Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong thời gian đó, tôi ngày càng tin chắc rằng mọi việc chúng ta làm để cứu độ chúng sinh hết thảy thực sự đều do Sư phụ thực hiện.

Năm 2020, tôi bị bắt khi đến thăm một học viên và bị đưa đến Đội An ninh Nội địa. Mặc dù gia đình đã bảo lãnh cho tôi vào ngày hôm sau nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy rằng mình cần phải làm gì đó để giảng chân tướng cho các cảnh sát ở đó. Phần lớn họ là những cảnh sát trẻ được điều động từ các đồn cảnh sát trên địa bàn huyện. Do bị những lời dối trá của chế độ Cộng sản lừa dối, họ đã hỗ trợ cho cuộc bức hại các học viên Đại Pháp và phạm tội chống lại Phật Pháp vĩ đại mà không hề hay biết về những hậu quả thảm khốc phải đối mặt.

Một trong những người đội trưởng khiến tôi chú ý vì lý do nào đó. Tôi chưa bao giờ gặp cậu ấy trước đây nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình đã biết cậu ấy. Tôi cảm thấy tiếc cho chàng trai trẻ này và tất cả các đồng nghiệp của cậu ấy làm việc cho bộ phận đó. Tôi muốn cứu họ. Tôi nghĩ đến việc giảng chân tướng cho những người đứng đầu Đội An ninh Nội địa địa phương, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, và Phòng 610. Một khi cấp trên của các cơ quan này tại các chi nhánh địa phương của chúng tôi biết được sự thật, họ sẽ được cứu và điều đó sẽ dọn đường cho những nỗ lực giảng chân tướng trong khu vực trong tương lai. Khi đó những cảnh sát trẻ này sẽ không phạm tội ác lớn hơn đối với Đại Pháp. Ý tưởng đó cứ bám chặt lấy tôi và tôi không thể gạt nó đi. Mỗi ngày tôi lại cảm thấy có động lực hơn để làm điều gì đó.

Nhưng tôi có những lo ngại. Tôi từng là nhân viên thực thi pháp luật nhưng đã bị cách chức vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Đã hơn hai thập kỷ trôi qua, những người tôi từng làm việc cùng đã không còn ở đó nữa. Tôi thoáng nhìn thấy đội trưởng Đội An ninh Nội địa ngày tôi được bảo lãnh; ngoài ra, tôi không biết ai là người đứng đầu Ủy ban Chính trị và Pháp luật cũng như Phòng 610. Mặt khác, tôi biết cách thức hoạt động của hệ thống thực thi pháp luật và quen thuộc với các quy định bất thành văn được thực hiện và chấp nhận rộng rãi trong hệ thống, đặc biệt là trong giới lãnh đạo cấp cao.

Tôi muốn đích thân đến gặp những người đứng đầu này nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể thanh trừ tất cả những nhân tố tà ác đằng sau họ. Nếu tôi không thể giảng rõ chân tướng và truyền đạt thông điệp của mình trong một lần, tôi có thể không còn cơ hội nữa. Hơn nữa, vụ án của tôi vẫn được mở, mặc dù tôi đã được tại ngoại. Tôi nghe nói rằng tôi có thể bị đưa đến trung tâm tẩy não địa phương sau khi hết hạn bảo lãnh. Thành thật mà nói, tôi lo lắng cho sự an toàn của chính mình.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định viết thư cho những quan chức này để có thể giảng rõ chân tướng. Mục tiêu của tôi trước tiên là nói cho họ biết Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và đã giúp ích cho tôi về nhiều mặt như thế nào. Thứ hai, tôi muốn vạch trần bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và làm sáng tỏ sự thật về cuộc bức hại phi pháp. Cuối cùng, tôi muốn thúc giục các quan chức hãy đứng về phía thiện.

