Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-06-2023] Hai sự việc gần đây đã khiến tôi phải suy ngẫm về việc tu luyện của mình.
Vào một trưa nọ, sau khi chuẩn bị bàn ăn xong tôi mời bố mẹ vào ăn cơm, rồi quay vào bếp mang thức ăn ra.
Mẹ tôi thốt lên: “Còn thiếu một đôi đũa.”
Ngay khi tôi đặt thức ăn xuống bàn, tôi để ý thấy mẹ tôi đang cầm đôi đũa mà tôi đã đặt trước đĩa của bố, người đang ngồi đối diện với bà. Tôi nói: “Mẹ ơi, đôi đũa ngay trong tay mẹ chứ đâu!” Bà nói: “Ồ, mẹ không để ý thấy.” Rồi bà đưa đôi đũa đang cầm cho bố tôi.
Tôi chợt nhận ra rằng khi gặp vấn đề trong tu luyện, có những lúc tôi cũng giống như mẹ: Tôi chỉ nhìn vào “đôi đũa” của người khác thay vì của mình. Tức là tôi đã không hướng nội.
Tưới cây
Vào một ngày nắng đẹp, tôi mang chăn bông ra ngoài ban công để phơi. Vào khoảng 2 giờ chiều hôm đó tôi ra ban công để lấy chăn vào, thì cảm thấy có nước rơi lên mặt. Tôi ngước lên nhìn vào những chậu hoa trên ban công của người hàng xóm ở tầng trên. Tôi nghĩ: Hàng xóm ở tầng trên chắc là đang tưới cây. May mắn là mình đã thu chăn lại, không có lẽ đã bị ướt. Trước đây, cụ bà ở lầu trên từng làm ướt chăn của tôi vài lần khi bà ấy tưới cây.
Nhưng khi quay lại tôi nhìn thấy cái nắp giỏ của tôi bị ướt. Cái giỏ nằm ở một góc khác phía bên kia của ban công. Vì vậy hẳn là trời vừa mới đổ cơn mưa. Tôi nghĩ: “Mình đã sai khi đổ lỗi cho cụ hàng xóm ở lầu trên.”
Quan niệm hậu thiên của chúng ta rất cứng đầu và đôi khi còn đáng sợ nữa. Chúng có thể bóp méo sự thật mà chúng ta nhìn thấy, vì chúng ta lại tin cách nghĩ của mình là đúng.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/18/462088.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/22/210936.html
Đăng ngày 17-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.