[MINH HUỆ 23-2-2007] Sau khi cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999, nhiều công ty tại Trung Quốc không tuyển dụng học viên Đại Pháp dưới áp lực độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác. Một số học viên bị buộc thôi việc hoặc bị đuổi sở. Nhưng ngày nay thì hoàn toàn khác hẳn. Càng ngày càng có nhiều người hơn hiểu được sự thật. Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đệ tử Đại Pháp là những người tốt đã được càng ngày càng nhiều người hơn nhìn nhận. Một số chủ nhân còn đi tìm đệ tử Đại Pháp để làm việc.

Tôi được nhận vào làm trưởng phòng ăn và đầu bếp của một công ty ở Đông Bắc. Có vào khoảng 50 người ăn trong phòng ăn. Các chi phí của ban giám đốc là gần mười ngàn đồng mỗi tháng. Rất dễ mà lấy đi một ngàn hoặc ít hơn nếu chư vị muốn. Nhưng tôi là một học viên Đại Pháp, tôi không ăn cắp. Tôi làm việc siêng năng, có lương tâm và trách nhiệm, luôn được các giám đốc và nhân viên của công ty khen ngợi. Tôi dùng hành động để tuyên dương Đại Pháp.

Vào giữa tháng mười hai vừa qua, công ty cần thẻ cá nhân của mỗi nhân viên. Vì thẻ cá nhân của tôi đã bị lục soát bất hợp pháp và lấy đi bởi cảnh sát địa phương vì tôi tập luyện Pháp Luân Công, để không gây khó khăn cho công ty, tôi chuẩn bị thôi việc. Sau khi nhân viên của công ty biết được tin này, họ thúc dục tôi ở lại và người này kế tiếp người kia nói với tôi là rất khó mà tìm được một người như tôi. Giám đốc văn phòng kêu tôi tìm cho ông một người đầu bếp. (Ý của Ông là muốn tôi tìm một người học viên Đại Pháp khác để thay chỗ tôi) Vì phòng ăn nơi tôi làm việc có một yêu cầu về kỹ thuật cao, sau nhiều ngày tôi không tìm được một người tốt. Vì vậy tôi nói với giám đốc kêu ông tự tìm.

Rốt cùng, người giám đốc kiếm được cái người (một học viên Đại Pháp) mà đầu tiên đã giới thiệu tôi vào làm nơi này. Ông giám đốc nói với anh ta lý do tôi muốn thôi việc, vì vậy anh ta nói anh ta muốn giúp tôi tìm một giải pháp để tôi không phải thôi việc. Không lâu sau, anh ta lại tìm tôi và nói, “Sau này, nếu có gì, hãy cho tôi biết. Đừng nói là cô không muốn làm việc nơi này. Cô vẫn tiếp tục làm việc!” Vì vậy tôi được thúc dục ở lại.

Đến cuối năm ngoái, một đệ tử Đại Pháp khác lại được mướn vào làm việc trong công ty tôi. Sau nhiều ngày, một đồng sở trẻ trong cùng nghạch hỏi anh ta, “Anh nghĩ sao về các món ăn nơi này?” Anh ta nói chúng rất ngon. Người đồng sở hỏi anh ta, “Anh có biết người đầu bếp làm gì không?” Anh ta nói anh ta không biết. Người đồng sở nói: “Tôi nói cho anh biết cô ta tập Pháp Luân Công!” Sau đó người đồng sở kể cho anh ta về tôi.

Một lần tôi đi đến chợ làng để mua đồ ăn cho công ty. Tôi mua mười đồng tàu hủ khô và một số hành xanh. Tôi để quên tàu hủ lại. Khi tôi nhớ ra và trở lại tìm nó, có người đã lấy nó đi. Vì đó là lỗi của tôi, tôi lấy tiền riêng mười đồng để đền bù. Đối với một đệ tử Đại Pháp, đó là tự nhiên. Nhưng đối với người ngày nay, họ không hiểu được. Mọi người đều nói chỉ có những người học Đại Pháp là có thể đạt được một sự tốt lành như vậy.

Vào dịp Tất niên, để khuyến khích tôi, giám đốc công ty thưởng cho tôi 1, 000 đồng.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/2/23/149557.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/3/14/83524.html

Đăng ngày 26-3-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share