Trong thư, tôi viết về việc tôi bắt đầu tu luyện hơn 20 năm trước như thế nào và những cải thiện to lớn mà tôi đã trải qua về cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi giải thích cách tôi cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Tôi kể lại những thử thách mà tôi và gia đình phải chịu sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Tôi chỉ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và việc tu luyện Đại Pháp không trái pháp luật. Cuộc bức hại không có cơ sở pháp lý và do đó không thể kéo dài. Cổ nhân Trung Hoa có câu: “Quân tử bất lập nguy tường chi hạ” (Người quân tử không đặt mình vào tình thế nguy hiểm). Tôi khuyên các quan chức nên chọn bên đúng và nói với họ rằng tâm nguyện lớn nhất của tôi là họ sẽ được bình an.

Tôi đã mất hơn một tháng để soạn thảo, chỉnh sửa và hoàn thiện bức thư. Sau đó tôi sao chép bằng tay và gửi chúng qua đường bưu điện. Tôi đã đề cập đến tất cả những điều mà tôi muốn đề cập trong bức thư cuối cùng. Tôi chọn sử dụng tên thật của mình để gửi thư cho họ vì tôi thực sự muốn cứu các quan chức này. Những lá thư đó rõ ràng đã có tác động rất lớn vì vụ án của tôi đã được hủy bỏ và cảnh sát đã không còn quấy rối tôi kể từ đó.

Nhìn lại, tôi có thể thấy rõ rằng Sư phụ đã an bài tỉ mỉ mọi thứ trong quá trình đó. Tất cả những gì tôi làm là di chuyển cây bút trên tờ giấy và đi vài vòng đến bưu điện. Sư phụ đã gia trì và điểm hóa cho tôi từng bước từng bước một trong quá trình này.

Đau đớn và khó chịu

Mặc dù tôi đã viết những bức thư đó vào thời điểm nóng nhất của mùa hè nhưng chân tôi vẫn cảm thấy lạnh buốt. Chúng bị đau và sưng tấy. Từng tế bào trong chân tôi run lên như những đám mây đen ầm ầm trước cơn bão mùa hè. Thật khủng khiếp.

Khi đi ngủ, tôi quấn chăn điện ở cẳng chân cho đỡ lạnh để có thể dễ ngủ. Tuy nhiên, tôi cảm nhận rõ ràng rằng Sư phụ đang gia trì cho tôi bất cứ khi nào tôi viết thư. Tôi trông cháu trai và làm việc nhà vào ban ngày và viết thư vào ban đêm. Tôi thường xuyên thức đến nửa đêm, thậm chí có khi đến 2, 3 giờ sáng. Thật kỳ lạ là tôi không cảm thấy mệt mỏi và luôn tràn đầy năng lượng vào ngày hôm sau.

Sư phụ điểm hóa cho tôi về kết quả

Khi cháu trai đang ngủ trưa, tôi phát chính niệm để thanh trừ những sinh mệnh tà ác đang thao túng những người đứng đầu các cơ quan này. Tôi nhắm vào tất cả các sinh mệnh tà ác đang ngăn cản việc cứu độ những quan chức đó, xóa bỏ ảnh hưởng của trường Cộng sản của họ và không cho phép cựu thế lực lợi dụng họ để phạm tội đối với Đại Pháp. Nhưng trong nhiều ngày liên tiếp, tôi khó tập trung, chính niệm của tôi yếu và phân tán.

Tôi nghĩ chắc hẳn là những sinh mệnh tà ác từ không gian khác đang cố gắng can nhiễu và ngăn cản chúng sinh được cứu độ. Để thanh trừ chúng, tôi ngồi song bàn, tay lập chưởng và phát chính niệm mạnh mẽ. Tôi dùng ý niệm để tiếp cận nguyên thần của những quan chức này ở không gian khác. Tôi sắp xếp nguyên thần của thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật ngồi đối diện với tôi, nguyên thần của đội trưởng Đội An ninh Nội địa ở bên trái ông ấy, và nguyên thần của chủ nhiệm Phòng 610 ở bên phải ông ấy. Vẫn dùng ý niệm, tôi tạo ra một khoảng không xung quanh mỗi người họ và dùng Phật pháp thần thông để tiêu diệt tất cả các sinh mệnh và nhân tố tà ác ngăn cản việc cứu độ họ.

