Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho học viên Trung Quốc

Bài viết của Tốc Truy, một đệ tử Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2011] Xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu trên toàn thế giới!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1994. Trong quá trình tu luyện, tôi đã được Sư phụ từ bi vĩ đại bảo hộ, dựa vào chính niệm kiên định tín Sư tín Pháp để phủ định hết thảy những can nhiễu, để chứng thực Pháp ở nơi làm việc, và cứu độ chúng sinh. Tôi xin được báo cáo kinh nghiệm tu luyện của mình với Sư phụ và chia sẻ với toàn thể đồng tu.

Từ bỏ chức vụ để chứng thực Pháp

Trước khi bè đảng Giảng Trạch Dân bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, tôi đang là chủ nhiệm khoa ngoại trú trong một bệnh viện công có quy mô ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, và cũng là một cán bộ quản lý. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi nhận ra rằng không thể để những lời vu khống Sư phụ và Đại Pháp tiếp tục như thế. Vợ, con trai tôi, cùng với tôi đều là người tu luyện, chúng tôi đã đến Bắc Kinh cùng một số học viên khác để giảng chân tướng và thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Chúng tôi đã bị công an ở Quảng trường Thiên An Môn bắt giữ, đưa đến một trại giam ở địa phương, và bị giam ở đó trong vài ngày.

Vào tháng 04 năm 2000, đơn vị của tôi đã triệu tập một cuộc họp chi bộ Đảng để phê bình tôi vì đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Trong buổi họp tôi đã nói về sự đẹp đẽ của Pháp Luân Công và những người tập Pháp Luân Công đều có những cải biến, cả về thân lẫn tâm. Tôi đã trích dẫn đoạn sau đây từ một bài chia sẻ của một đồng tu, “Người nông dân sau khi tập Pháp Luân Công thì trở nên văn minh, đàng hoàng. Người công nhân, sau khi tập Pháp Luân Công, thì làm việc rất chăm chỉ và lãnh đạo giao việc gì họ cũng làm. Người cán bộ, sau khi tập Pháp Luân Công, trở nên tuân thủ luật pháp, không nhận hối lộ, và không tham ô nhận hối lộ nữa. Người làm khoa học, sau khi tập Pháp Luân Công, thì không còn màng đến danh lợi, và trí tuệ của họ được khai mở. Người thương nhân, sau khi tập Pháp Luân Công, thì làm ăn công bằng, không làm giả, không giả dối, và không bán thiếu cân thiếu lượng.” Sau đó tôi nói, “Pháp Luân Công mang đến cho xã hội nhiều lợi ích và không gây hại gì cả.” Mọi người trong cuộc họp đều ngạc nhiên khi nghe thấy những điều tôi nói. Bí thư chi bộ đã bất đắc dĩ nói, “Anh chọn Đảng Cộng sản hay Pháp Luân Công?” Tôi liền trả lời,“Pháp Luân Công!” Sau đó anh ấy nói, “Nếu vậy tôi sẽ khai trừ anh ra khỏi Đảng. Việc xử phạt hành chính sẽ tuân theo luật lệ của Đảng, vì thế chức cán bộ quản lý của anh cũng sẽ bị mất, thậm chí anh còn bị khai trừ công chức.” Như thế tôi đã bị khai trừ khỏi Đảng, và mất chức vụ quản lý.

Lúc đó, tôi đã nghĩ chứng thực Pháp và giảng chân tướng là quan trọng hơn chức vụ của mình trong ĐCSTQ. Tuy nhiên, sau khi đọc Chuyển Pháp Luân và kinh văn mới của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng nhận thức của tôi là không đúng. Sư phụ đã giảng,

“Tất nhiên, chúng ta không thừa nhận hết thảy những gì mà Cựu thế lực an bài; tôi, là Sư phụ, cũng không thừa nhận, các đệ tử Đại Pháp đương nhiên cũng đều không thừa nhận.” “…đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004”)

Tôi nhận ra rằng việc tôi từ bỏ chức vụ có nghĩa là tôi đã thừa nhận bức hại của cựu thế lực và tu luyện trong những ma nạn được cựu thế lực an bài, như thế sẽ gây ra chướng ngại trong việc cứu độ chúng sinh. Mục đích của cựu thế lực là khiến cho chúng sinh bị hủy diệt. Vì thế, chúng ta phải quyết tâm phủ định bức hại của cựu thế lực.

