Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Australia
[MINH HUỆ 17-07-2023] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 18 năm và được thụ ích vô hạn từ Đại Pháp. Lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ khó mà diễn tả thành lời.
Trong 18 năm qua, tôi đã chứng kiến hồng ân và sự từ bi của Sư phụ. Dịch bệnh [COVID] bùng phát vào năm 2020. Trong 3 năm này, tôi đã tận mắt thấy và nghe về sự thức tỉnh của con người thế gian, họ minh bạch rằng Đại Pháp đang ở bên họ và đang cứu người. Vô số người đã được thụ ích từ pháp môn này. Dưới đây tôi xin kể ra vài ví dụ để nhiều thế nhân minh bạch chân tướng hơn nữa và được cứu độ.
Một năm trước, tôi làm việc cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên (The Epoch Times)và có tiếp xúc với độc giả nhiều hơn một chút. Liên tục có người nói với tôi về lòng biết ơn của họ đối với Đại Pháp, cùng sự kính trọng và bội phục của họ đối với Sư phụ.
Một người đàn ông khoảng ngoài 60 tuổi đã vô cùng phấn khích kể với tôi về trải nghiệm của ông ấy trong thời kỳ dịch bệnh bùng phát. Ông ấy là một nhân viên kế toán và khi dịch bệnh nghiêm trọng, ông ấy phải đeo khẩu trang và tiêm phòng dịch tại nơi làm việc. Ông ấy nói: “Dịch bệnh đến đây để diệt [Trung] Cộng. Tôi không phải là đảng viên. Virus không có liên can gì đến tôi”.
Bởi từ chối chích ngừa vắc-xin, ông ấy bị công ty sa thải và vợ ông ấy còn cãi nhau với ông ấy. Ông ấy bảo vợ: “Tôi kiên trì bản tính của mình để làm việc. Tiêm thuốc không có tác dụng thì sao tôi phải tiêm? Bắt tôi phải đeo khẩu trang ư? Khoa học còn không thể giải quyết được virus, vậy đeo khẩu trang có thể ngăn được virus ư? Quá ngây thơ rồi. Có bị mất việc thì tôi cũng không tiêm. Tôi không tin mình sẽ chết đói“.
Ông ấy nói tiếp: “Kết quả là, vợ tôi tiêm phòng và đeo khẩu trang mỗi ngày khi đi ra ngoài, nhưng bà ấy vẫn bị nhiễm virus và phải nằm viện vài ngày. Vợ tôi thấy tôi không tiêm nhưng lại không vấn đề gì. Lúc này bà ấy mới bị thuyết phục. Trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ mình đang thất nghiệp thì sẽ đi tìm một công việc mới. Nào ngờ, chỉ trong vòng một tuần tôi đã kiếm được việc và thu nhập năm đó của tôi còn cao hơn so với trước đây từ 30.000 đến 40.000 AUD”.
Ông ấy vừa cười lớn vừa nói: “Mặc dù tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi thường đọc Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi tin tưởng Đại Pháp và biết Sư phụ Lý Hồng Chí không phải là một người thường. Thực ra, tôi mới là người được thụ ích thực sự”.
Tôi cũng biết một người khác khi giảng chân tướng qua mạng Internet. Anh ấy đã thực hành một tôn giáo nào đó ở Trung Quốc. Khi dịch bệnh ở Trung Quốc bùng phát lần thứ hai, gần 90% những người xung quanh anh ấy đều bị dương tính và anh ấy cũng bị nhiễm virus. Tôi bảo anh ấy: “Thành tâm kính niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ chính là linh đan diệu dược”. Anh ấy thành tâm tin tưởng làm theo và nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường. Anh ấy cũng làm ‘tam thoái’ (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc). Không chỉ tin Pháp Luân Công, anh ấy còn bắt đầu học luyện pháp môn. Vì không có môi trường nên anh ấy chỉ có thể tự mình đọc sách và xem video Sư phụ dạy công. Thỉnh thoảng nếu có động tác nào cảm thấy chưa chắc chắn hay có thể hội gì [về Pháp lý] thì anh ấy lại chia sẻ với tôi.
Còn một ví dụ khác khiến tôi cảm thấy rất thần kỳ:
Một ngày nọ, tôi đi phát báo chân tướng Pháp Luân Đại Pháp bản tiếng Anh và ngồi xe buýt về nhà. Ở trạm dừng kế tiếp có hai người lên xe, trong đó có một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Anh ấy đi tới chiếc ghế ở bên phải phía đối diện với tôi. Trông anh ấy phờ phạc, hai mắt ngân ngấn lệ. Sau khi ngồi xuống, anh ấy đổ người ra ghế, hai tay đưa lên bám vào tay vịn trước mặt như thể đang cố dùng sức để chống đỡ cơ thể. Bộ dạng của anh ấy khiến tôi có chút hoài nghi, liệu có phải anh ấy bị nhiễm virus [COVID] rồi không?