Khi niệm khẩu quyết phát chính niệm, tôi nhìn thấy một cảnh tượng ở không gian khác. Khoảng không mà tôi tạo ra xung quanh ba quan chức biến thành một tấm màn đen khổng lồ từ từ buông xuống sân khấu nhà hát. Tấm màn hạ xuống đều đặn và chậm rãi. Khi cách ba quan chức khoảng 5cm, tôi nhận thấy họ vẫn ngồi theo cách tôi đã sắp xếp, chỉ có điều bây giờ họ hướng mặt về phía trước.

Tấm màn tiếp tục hạ xuống từ từ cho đến khi chạm nền phía sau ba người họ. Lúc này cơ thể của các quan chức trông trẻ trung và da dẻ của họ hồng hào và trong suốt. Thư ký Ủy ban Chính trị Pháp luật quay đầu lại nhìn tôi hai lần, có vẻ khá vui. Tôi có thể nhìn thấy tất cả các chi tiết nhỏ trên khuôn mặt ông ấy, kể cả nếp nhăn trên trán cũng nhìn thấy rõ ràng.

Tôi sững sờ khi thấy tất cả điều này. Tôi tu luyện với thiên mục đóng và chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì ở không gian khác trước đây. Tuy nhiên, mọi thứ phơi bày trước mắt tôi đều rõ ràng, sống động và chân thực. Không phải là ảo giác. Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng những bức thư tôi chưa gửi đi sẽ cứu những quan chức này. Sư phụ đã thanh trừ vật chất màu đen trong trường không gian của những quan chức này để họ có thể được cứu. Đây là sự khích lệ to lớn từ Sư phụ. Nước mắt tôi tuôn rơi và trong tâm tràn ngập lòng biết ơn. Tôi vô cùng cảm động trước lòng từ bi vô biên mà Sư phụ dành cho chúng sinh và Sư phụ đã gia trì và bảo hộ tôi đến nhường nào.

Sư phụ khích lệ tôi qua lời nói của một học viên

Sau khi hoàn thành bản thảo, tôi đưa cho một học viên trẻ xem và nhờ cô ấy cho tôi một số phản hồi. Cô ấy phải mất cả đêm để đọc hết và câu trả lời của cô ấy là: “Vô cùng cảm động. Bức thư làm cháu rơi nước mắt. Cháu cảm nhận lòng từ bi bao la và tấm lòng son sắt của một người tu luyện Đại Pháp qua lời nói của dì. Cháu có thể nói mục đích của bức thư không phải là để tránh bị bức hại thêm mà là để thức tỉnh chúng sinh.” Cô ấy gợi ý rằng tôi nên viết lại súc tích hơn ở phần cuối để chính xác và dễ hiểu hơn. Lời khuyên cuối cùng của cô ấy là tôi nên trải qua quá trình này với tâm thuần tịnh hơn, văn phong không nên khoa trương và cũng không nên có chút vết tích văn hóa Đảng nào.

Tôi biết trình độ viết văn của học viên này tốt như thế nào. Để cô ấy có thể đưa ra những nhận xét tích cực và đề xuất chân thành như vậy, chắc hẳn là Sư phụ đã khích lệ tôi qua lời nói của cô ấy. Sư phụ cũng điểm hóa cho tôi những điều tôi cần đề cao. Tôi không nóng lòng gửi thư đi mà cố hết sức làm cho mình bình tĩnh lại bằng cách bài trừ các tạp niệm trong tâm và chỉnh sửa các bức thư nhiều lần. Với lòng từ bi lớn nhất, với tâm trong sáng và lấy người khác làm cơ điểm, tôi gần như mỗi ngày đều chỉnh sửa thư một lần. Đôi khi tôi chìm đắm vào trong đó đến mức tôi cảm thấy những quan chức này chính là thân nhân của mình.

