Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII dành cho học viên Trung Quốc
Bài viết của một đệ tử đến từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-11-2011]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994. Tôi muốn chia sẻ với Sư phụ và các bạn đồng tu một vài trải nghiệm tu luyện mà tôi đã trải qua trong lúc cứu độ chúng sinh bằng hình thức phân phát đĩa Thần Vận.
Tôi luôn rất cảnh giác trước khi chuẩn bị làm điều gì đó, và tôi chỉ hành động sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Khi học Pháp, tôi nhận ra rằng trong một số trường hợp, những suy nghĩ đó xuất phát từ sự ích kỷ, bởi vì đó là vấn đề không muốn bị tổn thương hoặc mất đi lợi ích cá nhân. Nhưng tôi cũng thấy chấp trước này có thể nổi lên trong lúc cứu độ chúng sinh, bởi vì tôi thấy mình luôn cẩn thận lựa chọn những người mà mình muốn cứu. Tôi thường cố gắng cứu người mà tôi cho là tốt, và có thể bỏ qua những người mà tôi nghĩ là xấu. Tôi cố gắng tránh những người trông không tốt. Tôi cũng cố gắng tránh những người có quyền lực chính trị, và thay vào đó tập trung sức lực để cứu người thường. Tôi nghĩ tốt hơn là cứu những người ở quê, bởi vì họ có ít quan niệm hậu thiên hơn và tư tưởng rộng mở hơn. Tôi nghĩ những người ở thành phố rất khó được cứu bởi vì họ thực dụng hơn. Nói tóm lại, tôi sẽ cứu những người làm tôi có cảm giác an toàn và gặp ít nguy hiểm nhất trong cuộc bức hại này.
Sư phụ đã giảng:
“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])
Nhận ra sai lầm của mình, tôi đã hết sức cố gắng để gỡ bỏ tâm chấp trước ích kỷ này và cứu chúng sinh một cách vô điều kiện.
Một hôm, tôi đi phân phát đĩa Thần Vận ở một ngôi làng. Khi tôi đang đạp xe quanh làng, tôi gặp một người đàn ông khoảng 30 tuổi ở trên đường. Anh ấy đang nói chuyện với 05 người phụ nữ trung niên. Anh ấy có nước da ngăm đen và ngoại hình của anh làm tôi liên tưởng tới một người xấu. Tôi tự nhủ: “Mình có nên đưa họ đĩa Thần Vận không nhỉ?” Tôi chần chừ đôi chút, nhưng cuối cùng đã vượt qua sự ích kỷ đó. Tôi bước tới chỗ họ, mỉm cười và đưa cho họ các đĩa Thần Vận, vừa đưa vừa giới thiệu về buổi biểu diễn. Người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng. Tôi nhận ra đó có thể là do mình thiếu chính niệm. Anh ấy hỏi tôi một cách thiếu thân thiện: “Cái này có liên quan gì tới Pháp Luân Công không?” Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy một cách trực tiếp. Tôi bảo rằng buổi biểu diễn là về văn hóa Trung Hoa truyền thống, thứ văn hóa từng được xem như một món quà từ thiên thượng. Tin vào số mệnh, hoặc tin vào thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, và nhấn mạnh vào tu luyện các phẩm chất như trung thành, khoan dung, đạo làm con, chính trực đều là một phần của truyền thống này. Anh ấy đã không nhận đĩa và nói: “Tôi biết cô là một học viên Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đang tham dự vào chính trị.” Sau khi những người phụ nữ trong nhóm của anh ấy nghe thấy những điều ông ấy nói, họ cũng không nhận đĩa. Họ nói rằng nhà họ không có đầu đĩa. Trước đây nếu tôi gặp phải sự phản đối như thế này, tôi sẽ chỉ bỏ đi và nghĩ là: “Anh chị không muốn được cứu.” Nhưng lần này thì khác.
