Bài một học viên tại Trung quốc

[MINH HUỆ 06-00-2007] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khủng bố các học viên Pháp Luân Công bằng bạo lực và lừa dối. Khi cuộc khủng bố bắt đầu, ĐCSTQ không có được sự ủng hộ nào của dân chúng. Dân chúng với tấm lòng tốt và một lương tâm sáng suốt đã chống lại mọi hình thức của cuộc khủng bố. Sau đây là một số sự kiện mà tôi đã trải qua.

Hai năm trước, tôi gặp một cảnh sát viên từ Văn phòng Công an. Ông là một huấn luyện viên trong một nhà tù và cũng phụ trách các vấn đề Pháp Luân Công. Sau khi tôi làm sáng tỏ sự thật với ông, ông nói, “Tôi biết Pháp Luân Công đã được truyền bá trong 70-80 quốc gia. Càng ngày càng có nhiều người đến học Pháp Luân Công, và môn tập luyện này là không thể tiêu hủy. Đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi cuộc khủng bố chấm dứt.” Ông cũng nói, “Mỗi khi chúng tôi nhận được lệnh từ thượng cấp để khủng bố các học viên, tôi chỉ làm nó một cách bề mặt thôi. Tôi biết trong tâm rằng chư vị là những người tốt và tôi không nên làm điều xấu đối với chư vị.” Ông cũng nói khi ông còn trẻ, mẹ ông thường dạy ông rằng ông phải làm điều tốt và không làm điều xấu. “Tốt sẽ được thưởng và xấu sẽ gặp quả báo. Cả cho dù tà ác xem như đạt điều gì nó muốn, nhưng nghiệp báo nhất định sẽ đến đúng lúc đúng thời. Không ai tránh khỏi sự trừng phạt đối với những điều tà ác họ đã làm ra.” Sau khi ĐCSTQ bắt đầu khủng bố Pháp Luân Công, mẹ ông nói với ông, “Con chớ bao giờ làm điều tội ác như vậy. Các học viên Pháp Luân Công tin và được che chở bởi Trời. Ai mà khủng bố họ sẽ bị Trời phạt.” Khi chúng tôi chia tay, tôi nói với ông, “Nếu ông có cơ hội, hãy đọc quyền Chuyển Pháp Luân.” Ông vui vẻ đồng ý.

Một cảnh sát viên khác làm việc tại một sở cảnh sát phụ. Mỗi sáng ông tập bài tập số một của Pháp Luân Công mà chị ông đã dạy cho ông. Ông nói, “Tôi cảm thấy rất khỏe mỗi lần tôi tập nó trong một vài phút, vì vậy tôi tập nó trước khi đi làm.” Ông cố hết sức để bảo vệ các học viên Đại Pháp và cung cấp nhiều sự giúp đỡ mà ông có thể cho các học viên và gia đình của họ. Trong quá khứ, ông dùng sự quen biết của mình để thả các học viên từ trong tù ra. Con của một học viên mà bị đi trại lao động cưỡng bức không được phép đến trường học. Ông đi đến hội đồng trường và hỏi họ, “Tại sao chư vị không cho nó đi học? Nó đã phạm tội gì?” Từ đó đứa trẻ lại được đến trường học. Ông nói, “Đây là một phong trào chính trị, khi nó kết thúc, tên của chư vị sẽ được làm sạch và các việc làm tốt đẹp của chư vị sẽ được đền bù.”

Một ngày tôi đang xếp hàng để mua một món đồ và nói chuyện với người đứng sau lưng tôi. Ông làm việc trong văn phòng luật sư và thường đi nước ngoài. Ông vừa mới đi sang Hàn Quốc, và ông nói, “Tại Hàn Quốc, có nhiều người tập Pháp Luân Công trong các công viên và trên đường. Dân chúng tại các nước khác cũng tập Pháp Luân Công một cách công khai. Chỉ dân chúng tại Trung Quốc là bị cấm tập nó. Tại đơn vị làm việc của tôi, khi có lệnh từ bên trên xuống để khủng bố Pháp Luân Công và tôi được chỉ định đi làm những việc đó, tôi không làm nó. Tôi nói với họ là chúng tôi là một cơ quan hành pháp, và chúng tôi sẽ không chính mình vi phạm luật. Ai mà làm xấu sẽ gặp nghiệp báo trong tương lai.” Ông cũng nói rằng vợ ông không được khỏe và có nhiều bệnh. Ông kêu vợ ông tập Pháp Luân Công nhưng bà sợ.

