Bài viết của Thanh Như, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2023] Cuối năm 2020, thành phố nơi tôi sống bùng phát dịch bệnh [COVID] nghiêm trọng, vì vậy, chúng tôi đã dừng công việc kinh doanh của gia đình và tôi cũng từ chối các hạng mục phối hợp khác, chuyên tâm vào việc gọi điện thoại giảng chân tướng cứu chúng sinh.

Sư phụ đã cấp cho tôi trí huệ, vì vậy, tôi đã căn cứ trên góc độ tâm lý mà mọi người có thể tiếp thu mà biên soạn ra mười bản thảo điện thoại liên quan tới dịch bệnh. Sau khi trải qua thực tiễn, chúng được hoàn thiện thành một bản thảo điện thoại: lấy tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán làm chủ đề, sau vài câu chào hỏi đơn giản và chân thành, cảnh tỉnh cho chúng sinh về tính nghiêm trọng của dịch bệnh và mọi người phải tự bảo vệ bản thân. Sau đó, tôi đi thẳng vào chủ đề, dùng thiện tâm để khuyên tam thoái (thoái khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)).

Sau khi chúng sinh đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức của ĐCSTQ, tôi nhanh chóng đề cập đến chín chữ chân ngôn, lấy trường hợp một cặp vợ chồng bác sỹ ở Vũ Hán làm dẫn chứng. Cả hai người họ đều bị nhiễm virus và đã hồi phục nhờ thành tâm mặc niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”; Khi nói đến “Vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn”, tôi dẫn ra trường hợp bác sỹ Lý Văn Lượng, một người không thể nói được sau khi trải qua phẫu thuật cắt mở khí quản và trường hợp bé gái vẫn có thể hát dù mới làm phẫu thuật cắt mở khí quản để đưa ra so sánh và giải thích một số điểm đáng ngờ; Tôi nói về nạn thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ đối với các học viên Đại Pháp còn sống đang tiếp diễn ra tràn lan ngoài xã hội, tôi dẫn ra sự mất tích bí ẩn của hơn 30 sinh viên đại học ở Vũ Hán và phân tích hai ca cấy ghép phổi được các kênh truyền thông khoa trương khi bắt đầu bùng phát dịch viêm phổi Vũ Hán; Tôi khuyên mọi người tam thoái, sử dụng “Truyện ngắn về thệ ngôn” (xóa bỏ lời thề độc để được bình an) và “Tàng tự thạch” (thuận theo Thiên ý đắc phúc báo) làm ví dụ, phần giữa là chân tướng Đại Pháp (hồng truyền ra thế giới, được trao 5.000 giải thưởng, khỏi bệnh khỏe người, v.v.). Toàn bộ bản thảo điện thoại kéo dài khoảng 20 phút.

Ngôn từ của bản thảo điện thoại được trau chuốt và diễn đạt theo kiểu văn nói dùng trong giao tiếp thông thường. Người nghe sẽ không thể nhận ra đó là tôi đang đọc từ một bản thảo và tỷ lệ khuyên tam thoái thoái rất cao.

Tôi vui vẻ giảng chân tướng, chúng sinh vui mừng thoái xuất ĐCSTQ

Một ngày nọ, khi tôi gọi điện, một bé gái mười ba tuổi bắt máy. Sau khi tôi lấy hóa danh Kim Liên giúp cháu thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, tôi nghe thấy tiếng trẻ con bên cạnh nên đã hỏi: “Bà nghe thấy có tiếng trẻ con ở xung quanh, có bao nhiêu bạn nhỏ ở cạnh cháu vậy?” Cô bé nói có sáu người. Tôi nói: “Bà cũng muốn tặng mỗi bạn nhỏ đó một hóa danh để giúp họ được bảo đảm an toàn. Khi mọi người đều bình an vô sự thì tức là bản thân cháu đã đang làm một việc trọng đại phải không nào? Những bạn nhỏ bên cạnh cháu có thể nghe được lời bà vừa nói với cháu không?”

Cô bé trả lời: “Có! Bọn cháu đều nghe cả.”

Tôi hỏi tiếp là có bao nhiêu bé gái? Bao nhiêu bé trai? Cô bé nói bốn nữ và hai nam. Vì vậy, tôi nói với cô bé: “Tên của bốn cháu gái là Thiện Mỹ, Thiện Lệ, Thiện Như và Thiện Ý; tên của hai cháu trai là Thiện Kiện và Thiện Khang. Mỗi cháu đều có một cái tên và bà sẽ dùng những cái tên này để giúp các cháu xóa bỏ lời thề độc, thoái ​​khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong để được bình an, dù đi đến đâu các cháu cũng được bình an“.

