, v.v. Tôi chưa bao giờ vòi vĩnh tiền từ bất kỳ doanh nghiệp hay cá nhân nào. Tôi được cấp trên đánh giá là cán bộ tiên tiến cấp tỉnh, thành phố, và quốc gia trong nhiều năm.

Tại môi trường làm việc mới, tôi thường nói chuyện với các quan chức chính phủ về Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, tôi đi cùng với giám đốc Phòng 610 địa phương và đội trưởng Đội An ninh Nội địa. Vị đội trưởng dọa sẽ phạt tất cả những người có đức tin, kể cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp, một triệu nhân dân tệ, để tăng thu nhập cho cục công an. Tôi nói: “Đây không phải là một việc tốt, tốt hơn hết đừng làm.” Vị này tỏ vẻ khinh thường đáp: “Anh tin Pháp Luân Công, nên tôi cũng không muốn qua lại với anh nữa. Tôi không sợ bị báo ứng.” Bảy ngày sau, vị này đâm vào một cái cây khi đang lái xe và tử vong. Sau khi vị ấy qua đời, cấp trên của tôi nói với tôi: “Cậu có biết tại sao anh ta đến không? Là để gây rắc rối cho cậu đó, nhưng thật bất ngờ, anh ta đã chết rồi. Đó là quả báo.”

Trong thời gian diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc, các cán bộ chính phủ được yêu cầu nghiên cứu cái gọi là tinh thần của Đại hội toàn quốc lần thứ 20, và một quan chức lãnh đạo sẽ phát biểu trên sân khấu. Khi tôi thấy bài phát biểu của ông ấy có nội dung công kích Pháp Luân Đại Pháp, tôi hỏi ông ấy: “Ai đã viết bài phát biểu này vậy?” Thư ký của ông ấy thừa nhận đã viết. Tôi nói với vị thư ký: “Cậu không nên đưa nội dung này vào bài phát biểu. Pháp Luân Đại Pháp dạy con người trở thành người tốt. Việc phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp sẽ không mang lại lợi ích gì cho cậu cả. Bài phát biểu cần đề cao tinh thần đoàn kết của nhân dân và tự do tín ngưỡng; không được đề cập đến nội dung này, tuyệt đối không được.”

Thấy tôi kiên quyết như vậy, cậu ấy nói: “Tôi chỉ sửa lại bài phát biểu có sẵn. Nội dung này là từ bài phát biểu trước đây.” Tôi nói với cậu ấy: “Xin hãy gỡ bỏ nội dung đó đi.”

Vị lãnh đạo bước lên sân khấu và đọc bài phát biểu trước hàng trăm người mà không có nội dung này. Sau đó, vị lãnh đạo này nói với tôi: “Cậu có phải là học viên Pháp Luân Công không? Tôi có một người bạn cũng là cán bộ lãnh đạo. Anh ấy kể cho tôi nghe về cậu. Anh ấy nói cậu là người có nhân cách tuyệt vời; cậu không gái gú, không cờ bạc, không dối trá và cũng không nhận hối lộ. Khi người ta dẫn những cô gái trẻ đến cho cậu, cậu đã nghiêm khắc từ chối. Cậu là một người rất trung thực và anh ấy cảm thấy rất thoải mái khi làm việc với cậu. Trước đây tôi không biết cậu; Tôi chỉ biết tên của cậu. Tôi biết anh ấy đã nói về cậu…” Chúng tôi trò chuyện rất lâu. Ông ấy tôn trọng tôi và có hảo cảm với tính cách của tôi. Tôi biết rằng ông ấy rất ấn tượng với nhân cách của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã từng là quan chức trong một cơ quan chính phủ trong nhiều năm. Trong mắt nhiều người, vị trí công tác của tôi rất béo bở, người ta cố gắng tìm cách đút lót để mua chuộc tôi nhưng tôi đều không nhận. Một số cấp trên của tôi nói với tôi rằng: “Cậu đang lãng phí vị trí của mình. Cậu không màng đến danh, lợi, tình. Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Cậu có muốn gây rắc rối cho chúng tôi không?”

Nhiều người không hiểu tôi; họ nói xấu tôi và trợn mắt nhìn tôi. Tôi giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính trong các mâu thuẫn và yêu cầu bản thân phải tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không tức giận, cũng không cảm thấy căm ghét; thay vào đó, tôi cảm thấy thương hại họ vì họ không hiểu rõ về Pháp Luân Đại Pháp.