Một ngày kia tôi ở tại nhà một bạn đồng tu và gặp một người thân của chị ấy, mà là nữ cảnh sát viên. Sau khi nghe câu chuyện của chúng tôi, cô nói, “Các học viên thật là đáng khâm phục. Chư vị đã chịu đựng nhiều như vậy và đã bị đặt dưới áp lực bức hại to lớn như vậy của chính phủ, nhưng chư vị vẫn kiên định như vậy trong đức tin của chư vị. Chư vị đã làm sáng tỏ sự thật và chống lại sự khủng bố trong nhiều năm như vậy! Chư vị không phải là người thường.”

Tôi có một người bạn mà là một cảnh sát viên trẻ. Trong ngày đầu mà anh ta bắt đầu làm việc, anh nói với tôi, “Tôi mà biết bất cứ tin gì về Pháp Luân Công, tôi sẽ cho anh biết.” Trước ngày đầu năm nay, anh nói với tôi, “Chúng tôi có một buổi họp tại sở cảnh sát. Giám đốc nói, ‘Gần đến Đầu năm, và chúng ta sẽ để cho các học viên Pháp Luân Công ăn mừng năm mới và không quấy rầy họ.”

Một người láng giềng của tôi là Giám đốc một Hội đồng Gia cư. Khi cái gọi là những ‘ngày nhạy cảm’ đến, ông nói cho tôi biết những tin nội bộ của họ về Pháp Luân Công. Trước ngày 20 tháng bảy 2004, ông nói với tôi rằng ngày đó cảnh sát và các người khác sẽ đi tuần tra đường phố và canh chừng bên ngoài nhà các học viên. Ông kêu tôi cẩn thận và đừng có đi lại khắp nơi.

Tối ngày 20 tháng bảy, khi tôi đi ra phát tài liệu Pháp Luân Công, tôi nhìn thấy các xe cảnh sát chật đường và cảnh sát tuần tra các ngã tư đường. Có cả cảnh sát bên ngoài nhà tôi. Tối ngày 20 tháng bảy 2006, ông gọi tôi và hỏi với một giọng lo lắng, “Anh đi đâu vậy? Tại sao anh không ở nhà?” Tôi nói, “Tôi đến nhà bạn ăn tối.” Ông hơi yên tâm và nói, “Bây giờ tôi đỡ lo, vì đêm nay tất cả các thành viên Uỷ ban Hội đồng sẽ đi ra ngoài để theo dõi các học viên.”

Qua những thí dụ trên, chúng ta có thể thấy có không ít người Trung quốc có một lương tâm đạo đức khi đối diện với những vấn đề hệ trọng. Họ không muốn làm con cờ thí của ĐCSTQ. Họ ủng hộ các học viên Pháp Luân Công bằng tư tưởng và hành động của họ, và họ đã chọn cho họ một tương lai tốt lành.

Đã qua tám năm khủng bố, nhưng Pháp Luân Công đã trở nên càng ngày càng được yêu thích trên thế giới. ĐCSTQ tà ác dùng mọi nguồn lực để khủng bố Pháp Luân Công và đã bị mất sự tin tưởng và ủng hộ của chính dân chúng. Nó đã đẩy nó xuống hố và không bao lâu nữa các kẻ khủng bố mà giúp đỡ làm điều tà ác sẽ bị trừng phạt và mang ra trước công lý.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/6/160287.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/16/88644.html
Đăng ngày 4-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share