Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-06-2023] Khi ngoài 20 tuổi, tôi bị xuất hiện một khối u ở mông. Bác sĩ nói sau khi điều trị nó sẽ không tái phát nữa. Nhưng sau một vài tháng, khối u mọc trở lại. Tôi lại đến gặp bác sĩ, nhưng lần này ông ấy không muốn chữa cho tôi nữa. Được giới thiệu, tôi đã quay sang điều trị bằng Trung Y vì không có lựa chọn nào khác. Khối u của tôi đã được chữa khỏi và không còn mọc lại.

Bây giờ tôi đã 60 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, khối u lại xuất hiện trở lại nhưng tôi không muốn đến bệnh viện, cũng không dùng thuốc bắc từng dùng trước kia nữa. Khối u tiếp tục lớn lên khiến tôi cảm thấy đau đớn khi ngồi đả tọa. Trong tâm tôi cảm thấy mất thăng bằng, nhưng tôi nghĩ, cho dù có đau đớn đến đâu, tôi cũng phải làm tốt ba việc.

Khối u cứ lớn dần lên. Tôi hướng nội nhưng không thể tìm thấy bất kỳ thiếu sót nào trong tu luyện của bản thân. Tôi nghe các bài chia sẻ về chủ đề đột phá giả tướng nghiệp bệnh của các học viên. Tôi cứ nghe, cứ nghe, nhiều hôm nghe đến sáng. Càng nghe, tôi càng cảm thấy đỡ đau hơn và tâm trí tôi cũng trở nên ổn định hơn. Tôi đã tìm ra vấn đề. Khi gia đình tôi cùng ăn cơm, mẹ tôi thường xem TV và tôi cũng xem cùng bà. Có lẽ cựu thế lực đã lợi dụng điều này để can nhiễu tôi.

Thông qua giả tướng nghiệp bệnh, tôi hiểu sâu sắc rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Sư phụ giảng:

“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó. Bởi vì đang trong lợi ích hiện thực thì rất khó vứt bỏ nó được, lợi ích kia đang ở đó, chư vị nói xem cái tâm ấy vứt bỏ như thế nào đây? Họ thấy rằng khó, trên thực tế chính là khó ở chỗ này.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi đọc đoạn Pháp này, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi thấy rằng khối u ở đó và nó phụ thuộc vào việc tôi buông bỏ chấp trước như thế nào. Người thường cho rằng đó là bệnh, nhưng chúng ta là người tu luyện, thì không nên thừa nhận nó mà nên phủ nhận nó. Trên bề mặt thì đó là bệnh, nhưng thực chất đó chỉ là giả tướng nghiệp bệnh.

Khi hướng nội, tôi tìm ra một quan niệm con người chết cứng mà tôi đã ôm giữ hàng chục năm nay. Làm sao tôi có thể dùng Pháp để thay đổi quan niệm con người này? Tâm tôi phải thoát khỏi những suy nghĩ của người thường và chỉ nghĩ đến Đại Pháp và Sư phụ.

Tôi phải ở trong Pháp mọi lúc mọi nơi, cả khi đi, khi ăn và khi trên xe buýt để loại bỏ những quan niệm đã bén rễ rất sâu của mình. Đôi khi, tôi nói với các sinh mệnh đằng sau nghiệp bệnh: “Đừng ở trong trường không gian của tôi. Bạn không thuộc về nơi này vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Hãy nhớ rằng, Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, và hãy đồng hóa với Đại Pháp để có thể có một tương lai tốt đẹp.”

Vài ngày sau, điều kỳ diệu đã xảy ra, khối u của tôi trở nên ngứa ngáy và bắt đầu nhỏ lại. Nó cũng ngừng đau và không gây phiền khi tôi ngồi đả tọa. Đây là uy lực của Đại Pháp, là sự kỳ diệu của việc tu luyện tâm tính.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/14/461945.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/20/210905.html

Đăng ngày 17-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share