Tôi nghĩ tới đoạn kinh văn của Sư phụ:
“Bất cứ khi nào gặp khó khăn, chư vị không thể né tránh nó hoặc đi đường vòng. Ở đâu có vấn đề, thì cần tới đó giải quyết và giảng chân tướng. Chư vị cần ghi nhớ điều này! Ở đâu có vấn đề phát sinh, ở đó cần chư vị giảng chân tướng. Đừng né tránh nó, bất kể tà ác có điên cuồng tới đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York, tạm dịch)
Tôi quyết định xuống xe đạp và giải thích cho họ thêm về Pháp Luân Công. Tôi kể cho họ tất cả những điều kỳ diệu đã xảy ra với những người tập nó, về vụ tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi giải thích lý do tại sao chúng tôi lên tiếng phản đối cuộc bức hại, và chúng tôi không làm chính trị. Họ chăm chú lắng nghe tôi nói. Khi tôi tiếp tục nói, gương mặt người đàn ông giãn ra một chút và nói: “Thực ra, tôi nghe về Pháp Luân Công lâu rồi. Tôi nói chuyện với mọi người trên mạng và thường nhận được tài liệu về Pháp Luân Công. Tuy vậy, tôi chưa từng đọc chúng và luôn hủy chúng đi ngay khi nhận được.” Tôi hỏi anh ấy: “Tại sao anh không đọc chúng? Có câu nói rằng “Kiêm thính tắc minh; thiên thính tắc ám.” (cần phải nghe bằng cả hai tai để hiểu, nghe bằng một tai thôi thì không biết được sự thật.) Anh ấy trả lời: “Khi tôi còn là công nhân xây dựng ở thành phố Trương Gia Khẩu, tôi biết một công nhân khác cũng học Pháp Luân Công. Anh ấy rất chăm chỉ và là một người rất tử tế. Anh ấy cũng rất trầm tính. Khi ĐCSTQ bắt đầu tấn công Pháp Luân Công, anh ấy đã lập tức bị bắt…” Tôi nhận thấy sự cảm phục trong đôi mắt anh khi nói điều này. Cuối cùng, anh ấy đã nhận một đĩa Thần Vận. Những người phụ nữ khác cũng xin tôi một đĩa. Tôi hơi bối rối và trả lời: “Nhưng các cô làm sao mà xem được nếu không có đầu đĩa?” Một người trong số họ mỉm cười và nói: “Thời này còn có ai không có đầu đĩa?” Nhờ vào chính niệm của mình, tôi đã không bỏ đi ngay khi gặp phản kháng. Người đàn ông mà tôi nói chuyện chỉ về hướng Bắc nơi có một tòa nhà đang thi công và nói:“Cô nên ra kia để phát tài liệu. Ở đó có nhiều người hơn.” Tôi mỉm cười và tạm biệt họ. Tôi nói với họ: “Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Khi nào gặp khó khăn trong cuộc sống, những lời này sẽ giúp các bạn chuyển hung hóa cát.”
Trải nghiệm này giúp tôi nhận ra rằng trở ngại lớn nhất trong việc giảng chân tướng của mình là tôi dễ bị dao động bởi vẻ bề mặt của sự việc. Khi mọi người không nghe, hoặc đáp lại tôi gay gắt, đầu tôi thường đầy những đánh giá chủ quan về căn cơ của họ. Đôi lúc, tôi không muốn tiếp tục và phải quay về nhà học Pháp để đề cao nhận thức của mình. Sư phụ giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp, sao là đệ tử Đại Pháp? Là sinh mệnh do Pháp vĩ đại nhất tạo nên vậy, (vỗ thay nhiệt liệt) là vững như bàn thạch, kim cương bền chắc không thể phá. Một câu của mấy kẻ xấu nơi người thường đáng kể gì? ‘Ngươi có xấu tệ nữa cũng không thay đổi được ta, ta cần hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, ta cần thực thi những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.’” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2003)
Pháp mà Sư phụ giảng đã gia trì chính niệm của tôi. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ cẩn thận về chấp trước này để thăng tiến tâm tính và tu luyện tốt.