Để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi phải giữ chức vụ của mình

Trong những năm sau đó, đơn vị của tôi đã sát nhập với một bệnh viện hạng 3A, và tôi làm việc trong vị trí bác sĩ. Một ngày trong khi vài người bác sĩ chúng tôi đang làm việc trong phòng chẩn đoán, tôi đã giảng chân tướng cho họ. Sau đó, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có được phòng chẩn đoán riêng của mình. Như thế tôi đã có thể khám bệnh đồng thời giảng chân tướng và thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên quan. Lúc đầu tôi thấy sợ hãi, sợ sẽ có người tố cáo tôi. Sau khi học Pháp tôi dần dần xả bỏ được những ý nghĩ sợ hãi. Lúc đầu, mỗi ngày tôi thuyết phục một hoặc hai người thoái khỏi ĐCSTQ, và dần dần tăng lên sáu đến bảy người.

Khi trở về nhà từ Bắc Kinh, cả nhà tôi đã cùng nhau học Pháp. Sư phụ giảng,

“Chư vị viên dung Pháp thì đầu tiên chính là cần làm một người tốt. Mọi người khi làm người tốt cũng đồng thời chính là đã đang viên dung Pháp rồi.” “Là vì mỗi từng biểu hiện của học viên ở xã hội người thường, đều đại biểu hình tượng của Pháp Luân Đại Pháp, phải vậy không?” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Singapore năm 1998, tạm dịch)

Tôi nhận ra rằng các học viên đang chứng thực Pháp theo tầng thứ của mỗi người. Người thường không thể nhìn thấy Pháp, nhưng họ có thể nhìn thấy hành xử của học viên. Nếu chúng ta làm tốt, người ta sẽ nhìn thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp, nhờ đó sẽ đặt một nền móng vững chắc để họ có thể hiểu rõ hơn về Pháp. Trong công việc tôi vẫn nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý của Pháp và hướng nội khi gặp phải mâu thuẫn. Tôi cố làm một người tốt và cải thiện bản thân mình để viên dung với Pháp.

Tôi là thành viên trong một nhóm chẩn đoán. Nếu một căn bệnh cụ thể được chẩn đoán và được xem là liên quan đến công việc, thì người bệnh sẽ không phải đi làm nữa, và được nghỉ ốm vô thời hạn. Điều này có nghĩa là đơn vị sẽ hỗ trợ người đó cho đến hết đời. Người bệnh cũng sẽ được hưởng hàng chục ngàn nhân dân tệ trợ cấp thương tật. Vì thế có người tìm cách giả ốm để lấy chứng nhận chẩn đoán. Kết quả là, những thành viên trong nhóm chẩn đoán trở thanh những đối tượng được hối lộ. Năm ngoái, một vụ hối lộ lớn đã làm chấn động cả thành phố. Hầu hết những người trong nhóm và người trưởng khoa đều bị kết án, giam giữ, hoặc bị điều tra vì tội nhận hối lộ. Có hàng chục người có liên quan đến vụ việc. Thật ra có rất nhiều người cho tôi tiền và thẻ mua hàng. Tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã không nhận một xu nào. Khi nói về tôi, một thành viên của hội đồng kỷ luật nói, “Anh ấy là người duy nhất trong nhóm chẩn đoán chưa hề bị hội đồng kỷ luật triệu tập thẩm vấn hoặc điều tra.” Việc đó đã chứng thực được lời Sư phụ giảng,

“Mọi người đều biết rằng chúng ta ở đây, Pháp Luân Đại Pháp đây là miền đất thanh tịnh {tịnh độ}, tôi dám giảng ra như thế.” (Giảng Pháp tại hội giao lưu quốc tế tại Bắc Kinh)

