Bài một học viên bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-08-2007] Cửu Bình về Đảng cộng sản đăng vào cuối 2004 đã đưa đến một làn sóng lớn những người Trung Quốc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngày nay, hơn 24 triệu người Trung Quốc đã rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó –Đoàn Thanh Niên và Thiếu Niên Tiền Phong. Theo Trung tâm dịch vụ toàn cầu về Thoái ĐCSTQ, các người tình nguyện tại các trung tâm dịch vụ đã nhận được nhiều cú điện thoại, fax và điện tín từ người Trung Quốc muốn rời ĐCSTQ, cùng với nhiều câu hỏi chi tiết cách nào để rời Đảng và Đoàn Thanh Niên và Thiếu Niên Tiền Phong. Đã có nhiều câu chuyện cảm động. Sau đây là chuyện đã xảy ra cho một công nhân từ thành phố Lai Châu trong tỉnh Sơn Đông sau khi ông nghe về làn sóng người từ bỏ ĐCSTQ.
“Xin rút tôi ra khỏi ĐCSTQ dùng chính tên thật của tôi”
Tại thành phố Lai Châu, tỉnh Sơn Đông, một công nhân vào khoảng bốn mươi tuổi thình lình khám phá ra một tờ bướm nói về tầm quan trọng của sự thoái ĐCSTQ. Ông tò mò, vì vậy ông gọi điện thoại theo số trên tờ bướm và gặp được trung tâm dịch vụ quốc tế để thoái ĐCSTQ chi nhánh California.
Khi vừa có người trả lời, người đàn ông hỏi, “Thoái ĐCSTQ là gì? Tôi chưa có đọc cửu bình về Đảng Cộng sản.” Người tình nguyện của trung tâm sau đó nói với người đàn ông về cửu bình và nói với ông ta rằng ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu dân Trung Quốc trong thời bình không chiến tranh, và về tội ác ghê gớm mà nó đã phạm phải. “Vì trời đang tiêu trừ ĐCSTQ, mọi người mà đã đi theo ĐCSTQ và/ hoặc các tổ chức liên hệ của nó cần rút lui khỏi nó ngay, xoá bỏ ‘con dấu của thú’, để không bị tiêu trừ cùng với ĐCSTQ, và để được yên trí.
Người đàn ông lắng nghe chăm chỉ và luôn nói, “Ồ…, ồ…, ồ…” Sau khi biết được sự thật, ông ta nói với người tình nguyện rằng chính ông ta là một đảng viên của ĐCSTQ và Đoàn Thanh Niên của nó. Ông nói, “Xin hãy thoái ĐCSTQ cho tôi dùng tên thật của tôi.”
“Cả nhà đang đọc cửu bình”
Người công nhân này rất muốn đọc cửu bình, vì vậy ông hỏi người tình nguyện có thể gửi cho ông ta một bản in không, vì ông không có máy tính và không biết cách để đi tìm trên mạng lưới Internet như thế nào.
Ngày hôm sau, người tình nguyện gửi cho ông ta một bản. Gần một tuần sau, người công nhân lại gọi điện lại và nói, “Tôi đã nhận được cửu bình, và cả nhà tôi đang đọc nó. Viết rất là hay và có dữ kiện. Chúng tôi tin tất cả nội dung của cuốn sách.”
Ông cũng luôn nói, “Cám ơn………Cám ơn…………Cám ơn rất nhiều. Tôi có thể truyền quyển sách này cho người khác không?” Người tình nguyện nói, “Chắc chắn là ông có thể!”
Thật là mầu nhiệm! Tất cả chúng tôi đều muốn học Pháp Luân Công!
Người công nhân bắt đầu kể cho người tình nguyện về các kinh nghiệm đắng cay của ông trên điện thoại. Thể theo hệ thống giai cấp đặt ra bởi ĐCSTQ, địa vị gia đình của ông không tốt. Ông bà của ông là điền chủ. Tài sản vật chất mà gia đình ông đã thu thập qua cần cù và tằn tiện đã bị ĐCSTQ tịch thu trong thời cải cách ruộng đất. Trong khi nói chuyện, đề tài quay qua các tội ác của ĐCSTQ trong việc bức hại các học viên Pháp Luân Công và sự gặt hái nội tạng của các học viên còn sống, cũng như sự kháng cự một cách hoà bình và lý trí của học viên và sự làm sáng tỏ sự thật của họ trong tám năm qua.
Ngày hôm sau, người đàn ông lại gọi lại và xúc động kể cho người tình nguyện nghe, “Bà chị [tại Trung Quốc, người ta gọi các vị đàn bà lớn tuổi ở ngoài gia đình một cách lễ phép và thân mật bằng chữ dì, hoặc chị], thật là mầu nhiệm, quá mầu nhiệm. Đêm qua sau khi chúng ta nói chuyện điện thoại xong, cái bệnh đau lưng mà tôi chịu đựng trong rất nhiều năm qua đã được trị dứt—cái lưng tôi không còn đau nữa. Cả nhà tôi đều muốn cám ơn thầy Pháp Luân Công, Sư phụ Lý. Cả nhà tôi muốn học Pháp Luân Công. Nơi đâu tôi có thể tìm thấy cái băng thâu hình mà dạy các bài tập Pháp Luân Công?”
Cánh tay gãy vì quả báo
Ngày 3 tháng tám năm nay, Trung tâm Dịch vụ Toàn Cầu Thoái ĐCSTQ nhận được một cú điện thoại của người đàn ông đó. Người tình nguyện rất cảm động. Cô ta nói cô ta không nghe tiếng ông ta từ một thời gian khá lâu và cô ta đang nghĩ về ông ta.
Người đàn ông nghe có vẻ đau đớn. Ông ta nói, “Bà chị, tôi muốn kể cho chị nghe một điều. Tôi lượm được một cái dấu hiệu nhỏ Pháp Luân và giữ nó trong túi áo trong. Khi tôi đi làm, có người từ đơn vị làm việc của tôi nhìn thấy nó và liệng nó đi. Tôi rất buồn.” Ông ta hỏi người tình nguyện ông ta phải làm sao và nói rằng ông ta rất giận người đó.
Sáng hôm sau, sau 6:00 giờ sáng, người đàn ông lại gọi. Ông không thể chờ đợi để kể cho bà ta nghe, “Bà chị, tôi cần kể cho chị nghe một tin. Người mà liệng đi cái dấu hiệu Pháp Luân đã bị phạt.”
Người tình nguyện hỏi, “Chuyện gì xảy ra cho ông ta?”
Người công nhân trả lời, “Ông ta bị một chiếc xe hơi đụng, và cái tay ông ta bị gãy. Người trong đơn vị làm việc đều biết về điều đó.”
Người tình nguyện nói, “Hãy nói với họ đó là luật trời ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’. Nếu họ muốn được bình yên tốt hơn họ nên rời ĐCSTQ mau lên!”
Người công nhân nói, “Đồng ý, tôi sẽ nói với họ, chắc chắn như vậy.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/18/161072.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/1/89143.html
Đăng ngày 07-09-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.