Nước mắt tôi thường rưng rưng khi viết thư, như thể tôi đang tâm sự với các quan chức vậy. Tâm tôi tràn đầy từ bi và tôi thực sự tin chắc rằng “Các vị sẽ được cứu.” Để những bức thư đó có tác động lớn, tôi quyết định chép tay từng bức thư, khiến chúng trở nên mang tính cá nhân hơn. Bản thảo cuối cùng có 14.000 ký tự và dài hơn 30 trang. Đối với mỗi lá thư tôi gửi đi, tôi chép tay hai lần và chọn lá thư tốt hơn để gửi đi.

Sư phụ muốn tôi thực tu chính mình

Tôi gặp khá nhiều trở ngại khi gửi lá thư đầu tiên cho đội trưởng Đội An ninh Nội địa. Tôi sử dụng dịch vụ EMS Express tại bưu điện vì đó là cách tôi gửi đơn tố cáo hình sự Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc). EMS Express đáng tin cậy và cung cấp phiếu theo dõi. Tôi đã sử dụng CMND của mình để đăng ký thay vì số điện thoại di động mà bưu điện yêu cầu. Mọi thứ đã sẵn sàng nên tôi gọi điện cho đội trưởng để báo trước.

Thật kỳ lạ, tôi không thể liên lạc được với anh ấy mặc dù tôi khá chắc chắn rằng mình đã gọi đúng số. Lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời giống nhau: “Sai số”. Tôi đã nói với người bắt máy rằng tôi là ai nhưng anh ấy vẫn khăng khăng rằng tôi gọi nhầm số. Chỉ một tháng trước, tôi đã liên lạc với bộ phận và được xác nhận rằng đây là số điện thoại của anh ấy. Tôi thậm chí còn dùng điện thoại của con gái mình để gọi vào số đó và nhận được phản hồi tương tự. Tôi không biết phải làm gì. Tôi có nên gửi thư hay không? Tôi không nghĩ ra câu trả lời và hoãn việc gửi nó đi.

Sư phụ giảng:

“Chư vị gặp phải vấn đề nào thì cũng không phải là giản đơn, không phải ngẫu nhiên, đều không phải là vấn đề người thường, nhất định có quan hệ với tu luyện, có quan hệ với đề cao của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Tôi nghĩ chắc hẳn phải có điều gì đó tôi cần phải suy nghĩ, phải đối mặt, hoặc là một chấp trước nào đó cần tu khứ đi. Tôi nhìn lại và xem xét lại ước nguyện ban đầu cũng như động lực của mình khi viết những bức thư này. Tôi thực sự muốn giảng chân tướng cho những quan chức này-đây là mong muốn thực sự của tôi. Vấn đề là thời gian.

Tôi không thực hiện ý tưởng đó ngay lập tức. Thay vào đó, tôi chỉ quyết tâm làm vì việc bảo lãnh của tôi sắp hết hạn. Tôi hỏi các học viên khác chuyện gì đã xảy ra sau khi hết hạn bảo lãnh và phát hiện ra rằng vụ án không nhất thiết khép lại. Vẫn có khả năng vụ việc của tôi sẽ bị khởi tố lên Viện Kiểm sát. Tôi chợt nhận ra rằng mình không hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực. Mặc dù tôi không sợ hãi nhưng tôi lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo nên tôi đã không bắt đầu viết thư.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chính niệm của tôi cuối cùng đã chiến thắng. Tôi quyết tâm rằng bất kể đến lúc đó xuất hiện tình huống gì, tôi chỉ cần giảng rõ chân tướng. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là mức độ bức hại mà tôi phải chịu ngày càng leo thang, tôi vẫn sẽ giảng chân tướng cho các quan chức. Tôi quyết định sẽ không oán giận ai hay hối hận về quyết định của mình.