Sau chuyện này, vị trí phụ trách bị bỏ trống. Không ai dám xin vào vị trí này, và những người đã xin đều bị lãnh đạo bệnh viện từ chối. Tìm người cho vị trí này trở thành một vấn đề nan giải cho lãnh đạo bệnh viện. Bệnh viện có gần 1,000 viên chức, bao gồm 100 cán bộ quản lý, tuy nhiên vẫn tìm không ra một người phù hợp. Cuối cùng lãnh đạo bệnh viện đã tìm đến tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Giám đốc bệnh viện đã vài lần nói chuyện với tôi, “Xin hãy giúp tôi đảm nhiệm vị trí này. Nếu anh đảm nhiệm thì chúng tôi sẽ không có gì phải lo nữa.” Lúc đầu tôi không muốn nhận lời vì phòng khám của tôi cũng không bận lắm, nhờ thế tôi mới có thời gian giảng chân tướng và thuyết phục người khác thoái khỏi ĐCSTQ, trong khi vẫn hoàn thành công việc. Quản lý khoa thì bận rộn hơn. Tuy nhiên Sư phụ có giảng,

“Còn có việc bán vé Thần Vận nữa, tôi nói rằng bây giờ chúng ta cần chú trọng phần xã hội dòng chính, khai thông phần xã hội dòng chính thì mới có thể khai thông toàn xã hội, mới có thể có ảnh hưởng rộng lớn, mới có thể có nhiều khán giả hơn, mới có được nhiều chúng sinh đến được cứu độ hơn.” (“Tinh tấn hơn nữa”)

Tôi nhận ra rằng để cứu độ nhiều chúng sinh hơn, các học viên không nên cô lập mình khỏi xã hội dòng chính.

Sau khi ngộ ra Pháp lý đó, tôi đã đồng ý nhận vị trí phụ trách. Đồng thời, tôi đã nói chuyện với cả giám đốc và bí thư chi bộ đảng ở bệnh viện, “Hồi đầu năm tôi đã mất chức vụ cán bộ cấp khoa chỉ vì tôi tập Pháp Luân Công. Hôm nay ông muốn tôi đảm nhận vị trí này, thì ông phải làm cho đúng và khôi phục chức vụ trước đây của tôi.” Họ nói họ cần xin phép ý kiến chỉ đạo cấp trên. Tôi vẫn khăng khăng rằng chức vụ trước đây của tôi phải được khôi phục, nếu không tôi sẽ không nhận vị trí phụ trách nữa. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ. Thật ra họ đã biết một phần chân tướng về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, vài tháng sau khi tôi nhận vị trí phụ trách, chức vụ quản lý của tôi vẫn chưa được khôi phục. Có lời đồn đại rằng chức vụ quản lý không thể khôi phục được. Một người thân của tôi, không phải là người tu luyện, cũng nói, “Việc khôi phục chức vụ quản lý của anh là điều không thể.”

Tại sao lại xảy ra chướng ngại này? Tôi đã nhìn vào trong và bắt đầu nhận ra nhiều chấp trước, trong đó có tâm danh lợi, tâm hoan hỷ, tâm hiển thị, và chứng thực bản thân. Sau nhiều năm tu luyện, tôi nghĩ mình đã xả bỏ được những chấp trước đó, nhưng thật ra chúng vẫn còn ở đó. Sau chuyến đi chứng thực Pháp ở Bắc Kinh, những chấp trước của tôi đã bị ép hạ xuống, chứ không phải là đã được tu bỏ. Kết quả là, khi gặp đúng hoàn cảnh, chúng sẽ lại nổi lên. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và tìm cách ngăn cản tôi chứng thực Pháp bằng cách không cho tôi làm cán bộ cấp khoa. Qua việc học Pháp và ghi nhớ Pháp, tôi đã có nhận thức tốt hơn về Pháp. Sư phụ giảng,

“Chấp trước của con người, những quan niệm can nhiễu đến chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, đều nhất định phải bị trừ bỏ.” (“Càng về cuối càng tinh tấn”)

Tôi nhận ra rằng tôi đến thế gian này là để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, không phải là để thưởng thức danh, lợi, và tình. Khi tôi thay đổi quan niệm của mình và dần dần xả bỏ chấp trước, tôi đã được khôi phục chức vụ cán bộ cấp khoa. Giám đốc bệnh viện đã nói, “Anh là bảo bối của bệnh viện chúng ta. Hãy làm việc cho tốt!”