Một đêm khác, tôi đi phân phát đĩa Thần Vận ở một ngôi làng khác. Tôi thấy có hơn chục người dân làng đang ngồi trước cổng làng. Tôi tiến đến gần họ với một nụ cười và đưa cho họ đĩa. Một người đàn ông hỏi tôi nhiều lần rằng đĩa này có liên quan gì tới Pháp Luân Công không. Tôi trả lời rằng có. Ngay lập tức, một phụ nữ trả đĩa lại cho tôi và nói:“Tôi không muốn xem bất kể cái gì liên quan tới Pháp Luân Công.” Tôi nghe vậy thấy rất buồn; tôi cảm thấy họ đã bị đầu độc nghiêm trọng bởi ĐCSTQ. Nhưng lần này, chính niệm của tôi vững vàng. Tôi chỉ tiếp tục cười và kể cho họ về Pháp Luân Công. Cuối cùng, họ có vẻ hiểu ra những gì tôi nói và nhận đĩa. Người phụ nữ từ chối lúc đầu cũng lấy một đĩa. Cô ấy mỉm cười nói: “Tôi cũng muốn có một đĩa. Tôi cũng muốn xem nó.”
Sư phụ giảng:
“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hòa ái, [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trước đây, khi cố gắng giảng chân tướng cho mọi người, tôi thường nói vội vàng. Tôi cố gắng nói nhanh và nói cho xong những gì tôi đang nói để họ hiểu càng nhanh càng tốt. Nhưng điều này không bao giờ dẫn tôi đến đâu cả. Trái lại, bởi vì hiệu quả kém, trong đầu tôi đã hình thành một trở ngại tâm lý, điều này đã gây thêm nhiều can nhiễu sau này. Chỉ tới khi đọc bài kinh vănGiảng Pháp tại hội sáng tác âm nhạc của Sư phụ, tôi mới nhận ra chấp trước hưng phấn quá mức của mình không phải là trạng thái đúng đắn. Thực chất, nó là một biểu hiện của ma tính. Con người nên ở trong trạng thái an hòa. Các vị thần luôn luôn từ bi, hòa ái. Những gì đệ tử Đại Pháp nói chỉ có uy lực khi những điều đó xuất phát từ tâm thái từ bi, hòa ái. Kể từ đó. tôi luôn cố gắng bảo trì trái tim từ bi và tâm thái hòa ái. Giọng nói của tôi cũng chậm rãi hơn, lịch thiệp hơn và giống như đang nói chuyện với mọi người về các vấn đề hàng ngày hơn.
Sư phụ giảng rằng tất cả mọi người trong tam giới này từng được đầu thai là người thân của Sư phụ. Khi cứu độ chúng sinh, tôi cố gắng coi họ như người nhà của mình. Điều này làm tôi thấy họ gần gũi hơn. Khi tôi nói chuyện với người trẻ, tôi gọi họ là “cháu gái” hoặc “cháu trai”. Khi nói chuyện với phụ nữ, tôi gọi họ là “chị gái” hoặc “em gái”. Khi tôi nói chuyện với đàn ông, tôi gọi họ là “ông”. Theo cách đó, mọi người cảm thấy dễ chịu với tôi và tin tưởng tôi. Sau đó, họ dễ dàng nhận đĩa Thần Vận.
Một dịp, tôi đi qua một vài cô gái đang chuẩn bị đi thi. Khi họ ngồi nghỉ dưới gốc cây, tôi đến bên họ với một nụ cười và nói: “Các cô gái trẻ, tôi muốn tặng các cô một món quà quý giá – một chương trình chào mừng Tết Nguyên đán đặc sắc!” Họ đều cười. Một cô chỉ vào một phụ nữ đang đứng gần đó và nói: “Autie không phải là một cô gái trẻ. Cô ấy đã hơn 30 tuổi rồi.” Tôi cũng cười. Họ nhận đĩa của tôi với nụ cười vui vẻ và biết ơn.