Bà sẽ đọc mỗi một cái tên để các cháu chọn, ai trả lời thì cái tên ấy sẽ là của người đó được chứ?” Tôi nghe giọng nói lanh lảnh của tụi nhỏ đáp: “Dạ vâng ạ!” Vì vậy, tôi hỏi: “Ai muốn tên Thiện Mỹ nào?” Ngay khi tôi nói xong, một bé gái đáp “Cháu ạ!” Tôi hỏi tiếp: “Ai thích Thiện Lệ nào?” Một bé gái khác đáp: “Cháu ạ!” Cứ như vậy năm cái tên được đọc ra, cuối cùng tới Thiện Khang, nhưng không có ai đáp lại và điện thoại bị cúp. Vì vậy, tôi gọi lại và nói: “Sáu trong số bảy bạn nhỏ cùng lớp đều có tên đẹp và tất cả đều được bình an. Còn một cháu nhỏ tên là Thiện Khang nữa là cháu nào vậy? Hãy nói với bà, để bà được yên tâm nhé?” Thiện Khang là ai nhỉ?” Tôi hỏi ba lần liên tiếp, nhưng không ai trả lời. Trong tâm tôi liền cầu xin Sư phụ trợ giúp. Lúc này, một giọng nói của một cậu bé truyền đến: “Là cháu ạ!” Tôi lại nói: “Bà sẽ dùng bảy cái tên đẹp này giúp các cháu thoái xuất khỏi Đội để được bình an. Các cháu nói đồng ý một lần nữa thì bà mới yên tâm, được chứ? Bảy cháu đồng thanh nói ‘đồng ý’ một lần nữa nha?” Tất cả bọn nhỏ đồng thanh hô lớn: “Đồng ý!”

Sau đó, tôi đã dạy bảy đứa nhỏ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và bọn trẻ cúp máy. Khi gác điện thoại, tôi chắp tay hợp thập để cảm tạ Sư phụ.

Một lần nọ, một người trả lời điện thoại của tôi và tôi nghe ra được đó là người Bắc Kinh, vì vậy tôi mỉm cười và nói: “Chào em, nghe giọng Bắc Kinh của em chị cảm thấy đặc biệt thân thiết, tựa như gặp được người thân của mình sau nhiều năm vậy. Gia đình của mẹ chồng chị cũng ở Bắc Kinh và chị cũng đã ở Bắc Kinh rất nhiều năm… ”

Sau khi trở nên gần gũi hơn với cô ấy, tôi bắt đầu khuyên cô ấy thoái ĐCSTQ. Cô ấy nhanh chóng thoái xuất khỏi tổ chức đảng và tiếp tục nghe tôi giảng chân tướng. Khi tôi nói được hơn mười phút thì không nghe thấy giọng nói của cô ấy, vì vậy tôi bèn hỏi: “Em gái à, chị không nghe thấy tiếng của em, em vẫn đang nghe chị nói chứ?”

Cô ấy nói: “Em đang nghe đây, nghe rất chăm chú, mà chị cứ gọi tôi là em. Tôi năm nay ngoài 50 rồi, chị bao nhiêu tuổi thế?”

Tôi cười và đáp: “Chị 59 tuổi rồi, chị đúng là chị nhỉ?” Cô ấy nói: “Chị đúng là chị, chị là chị rồi, nhưng giọng nói của chị thật trong trẻo, thật trẻ trung, quả là khác biệt, quả là khác biệt!”

Tôi mỉm cười và nói: “Chị cùng chị cả của chị đều tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công có năm bài công pháp, không chỉ chữa bệnh khỏe người mà còn có thể giúp người ta trẻ hóa trở lại. Cách đây 25 năm, chị bị tiểu đường và suýt chết, nhưng sau khi tu luyện được hai tháng thì chị đã khỏi bệnh…“

Tôi còn kể cho cô ấy nghe câu chuyện về việc tôi đã đắc Pháp và tu luyện như thế nào, về việc thu hoạch nội tạng sống… Cô ấy đã nghe được toàn bộ chân tướng và chân chính được đắc cứu.

Cảm ơn Sư phụ đã ban cho con trí huệ, cũng như đã làm cho giọng nói của con trở nên trẻ trung hơn. Vì giao tiếp qua điện thoại, đối phương sẽ phán đoán người kia thông qua giọng nói của họ. Do đó phải luôn mỉm cười, giữ âm điệu và tốc độ nói vừa phải để bên kia nghe được và sẵn sàng lắng nghe nhiều chân tướng hơn nữa.

“Cứu người hạnh phúc lắm, tôi không vất vả chút nào”

Tôi nhận ra sự cấp bách của việc cứu người và trân quý mọi cơ hội mỗi ngày đi cứu người. Tôi không có ngày nghỉ, thậm chí không nghỉ ngày nào trong Tết cổ truyền. Khi hạn hẹp thời gian, tôi giảng chân tướng hơn 3 tiếng đồng hồ vào buổi tối, còn thông thường tôi sẽ giảng chân tướng 8 hoặc 9 tiếng vào buổi chiều và buổi tối. Với sự gia trì của Sư phụ và sự phối hợp của các đồng tu, mỗi ngày đều có nhiều người đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ.