Tôi lo lắng rằng tôi sẽ không có cơ hội khác nếu bây giờ tôi không giảng chân tướng cho những quan chức này. Tôi thầm hy vọng việc này sẽ thực sự mang lại lợi ích cho tôi thay vì khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Tâm tranh đấu tiềm ẩn đã thúc đẩy tôi và tôi muốn chứng thực bản thân. Tôi đã cố gắng một cách ích kỷ để tránh đau khổ và bị ngược đãi thêm. Những suy nghĩ này rất mơ hồ, yếu ớt và đôi khi được che giấu rất kỹ. Tuy nhiên, tôi đã thất bại trong việc loại bỏ chúng ngay từ đầu khi chúng xuất hiện lúc tôi đang soạn thảo bức thư. Một suy nghĩ như vậy là: “Hãy nhìn xem, tôi đã giải thích rất rõ ràng rằng Đại Pháp là tốt và tôi vô tội. Các vị không thể quấy rầy tôi nữa.”

Tôi thiên về chứng thực bản thân hơn là chứng thực Pháp. Những suy nghĩ như “Chà, nhìn xem tôi viết hay thế nào-tốt hơn nhiều so với khả năng nói của tôi” thường xuất hiện. Tôi biết những suy nghĩ này không phải là chân ngã của mình và liên tục nhắc nhở bản thân phải bảo trì thanh tỉnh. Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ chúng nhưng chúng vẫn quay trở lại. Tôi đã không đào sâu để tìm ra gốc rễ của những suy nghĩ sai trái này và loại bỏ chúng-đó là lý do tại sao chúng không biến mất.

Một ngày, tôi tình cờ thấy một bài viết trên trang web Minh Huệ có đề cập đến từ “giảo hoạt.” Hai từ “giảo hoạt” cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi đã nhìn sâu vào trong tâm và nhận ra tư tâm ích kỷ trong việc viết thư của mình-tôi hy vọng rằng việc giảng chân tướng cho những quan chức này sẽ mang lại lợi ích cho tôi. Cứu độ chúng sinh là thệ ước thần thánh, là trách nhiệm và sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Khi tôi xen vào những động cơ không thuần khiết như vậy, chẳng phải tôi đang lợi dụng Đại Pháp sao? Khi nhận ra điều này này tôi quá sốc đến nỗi run rẩy toàn thân. Đây quả là một chấp trước dơ bẩn.

Với những suy nghĩ ích kỷ và tâm chứng thực bản thân như vậy, làm sao các lá thư có thể cứu người? Làm thế nào tôi có thể gửi chúng đi? Làm sao các tà linh từ không gian khác có thể không can thiệp? Đó là lúc tôi ngộ ra rằng cựu thế lực giảo hoạt đến mức nào-chúng gần như đã khiến tôi đi sai đường, đúng như ý muốn của chúng. Kỳ thực, Sư phụ đã sớm điểm hóa cho tôi về cạm bẫy này qua điều người học viên trẻ nói rằng: “Hãy trải qua quá trình này với tâm thái càng thuần tịnh hơn.”

Khi chỉnh sửa bức thư, tôi chú trọng ngữ khí viết văn, thiện tâm, biểu đạt câu chữ rõ ràng, trôi chảy. Khi những niệm đầu bất chính xuất hiện, tôi đã không xem xét chúng một cách nghiêm túc và không hướng nội để tìm ra những chấp trước gốc rễ. Điều này khiến tôi mất thời gian quý báu cứu độ chúng sinh. Nhận ra điều này, tôi lập tức lập chưởng và phát chính niệm cường đại: “Tất cả những quan niệm con người không phải là chân ngã của tôi. Tôi không thừa nhận cũng không chấp nhận chúng. Thanh trừ tất cả an bài của cựu thế lực và tất cả tà ác ở không gian khác. Tôi là đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ loại bỏ các chấp trước của mình và quy chính bản thân trong Pháp. Sư phụ quản tôi; Tôi chỉ đi theo con đường Sư phụ an bài.”