Sư phụ giảng:
“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])
Khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi nhận ra rằng bảo trì một trái tim từ bi và tâm thái hòa ái là rất quan trọng. Lúc đầu, tôi luôn cần nhắc nhở bản thân về điều đó. Dần dần, tôi cảm thấy dễ dàng duy trì trạng thái này, và trạng thái đó xuất ra một cách tự nhiên hơn. Chỉ cần phân phát đĩa Thần Vận, tôi có thể duy trì một tâm thái an hòa và thuần tịnh. Khi tôi cười, đó là nụ cười thật sự từ đáy lòng. Tâm trí càng thuần tịnh, thì tâm tôi càng sáng, và mọi người càng dễ dàng nhận đĩa. Nếu tà ác cố gắng bức hại tôi trong lúc đó, nó sẽ bị giải thể ngay lập tức bởi uy lực của Đại Pháp.
Trong những ngày hè nắng nóng nhất, có một vài cửa hàng thịt nướng dọc bên đường. Mọi người thường tụ tập ở đó và uống bia. Nơi đây đã trở thành một địa điểm thuận tiện để tôi phân phát Thần Vận. Nếu ở đó có ít hơn 30 người, tôi có thể phát đĩa cho ít nhất 95% người trong số họ. Hiện tại, tôi nhận thấy mình chưa đủ chính niệm nếu ở đó có nhiều hơn 30 người.
Ở một thành phố nhỏ, trong lúc đang phát đĩa Thần Vận, tôi thấy một vài quan chức của làng đó đang uống rượu ở phía ngoài một cửa hàng nhỏ. Vì họ ở đó, tôi đã hơi lưỡng lự. Tôi biết rằng chấp trước vào sự an toàn đã ngăn tôi lại. Nhưng tôi vẫn quyết tâm cứu họ. Tôi dừng xe ở bên đường, lấy một vài đĩa Thần Vận ra khỏi túi và bước tới chỗ họ: “Xin chào! Mọi người ở đây đều có đầu đĩa hết chứ! Tôi mang đĩa Thần Vận đến cho các ông xem.” Người đàn ông ngồi gần tôi nhất nhận đĩa và nhìn qua. Mặt ông ta bỗng tối sầm và ông ta cáu gắt. Ông ta nói: “Pháp Luân Công? Túi của cô đầy tài liệu này đúng không? Bỏ nó xuống đây!” Tôi hơi choáng, nhưng ngay lập tức bình tĩnh. Tôi vẫn mỉm cười và nói: “Tôi đem đĩa đến với hy vọng đem lại bình an cho tương lai của ông.” Một người đàn ông khác với tay ra và nói: “Đưa tôi một đĩa” Tôi đưa cho ông ấy một đĩa. Người đàn ông đầu tiên đã trấn tĩnh được một chút. Người đàn ông hỏi xin đĩa xua tôi và nói:“Đi đi.” Tôi từ biệt ông ta với một nụ cười và nói:“Chúc bình an.” Sau đó tôi bình thản bước đi.
Một dịp khác, tôi thấy năm người đàn ông đang ăn đồ nướng ở một cửa hàng phía bắc thành phố. Họ ăn mặc không giống người thường. Tôi bước tới chỗ họ và đưa họ đĩa Thần Vận. Một người đàn ông hỏi: “Pháp Luân Công à? Cô từ đâu tới?” Tôi rất bình tĩnh và không sợ hãi. Tôi mỉm cười trả lời: “Tôi dùng tiền riêng của mình để làm đĩa này với hy vọng rằng nó sẽ có ích cho ông và ông sẽ được bình an trong cuộc sống.” Người đàn ông đó cười và nói: “Pháp Luân Công, lại đây và uống với chúng tôi một vài ly. Chúng ta hãy trò chuyện vui vẻ.” Tôi không ngồi mà chỉ đứng đó nói chuyện với họ. Trong lúc nói chuyện, ông ta có vẻ cố thăm dò xem tôi làm ở đâu. Tôi thành thật trả lời: “Tôi đã bị sa thải bởi đức tin của mình vào Pháp Luân Công.” Tôi nói với ông ấy lý do tại sao tôi tiếp tục luyện tập dưới áp lực của cuộc đàn áp. Tôi cũng giúp loại bỏ những tin đồn mà ông ấy nghe về chúng tôi, và đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng. Họ lặng lẽ lắng nghe tôi. Cuối cùng, họ đã nhận đĩa. Người đàn ông đó nói: “Hãy bảo trọng, bảo trọng!” Tôi cảm thấy người đàn ông đó đang nói những lời chân thành từ đáy lòng.