Nhưng gần đây thân thể tôi cũng có nhiều khó chịu ở mắt và mũi. Có tôi liên tục hắt xì, lúc thì ngạt mũi, cổ họng khó chịu, nhưng tôi biết tất cả chúng đều là hảo sự.

Người đồng tu phối hợp với tôi thấy tôi dù trong tình trạng này vẫn ngày ngày kiên trì cứu người. Một ngày nọ, người đồng tu đó nói với tôi: “Đồng tu, chị vất vả rồi!” Tôi tùy tiện phát ra tiếng “Ừ”. Qua ngày hôm sau, tình trạng của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Tôi ý thức được rằng mình đã sai và vô thức thừa nhận “giả tướng nghiệp bệnh” này. Khi đồng tu nói với tôi một lần nữa: “Đồng tu, bạn vất vả rồi!” Tôi mỉm cười đáp lại: “Sư phụ vất vả, cứu người là Sư phụ làm, tôi không khổ chút nào đâu! Cứu người hạnh phúc lắm, tôi không khổ chút nào!”. Kể từ ngày đó, bất cứ khi nào tôi cảm thấy khó chịu hoặc giảng chân tướng cho chúng sinh xong, tôi nói: “Cứu người hạnh phúc lắm, tôi không vất vả chút nào!”

Kể từ khi dịch bệnh bùng phát, khi đi giảng chân tướng, nhiều lần tôi cảm thấy Sư phụ quán đỉnh cho tôi và biết rằng Ngài luôn luôn chăm sóc cho tôi. Đặc biệt vào mùa xuân năm ngoái, trong nhiều ngày liền mắt phải của tôi bị sung huyết, vừa đau vừa ngứa, lúc nào cũng có dịch nhầy ở mắt chảy ra. Tôi cứ phải dụi mắt rất khó chịu.

Một đêm nọ, tôi nằm mơ: Trong giấc mơ, tôi đang leo lên một ngọn núi trơ trọi và dốc đứng, các bậc của ngọn núi được sắp xếp rải rác nhưng ấn tượng và trông to như quả bóng. Chỗ lõm vào trong sâu chừng nửa thước và mỗi chỗ đều có điêu khắc một đầu Phật. Tôi phải leo rất khó khăn và khi sắp lên đến đỉnh núi, chân tay tôi bủn rủn vì kiệt sức. Tôi sợ quá không dám nhìn xuống, chỉ biết ngước lên xem thấy chỉ còn vài bước nữa, nhưng tôi không thể kiên trì được và sắp tuột tay. Tôi quyết định nhắm mắt lại thì trong tích tắc đó tôi trông thấy Sư phụ đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, Sư phụ khom lưng duỗi hai tay ra và kéo tôi lên. Sư phụ dùng tay trái lau mắt phải của tôi nhiều lần bằng chiếc khăn tay của Ngài. Sau đó vì quá xúc động nên tôi đã tỉnh dậy.

Khi trời sáng, mắt phải của tôi không còn đau, cũng không ngứa hay sưng nhưng lòng trắng mắt vẫn còn đỏ. Chiều hôm đó, khi đang giảng chân tướng, tôi vô tình nhìn sang tòa nhà đối diện và nhìn thấy một chiếc váy màu hồng treo trên ban công của một hộ gia đình. Tôi đột nhiên cảm thấy mắt phải của mình dường như sáng hơn cả mắt trái, nên tôi đã che mắt phải lại và nhìn bằng mắt trái thì thấy chiếc váy đó có màu hồng nhạt. Sau đó tôi che mắt trái lại để nhìn chiếc váy đó bằng mắt phải, thì thấy nó là màu hồng. Tôi vô cùng ngạc nhiên, mắt phải của tôi nhìn mọi thứ rõ ràng hơn nhiều so với mắt trái.

Bây giờ tôi mới hiểu rằng giấc mơ đêm qua là thật, thực sự là Sư phụ đã dùng chiếc khăn tay để lau sạch bụi bẩn trên mắt phải và tịnh hóa mắt phải của tôi. Tôi vô cùng vui mừng, sự vui mừng này đã rửa sạch đi quan niệm vô thần mà tà đảng nhồi nhét vào tôi từ khi còn nhỏ.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử chân tu, tôi dạy chư vị là Pháp tu Phật tu Đạo” (“Chân tu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Giấc mơ đó là sự điểm ngộ của Sư phụ đối với tôi, để tôi leo lên con đường núi tu thành vô tư vô ngã. Sư phụ luôn bảo hộ tôi! Không lời nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm tạ các đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/8/456425.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/4/210633.html

Đăng ngày 20-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share