Đề cử người thân khi cần sự tin cậy

Khoa của chúng tôi có thực hiện khám sơ bộ để trợ giúp trong việc chẩn đoán bệnh. Nếu việc khám sơ bộ không được thực hiện đúng, thì rất dễ xuất hiện gian dối, và như thế sẽ gây tổn thất cho nhiều xí nghiệp khác. Vì thế, người phụ trách kiểm tra sơ bộ phải nghiêm túc tuân theo đạo đức nghề nghiệp và thành thật đáng tin. Tôi đã yêu cầu giám đốc bệnh viện tìm người cho vị trí này. Tuy nhiên, ông ấy đã không thể tìm được ai, và bảo tôi lựa chọn. Tôi nói,“Nếu vậy thì hãy chọn con trai của tôi.” (Cậu ấy là người tu luyện và cũng là một bác sĩ đang thực hiện những công việc khám sơ bộ ở một bệnh viện nhỏ hơn.) Tôi nói, “Lý do tôi chọn cậu ấy là vì cậu ấy cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vì thế, tôi dám chắc với ông rằng tôi có thể tin cậu ấy cũng giống như ông tin tưởng tôi. Nếu cậu ấy không phải là học viên thì tôi đã không chọn cậu ấy.” Giám đốc bệnh viện nói, “Vậy anh hãy lập tức lấy danh nghĩa bệnh viện viết giấy đề xuất đi, tôi sẽ bảo lãnh đạo ký.” (Được bệnh viện của chúng tôi tuyển vào là rất khó. Cần phải có bằng đại học, nhưng con trai của tôi chỉ có bằng chuyên khoa thôi.) Tôi viết giấy đề xuất về đưa cho giám đốc bệnh viện. Trong một thời gian dài không có phản hồi gì. Khi tôi hỏi giám đốc bệnh viện, ông ấy lảng tránh, nói là tổng giám đốc đã chuyển sang đơn vị khác và tổng giám đốc mới chưa đến. Vì thế, không có người ký. Tuy nhiên, ông ấy cũng nói rõ ràng rằng sẽ nhờ chủ tịch hội đồng quản trị ký.

Tại sao lại có một chướng ngại khác như vậy. Tôi và con trai đã nhìn vào trong và nhận ra bốn người tu luyện chúng tôi (con dâu của tôi cũng là người tu luyện), cũng như những học viên ở khu vực xung quanh đã xuất tâm hoan hỷ, tâm hiển thị, và chấp trước vào chứng thực bản thân. Con trai của tôi cũng có chấp trước vào tâm an nhàn cũng như tâm danh lợi. Sau khi nhận ra chấp trước, chúng tôi đã học Pháp để giải thể những thứ bất hảo. Dường như sau đó giám đốc bệnh viện không còn vấn đề gì nữa. Ông ấy đã đến nhờ chủ tịch hội đồng quản trị ký giấy tờ. Như vậy, con trai của tôi, không hề tốn một xu nào, đã được nhận vào bệnh viện của chúng tôi và bắt đầu công việc. Nếu tôi muốn làm tốt công việc của mình, thì vị trí quan trọng này phải là một người tu luyện đảm đương.

Việc này đã tạo ra tiếng vang lớn trong bệnh viện cũng như trong xã hội. Một vị chủ nhiệm khoa đã nói, “Sẽ thật tốt nếu tất cả bác sĩ trong bệnh viện chúng ta đều học Pháp Luân Công.” Hiệu quả này đã có tác dụng chứng thực Pháp.

Thông qua việc này tôi nhận ra rằng chỉ bằng cách học Pháp, hướng nội, tu luyện thật tốt, và có chính niệm mạnh mẽ, thì những việc chúng ta làm mới được hoàn thành, vì Sư phụ đã trải thảm sẵn cho chúng ta rồi, và chính Sư phụ là người thực thi những việc đó.

Trên đây là một số trải nghiệm của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra những gì chưa đúng.

Xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn toàn thể đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/20/明慧法会–在工作中证实大法救度众生-249099.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/8/129918.html
Đăng ngày 28-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share