Để cứu họ, tôi đã nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại bất cứ khi nào có thể. Trong khi trò chuyện, tôi nói với họ về những nguyên lý mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp tuân theo, những điều kỳ diệu mà các học viên Đại Pháp đã được trải nghiệm, và các nguyên lý thiện hữu thiện báo; Tôi cố gắng giúp họ hiểu được sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp để họ có thể được cứu và có một tương lai tốt đẹp.

Nói với người dân về Pháp Luân Công và cuộc bức hại

Hằng năm, vào ngày 18 tháng 4 âm lịch chúng tôi tổ chức lễ hội tại chùa của địa phương, rất nhiều người tới tham dự. Một năm nọ, trong khi cuộc bức hại diễn ra khốc liệt, buổi tối trước khi diễn ra lễ hội, tôi cùng bốn đồng tu lái xe tới đó. Chúng tôi mang theo những biểu ngữ lớn với dòng chữ truyền tải thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi muốn treo các biểu ngữ trên cây xung quanh khu vực diễn ra lễ hội để mọi người có thể nhìn thấy.

Có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục vây quanh khu vực diễn ra sự kiện. Khi chúng tôi đến gần một ngã tư tại địa điểm này, một số cảnh sát mặc thường phục xuất hiện trước đèn pha của tôi. Tôi rẽ phải vào làng để tránh họ. Trong làng, chúng tôi treo một biểu ngữ dài khoảng 10 mét trên cây bên cạnh đường. Biểu ngữ có nội dung: “Trời diệt Trung Cộng, thoái đảng để được bình an, Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Trên đường về, chúng tôi thấy các cảnh sát mặc thường phục vẫn còn ở đó. Chúng tôi dừng lại cách họ khoảng 450 mét và treo một tấm biểu ngữ khác lên cây cạnh đường. Khi quay xe, chúng tôi thấy một chiếc xe cảnh sát tắt đèn pha cách chúng tôi khoảng 45 mét đang chạy về phía chúng tôi. Tôi nhấn ga và phóng đi thật nhanh. Tuy nhiên, xe cảnh sát đã bám theo phía sau chúng tôi. Khi xe cảnh sát đến gần hơn, một học viên nói: “Xe cảnh sát đang dần đuổi kịp chúng ta, hãy để tôi xuống xe và anh cứ đi tiếp.” Tôi nói: “Không ai được ra ngoài! Có Sư phụ bảo hộ – họ không thể đuổi kịp chúng ta. Mọi người hãy phát chính niệm!” Lúc đó, chúng tôi cảm thấy như đang lái xe ở một thời không khác và họ không thể đuổi kịp được chúng tôi.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, tất cả chúng tôi đã về nhà an toàn. Sau đó, đội trưởng cảnh sát hỏi đồng nghiệp của tôi về biển số xe của tôi và hỏi tôi: “Ai đã mượn xe của anh?” Tôi nói: “Không có ai cả”. Sau đó, họ không truy cứu vụ việc này nữa.

Trong 10 năm qua, chúng tôi đã dán áp phích lên tường của nhiều khu dân cư. Những tấm áp phích này mang nội dung: “Thường xuyên niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, khi thiên tai tới bạn sẽ được bình an.” Chúng tôi cũng phân phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp khắp các tòa nhà, hộ gia đình và làng mạc. Chúng tôi đã mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến với mọi người, hoàn thành lời thệ ước cứu độ chúng sinh. Hằng ngày tôi đều nói chuyện trực tiếp với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi ngày tôi có thể giúp được vài người đến hàng chục người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Tôi đến thăm bố vợ vào dịp Tết vừa qua. Hơn 20 người họ hàng của chúng tôi đã tụ tập ở đó. Trong khi trò chuyện, họ đều ngưỡng mộ bố tôi và tôi vì có sức khỏe tốt. Ông năm nay 96 tuổi, khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực và thường xuyên đạp xe đi chơi. Ông tự hào nói với những người thân thuộc thế hệ trẻ của chúng tôi: “Nhờ đâu mà tôi lại có sức khỏe tốt như vậy? Bởi vì con rể của tôi bảo tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Tôi niệm mỗi ngày, khi niệm, tôi cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng như một thanh niên. Quả đúng như vậy.“

Ông nói tiếp: “Con rể lớn của tôi là người tốt nhất. Cậu ấy rất ngay chính và không bị nhiễm bất kỳ thói quen xấu nào của xã hội. Cậu ấy chỉ tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt. Thực ra, tất cả các bạn đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Bởi vì ĐCSTQ tà ác và mọi người đều sợ hãi trước cuộc đàn áp của ĐCSTQ. Những người như các bạn không dám lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp và không dám lắng nghe các học viên Đại Pháp.”

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/28/461317.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/17/210348.html

Đăng ngày 13-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share