Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2011] Tôi đã tập Pháp Luân Công trong 14 năm, nhưng tôi chưa bao giờ viết một bài viết chia sẻ kinh nghiệm. Tôi đã gặp khó khăn trong việc viết bài, tôi chỉ có thể tường thuật và nhờ một học viên khác giúp tôi viết các suy nghĩ của mình ra giấy.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo và bắt đầu phụ giúp nấu nướng từ thủa thiếu niên. Tôi chỉ đến trường trong vòng ba năm. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã có thể nhớ và dễ dàng học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bị hen suyễn từ lúc còn trẻ. Khi tôi lên cơn hen, tôi bị khó thở. Sau khi tôi đắc Pháp, Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tôi đã khỏi bệnh trong vòng mười ngày. Một điểm tập công mới được thiết lập tại nhà của chị tôi. Vào thời điểm đó, tôi học Pháp và tập công cùng nhóm. Rồi một đêm, chị tôi đột ngột qua đời vì một cơn đau tim. Tai họa bất ngờ này là một cú sốc đối với tất cả chúng tôi. Chính vào lúc ấy, tôi tự nhủ: Tôi sẽ không ngừng tu luyện vì sự cố này. Bất chấp những gì người khác nói, từ trong tâm, tôi tin rằng Đại Pháp là tốt.

Điểm tập công đã được chuyển đến nhà của một học viên khác. Hàng tối tôi đến đó để học Pháp và tập công. Tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác. Nhận thức của tôi về Pháp của Sư Phụ đã trở nên minh bạch hơn. Tôi hiểu rằng nguyên nhân của bệnh là nghiệp do những việc xấu đã làm trong quá khứ. Tôi ngộ ra rằng trong tương lai, tôi không bao giờ được làm những việc xấu và cần phải hết sức nghiêm túc thực hiện theo đúng yêu cầu của Sư Phụ.

Bất cứ khi nào tôi đọc những lời dạy này của Sư Phụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Về phương diện đề cao tâm tính, thì những ví dụ nổi trội có rất nhiều. Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy]. Người khác thấy anh ta làm thế, thì không ai lấy nữa; có công nhân còn mang hết những gì đã lấy trả lại nhà máy; trong toàn nhà máy xuất hiện tình huống như vậy.”

Tôi nhớ lại tất cả những nơi mà tôi đã làm việc và nhận ra rằng tôi đã lấy một số thứ ở những nơi đó. Tôi nhớ lại rằng tôi từng làm đầu bếp cho một căng-tin của nhà máy và tôi đã lấy một cái thùng nhựa lớn mang về nhà. Mặc dù những sự việc này đã xảy ra nhiều năm trước, tôi biết tôi cần sống theo những chuẩn mực cao hơn, vì vậy tôi đã đến gặp người lãnh đạo của nhà máy và trả lại chiếc thùng. Tôi nói với ông ta hết sức nghiêm túc, “Trong quá khứ tôi ích kỷ và ngu dốt. Tôi đã mắc sai lầm. Bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi biết rằng tôi không nên làm những gì mà tôi đã làm.” Người lãnh đạo của nhà máy cười và nghĩ rằng thật không thể tin được. Sau đó, người lãnh đạo của nhà máy cho phép chúng tôi tập công trong sân. Hơn nữa, một vài năm trước đây trong lúc đang làm cỏ dại, tôi đã lấy 20 bắp ngô ngọt từ cánh đồng của người hàng xóm. Tôi đã sang nhà hàng xóm để xin lỗi cô ấy. Tôi cũng đem theo một thùng lớn ngô ngọt và cố gắng làm rõ các vấn đề với cô ấy. Cô ấy cứ cười mãi và không nhận thùng ngô. Tôi nói, “Cô biết rằng bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công, Sư Phụ của tôi yêu cầu chúng tôi làm người tốt, do đó, trong tương lai, tôi phải cân nhắc đến mọi thứ của những người khác trong mỗi việc tôi làm”. Sau đó người hàng xóm đã nhận ngô.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu diễn ra ở Trung Quốc, tôi đã đi tới thành phố để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Khi trở về, cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi để yêu cầu giao nộp tất cả các sách Đại Pháp. Tôi hỏi họ, “Nếu tôi giao nộp các cuốn sách cho anh, làm sao tôi có thể tiếp tục tu luyện?” Họ không còn sự lựa chọn nào khác và để tôi yên.

Đầu năm 2000, tôi lại đến Bắc Kinh một lần nữa để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi đã bị Phòng 610 địa phương bắt giữ và đưa đến Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia ở thành phố Thẩm Dương. Sau khi được thả, tôi đã đến các vùng đồi núi xa xôi phân phát tài liệu để nhiều người có thể biết được chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã bị bắt và bị giam giữ trong nhà tù Đại Bắc ở thành phố Thẩm Dương trong vòng bốn năm. Sau khi được thả tự do, một học viên đã giới thiệu cho tôi việc làm đầu bếp tại một nhà máy lớn ở địa phương.

Có hơn 90 người làm việc trong nhà máy. Khoảng một phần ba trong số họ đến căng tin ăn trưa. Trước khi tôi đảm nhận công việc này, tỷ lệ doanh thu khá cao. Người lãnh đạo của nhà máy là một đàng viên Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cũng là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố và tỉnh Liêu Ninh. Khi tôi đi làm, người lãnh đạo đó đã đi công tác. Vợ của ông ấy tuyển dụng tôi. Khi ông trở lại làm việc và nhìn thấy tôi, ông ấy đã bị sốc. Đó là vì ông ấy biết tôi và biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và đã bị giam giữ vì niềm tin của mình. Ông tin rằng tôi không tốt đẹp gì cả, nhưng không thể sa thải tôi chỉ vì điều đó.