Một cách vô thức, tôi liếc mắt nhìn xung quanh và thấy có một người phụ nữ ngồi ở lối đi bên trái tôi, cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi đổi qua chỗ khác ngồi, nhưng tôi chỉ mỉm cười chứ không chuyển chỗ. Tôi nghĩ nếu như tôi chuyển chỗ sẽ khiến mọi ngươi cảm thấy bất an. Chưa kể, nếu người đàn ông này thấy tôi cố tình tránh né anh ấy thì sẽ cảm thấy buồn lòng.
Tôi là đệ tử Đại Pháp, cho dù anh ấy có bị nhiễm virus thì anh ấy cũng sẽ không thể lây cho tôi. Nhưng trong tâm tôi vẫn niệm đi niệm lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Một lúc sau, anh ấy dường như đã có sức lực trở lại và tay anh ấy không còn run rẩy nữa. Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi rồi nhẹ nhàng rút tay về, khẽ cử động để điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình. Tôi cảm thấy kinh ngạc: chỉ trong vài phút mà anh ấy dường như đã trở thành một người khác. Tôi thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” ở trong tâm nên anh ấy không nghe thấy, vậy mà lại được thụ ích!
Anh ấy đã khỏe rồi! Thật thần kỳ! Một lúc sau, người đàn ông đó quay lại nhìn thẳng vào tôi, khả năng là anh ấy cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng trước sự thay đổi của bản thân. Anh ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng anh ấy không phải người Trung Quốc, còn tôi cũng không nói được tiếng Anh. Hơn nữa chúng tôi lại đang ở trên xe buýt nên cũng không tiện nói chuyện với nhau. Một lát sau, người đàn ông này mỉm cười vui vẻ, dùng ánh mắt để chào tạm biệt tôi rồi xuống xe.
Thông thường khi giảng chân tướng, tôi sẽ bảo mọi người niệm chín chữ chân ngôn để tránh kiếp nạn và được bình an! Tôi biết chín chữ chân ngôn là “linh đan diệu dược”, ai niệm thì người đó thụ ích. Không ngờ, khi người khác gặp khó khăn nguy nan, nếu [tôi] thành kính niệm “chín chữ chân ngôn” cho họ thì kỳ tích cũng sẽ xuất hiện. Chứng kiến sự thay đổi của người đàn ông này càng khiến tôi hiểu hơn về sự siêu thường của Đại Pháp. Còn có rất nhiều điều mà bản thân tôi vẫn chưa nhận thức được.
Sau sự việc này, một đồng tu đã thiện ý chia sẻ với tôi rằng sẽ tốt hơn nếu tôi bảo người đàn ông ấy niệm “chín chữ chân ngôn” hoặc tặng anh ấy một bông hoa sen nhỏ. Sự việc này khiến tôi thấy được sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp, cũng như thấy sự thiếu sót và khoảng cách của bản thân về phương diện tu luyện.
Cứu người không đơn giản là đi làm việc gì đó mà còn là tu luyện nội tại của một người. Từ giờ trở đi, bất kể gặp phải việc gì thì tôi cũng sẽ dùng chính niệm để đối đãi và hành động chiểu theo Pháp. Chính niệm mang lại năng lượng chính và phụ niệm (suy nghĩ tiêu cực) mang lại năng lượng phụ. Năng lượng chính và phụ là khác biệt, nên sẽ mang đến kết quả khác nhau.
Ba ví dụ nêu trên đã khiến tôi vô cùng xúc động. Người đàn ông thứ nhất tuy bị mất việc làm nhưng vẫn tin tưởng vào Sư phụ Đại Pháp. Khi nói chuyện với tôi, sự phấn khích và kính trọng của ông ấy đối với Sư phụ Pháp Luân Công thực sự khiến người ta cảm động; Người thứ hai là một người tín Thần, trong thời gian xảy ra dịch bệnh, anh ấy đã biết được chân tướng về Pháp Luân Công, tin rằng Pháp Luân Công sẽ mang lại cho anh ấy hy vọng và khiêm nhường bước vào tu luyện Đại Pháp; Sự xuất hiện thần tích của trường hợp thứ ba đã phá vỡ những suy nghĩ rập khuôn trong đầu não của tôi, khiến tôi nhận thức được uy lực của Đại Pháp là vô biên.
Sau này tôi sẽ tinh tấn thực tu hơn nữa, cải thiện bản thân và thăng hoa trong Pháp. Nếu có chỗ nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/17/462989.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/14/210812.html
Đăng ngày 28-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.