Không phải lúc nào phân phát đĩa Thần Vận, tôi cũng có thể bảo trì chính niệm. Đôi lúc, trạng thái tu luyện của tôi không tốt và tôi rất sợ hãi. Thực ra, trạng thái tu luyện của tôi khi tôi bắt đầu phát đĩa Thần Vận không tốt lắm, nhưng tôi không để điều đó làm mình nản lòng. Tôi học Pháp, cố gắng đề cao trạng thái, và lúc đầu tôi cảm thấy rất khó đề cao.
Sư phụ giảng:
“Trong quá trình lịch sử tiền sử cũng đã một mực chiểu theo sự vĩ đại của đệ tử thời kỳ Chính Pháp mà tạo nên hết thảy [những gì của] chư vị; do đó [có] trong an bài rằng khi chư vị đạt đến viên mãn thông thường, thì tại thế gian lại còn có các chủng tư tưởng và nghiệp lực của người thường; mục đích là một mặt thực thi công việc Chính Pháp, một mặt trong khi giảng rõ chân tướng lại vì viên mãn thế giới của bản thân chư vị thì đồng thời cũng tiêu bỏ những nghiệp lực cuối cùng của chư vị, dần dần vứt bỏ các tư tưởng người thường, từ trong người thường mà thật sự bước ra.” (trích từ Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh tấn Yếu chỉ II)
Nhờ ghi nhớ những lời này, tôi đã ngừng tập trung vào việc cố duy trì tâm trạng tốt, mà thay vào đó giữ vững ý niệm cứu chúng sinh và nắm bắt mọi cơ hội được ban tặng cho chúng ta. Tôi chỉ cố gắng làm theo Pháp của Sư phụ. Chấp trước sợ hãi của tôi mạnh mẽ, vì thế tôi phát chính niệm để loại trừ nó khi đang đi bộ. Tôi có thể cảm nhận rằng Sư phụ đang gia trì chính niệm cho tôi mọi lúc. Khi chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ, dần dần nỗi sợ hãi của tôi biến mất. Mỗi lần phân phát đĩa Thần Vận xong, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, đó là niềm vui chảy ra từ từng tế bào trong cơ thể tôi. Một lần, tôi mang theo hơn 150 đĩa Thần Vận, nhưng tôi lại nghĩ như vậy là quá sức mình và tôi sẽ không thể phân phát được hết. Tuy nhiên, tôi đã phát được hết chúng, và sau đó thấy tiếc rằng mình đã không hối thúc bản thân mình nhiều hơn bởi vì tôi nghĩ tới tất cả những người chưa nhận được đĩa. Khi nhìn thấy gương mặt của mọi người sáng lên vì biết ơn, hoặc ra dấu hiệu ủng hộ, tôi đã thật sự cảm động bởi vì họ đã được cứu.
Trên đây là những kinh nghiệm tu luyện gần đây của tôi. So với các đồng tu tinh tấn của mình, tôi vẫn còn cách xa họ một vạn tám ngàn dặm. Hơn nữa, tôi vẫn còn nhiều chấp trước chưa đoạn dứt. Tôi sẽ cố gắng tinh tấn hơn trong tu luyện bản thân, trợ Sư Chính Pháp, và cứu người để có thể xứng đáng với danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp”.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会–在发神韵光盘救众生中修自己-248905.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/25/129689.html
Đăng ngày 6-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.