Toàn thể nhà máy nghe rằng người đầu bếp là một học viên Pháp Luân Công. Tôi có thể nói rằng họ coi thường tôi. Ngày đầu tiên tôi đi làm, hai nam thanh niên muốn tạo rắc rối và bắt nạt tôi. Tôi phát chính niệm từ trong tâm, suy nghĩ làm thế nào tôi có thể làm việc trong môi trường phức tạp vào ngày này. Tôi đã quyết định tôi phải sử dụng hành động của tôi để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Các bức tường của nhà bếp muội đen vì khói bếp. Thời điểm tôi bước vào bếp, tôi bắt đầu lau chùi sạch sẽ. Mỗi lúc tôi làm một ít. Tôi không làm cho bữa ăn của công nhân bị muộn và cũng không lấy những thứ gì từ nhà bếp. Bà chủ nói với tôi rằng ăn trưa tại căng-tin giá một tệ cho tất cả các công nhân. Tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ không ăn tại nhà máy. Tôi nói, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, và tôi phải tuân theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn và không nên lợi dụng người khác hoặc lấy đi những thứ của họ. Tôi sống gần nhà máy và sẽ về nhà ăn.” Khi các công nhân đang ăn, tôi đi dọn dẹp. Khi họ ăn xong, tôi sẽ nhanh chóng dọn luôn chỗ ăn của họ. Sau đó, tôi đi xe đạp về nhà để kịp phát chính niệm. Sau khi ăn trưa, tôi chở một học viên khác bằng xe đạp đến thị trấn khác để giảng chân tướng. Bất kể mùa đông hay mùa hè, hàng ngày tôi đều làm như vậy. Vào lúc 4 giờ buổi chiều, tôi đến căng-tin để chuẩn bị bữa tối. Sau đó tôi trở về nhà vào ban đêm để học Pháp.

Vào một buổi chiều nọ, bánh bao hấp mà tôi làm hơi có màu vàng nhạt. Khi bắt đầu bữa ăn, tôi nói với các công nhân, “Hôm nay không ai cần phải trả tiền cho bữa ăn. Tôi đã làm bánh không đúng cách. Tôi xin lỗi, và tôi sẽ trả tiền cho bữa trưa của các bạn ngày hôm nay.” Trước sự ngạc nhiên của tôi, tất cả các công nhân vẫn thanh toán và không cho tôi trả tiền cho bữa ăn trưa của họ. Trong quá khứ, người quản lý của tôi tự thu tiền. Bây giờ cô ấy đã giao cho tôi hộp tiền xu và cho phép tôi phụ trách. Cô ấy nói với tôi: “Tôi tin tưởng chị.” Năm nay, tất cả các công nhân được tăng lương, thêm 100 nhân dân tệ mỗi tháng. Người quản lý nhà máy đã không thông báo với tôi rằng ông sẽ tăng lương cho tôi. Vào thời điểm đó, nhà máy tuyển nhiều nhân công hơn. Tôi là đầu bếp duy nhất trong nhà bếp và gặp khó khăn trong việc khuân vác hàng hóa. Đôi khi ông chủ đã giúp tôi. Một người nhận ra rằng điều này không công bằng và nói với tôi: “Hãy đi nói chuyện với người quản lý nhà máy để yêu cầu trợ giúp và cũng có thể tăng lương của chị.” Tâm tôi bất động. Tôi nghĩ, “Điều gì là của tôi sẽ là của tôi, Sư Phụ bảo đảm điều đó. Nếu nó không phải là tôi, tôi sẽ không tranh đấu.” Vào cuối tháng, ông chủ của tôi nói với tôi rằng tiền lương của tôi sẽ được tăng 100 nhân dân tệ.

Một ngày nọ, ông chủ nhà máy đã ăn trưa với chồng tôi. Ông ấy nói với anh những lời chân thành, “Trong quá khứ, tôi không hiểu lý do tại sao vợ của anh lại tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn hiểu. Các học viên Pháp Luân Luân Công thực sự rất tuyệt vời! Hiểu được điều này là vượt quá mong đợi của tôi.” Chủ nhà máy này sau đó được chẩn đoán có vấn đề về gan. Tôi đưa cho ông ấy một bản sao của sách Chuyển Pháp Luân và các đoạn video bài giảng của Sư Phụ. Ông cũng đọc Cửu Bình. Ông ấy nói với tôi, “Sư Phụ của bạn thực sự quyền năng!” Cả ông chủ nhà máy và người vợ của ông đã thoái ĐCSTQ. Cả gia đình họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Bây giờ khi tôi nói chuyện với người khác về Pháp Luân Công tại nơi làm việc, bầu không khí thân thiện hơn nhiều. Tôi đặt tập tài liệu nhỏ trên bàn gần văn phòng chỗ các đơn giao hàng được thực hiện ở cổng nhà máy để mọi người hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Công. Các công nhân đã truyền tay nhau các tập tài liệu và đọc chúng. Bây giờ hầu hết các công nhân đã thoái ĐCSTQ.

Sư Phụ luôn ở ngay bên cạnh tôi. Tôi phải tinh tấn hơn và khắc ghi những lời dạy của Sư Phụ: “Là chư vị mà nói, các đệ tử Đại Pháp, càng đến cuối càng nên bước đi cho tốt con đường của mình, tận dụng thời gian tu bản thân cho tốt” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp- Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011“)

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/18/明慧法会–“你们师父太厉害了”-249043.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/5/129863.html
Đăng ngày 28-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share