Sau khi tìm ra và loại bỏ được những quan niệm ích kỷ của mình, tôi đã gửi bức thư qua EMS Express mà không cố gắng liên lạc với đội trưởng Đội An ninh Nội địa. Sau này tôi xác nhận qua phiếu theo dõi chuyển phát nhanh rằng anh ấy đã ký nhận thư. Theo cách tương tự, tôi đã gửi các bản kia cho thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật và chủ nhiệm Phòng 610. Theo thông tin theo dõi thì cả hai đều nhận được thư. Nỗ lực giảng chân tướng cho những quan chức này của tôi đã kết thúc.

Yêu cầu hủy bỏ vụ án của tôi

Một vài ngày trước khi tôi hết hạn bảo lãnh, tôi không nhận được tin tức gì từ cảnh sát hay Phòng An ninh Nội địa và tự hỏi mình nên làm gì. Tôi nghĩ: “Tôi không thừa nhận bất kỳ bức hại nào áp đặt lên mình. Nếu các vị không tìm tôi thì tôi tìm các vị. Tôi có quyền yêu cầu hủy bỏ vụ án của mình. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để các vị định lại vị trí của mình đứng về phía Đại Pháp.” Tôi đã quyết định một ngày trước khi hết hạn bảo lãnh là tôi sẽ đến đồn cảnh sát vào ngày hôm sau. Tôi định giảng chân tướng cho họ.

Khi phát chính niệm toàn cầu vào sáng hôm sau, tôi nhìn thấy bằng thiên mục một con đường thẳng tắp từ Nam ra Bắc. Nó trông giống như những con đường bê tông rộng rãi từ những năm 80 và trải dài ngút tầm mắt. Các cột điện thoại xếp dọc hai bên đường với mạng lưới đường dây điện dày đặc. Gió giật và xe đua tung bụi lên trời, tôi không thể nhìn rõ và cảm thấy đầu óc choáng váng.

Tôi nhận ra Sư phụ đang muốn nói với tôi điều gì đó, rằng tôi nên yêu cầu hủy bỏ vụ án của mình vô điều kiện. Điều này phù hợp với Pháp và là con đường chính trực. Sư phụ đang khích lệ tôi làm điều này và không nên lo lắng về nguy hại. Bụi có nghĩa là Sư phụ đang nhắc nhở tôi thanh lọc trường không gian của mình và giữ tâm thuần tịnh. Mặc dù tôi đã giảng chân tướng cho các quan chức trong thư nhưng họ vẫn có thể nghi ngờ, giống như bụi trong không khí. Tôi cần tiếp tục nỗ lực hướng về họ giảng chân tướng.

Sáng hôm đó tôi đến đồn cảnh sát và nói chuyện qua điện thoại với đội trưởng Đội An ninh Nội địa. Anh ấy đồng ý hủy bỏ vụ việc của tôi và mọi chuyện đã ổn thỏa.

Nhìn lại, tôi thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, hướng dẫn và động viên tôi. Trong việc vượt qua những trở ngại, Sư phụ đã giúp tôi ngộ Pháp, tìm ra những quan niệm và chấp trước của mình, đồng thời đề cao trong quá trình này. Tôi thực sự cảm nhận được lòng từ bi vô lượng của Sư phụ đối với chúng sinh và các đệ tử của Ngài. Hết thảy đều là Sư phụ an bài, hết thảy đều là Sư phụ làm. Là một học viên, tôi chỉ có thể tín Sư tín Pháp, làm tốt ba việc và nỗ lực tinh tấn, tinh tấn, tinh tấn hơn nữa mới có thể hồi báo sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/18/461933.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/11/210761.html

Đăng ngày 15-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share