Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-04-2023] Người xưa Trung Quốc có câu nói rằng mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là quan hệ khó khăn nhất. Tuy nhiên khi mẹ chồng tôi còn sống, bà luôn khen ngợi tôi mỗi khi bà có dịp gặp ai đó, bà nói rằng mình rất có phúc khi có được một nàng dâu như tôi. Lòng hiếu thảo của tôi đối với bà được cả làng biết đến. Người trong làng nói rằng những bà mẹ chồng khác thường phàn nàn về con dâu của họ còn mẹ chồng tôi thì ngược lại, bà suốt ngày chỉ khen tôi. Vì vậy tôi muốn được chia sẻ một vài điều về mối quan hệ của chúng tôi.
Đối diện với những bi kịch
Năm 1993, chồng tôi bị điện giật và qua đời vì sự cố hở điện từ máy mài khi đang xây nhà mới cho gia đình chúng tôi. Anh ấy bỏ tôi lại với đứa con trai 14 tuổi và người mẹ già 70 tuổi. Chồng tôi là trụ cột và là nguồn thu nhập chính của cả gia đình. Gia đình tôi đã lao đao vì cái chết đột ngột của anh ấy.
Rất khó để chấp nhận được bi kịch này. Nhưng nhìn thấy đứa con trai và người mẹ chồng, tôi nhận ra rằng mình phải cố gắng bước tiếp. Sự suy sụp của tôi có thể làm huỷ hoại cả gia đình. Tôi đã vực dậy để trở thành trụ cột của gia đình dù có chuyện gì đi chăng nữa. Chúng tôi vay tiền để xây nhà mới. Để trả được món nợ đó, tôi cho thuê cửa hàng mà tôi đang điều hành, và trả số nợ bằng tiền cho thuê. Sau khi chồng tôi qua đời, tôi phải xử lý tất cả công việc nhà cả đối nội lẫn đối ngoại, bất kể đó là việc của đàn ông hay phụ nữ. Tôi đã bị kiệt sức.
Chồng tôi là con trai duy nhất trong gia đình, anh có hai người chị và hai cô em gái. Bốn người này thường xuyên đến nhà gây chuyện, cố gắng đuổi tôi ra khỏi nhà để chiếm lấy tài sản của chúng tôi. Họ nói tôi tiếp tục ở căn nhà này chỉ vì đống tài sản. Không chỉ gây chuyện với tôi, họ còn bôi nhọ tôi với con trai, dù cháu chỉ mới học cấp hai. Họ cho là tôi rất tệ hại, rằng tôi sẽ tìm một người cha dượng cho nó và tái hôn, và hơn thế nữa. Họ thậm chí còn khuyến khích con trai đánh tôi.
Khi cha cháu còn sống, con trai tôi từng là học sinh ngoan, có điểm số xuất sắc và còn là lớp trưởng. Sau khi chồng tôi qua đời, điểm số của cháu tuột dốc, và thường xuyên ở trong trạng thái bần thần. Cháu sẽ lỡ trạm xe buýt mà đáng lẽ ra cháu phải xuống. Không lâu sau, cháu không còn đến trường nữa, và dưới sự xúi giục của bốn người cô bác, cháu thường xuyên đánh và mắng mỏ tôi, có lần cháu còn cầm rìu đuổi đánh tôi.
Trong sự tuyệt vọng, tôi không còn cách nào khác đành phải đưa con trai mình đến bệnh viện tâm thần. Cháu được chuẩn đoán là bị tâm thần phân liệt và phải nhập viện. Tôi không biết loại thuốc mà bác sỹ cho cháu uống, nhưng cháu đã ngừng la mắng và đánh đập tôi, cháu trở nên im lặng và hiếm khi nói. Sau khi xuất viện cháu chỉ ở trong nhà và không còn thường xuyên tiếp xúc với mọi người nữa. Vì vậy cháu đã bỏ học.
Với hàng loạt bi kịch xảy ra, tôi gần như bị suy sụp tinh thần, ngày nào tôi cũng khóc, oán hận trời đất vì đã đối xử không công bằng với mình.
Nhìn thấy tôi quá đau buồn, bạn tôi muốn tôi được giải tỏa nên đã dẫn tôi đi khiêu vũ. Trong khi nhảy, tôi để mọi vấn đề và buồn đau trôi đi. Từ đó, tôi dành nhiều thời gian ở sàn nhảy hơn. Khi tôi nhảy là lúc tôi cảm thấy mình hạnh phúc nhất, và quên đi những nỗi đau tôi mà phải chịu đựng trong cuộc sống.
Chuyển Pháp Luân đã thức tỉnh tôi
Vào ngày 1 tháng 10 năm 1997, cuộc đời tôi bước sang một trang mới. Tôi sẽ không bao giờ quên khi người chị gái đã đưa tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi chỉ học hết lớp bốn, nhưng khi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, bìa sách màu xanh làm tôi cảm thấy rất dễ chịu. Khi mở sách, tôi nhìn thấy câu đầu tiên là “Chân chính đưa con người lên cao tầng“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) tôi đã rất hào hứng, nhưng lại không biết là vì sao. Đêm hôm đó, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Thi thoảng, tôi đã ngủ gục trong khi đang đọc, nhưng lại đọc tiếp sau khi thức dậy.
Tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong 3 ngày. Kể từ đó, tôi không thể bỏ sách xuống được nữa. Tôi tìm thấy mục đích của cuộc sống trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi học được rằng Chuyển Pháp Luân giúp cho người ta phản bổn quy chân, đó chính xác là điều tôi đang tìm kiếm. Tôi nhận ra lí do của mọi đau khổ và bi kịch mà tôi phải đối mặt đều là trả nợ nghiệp mà tôi đã làm ở kiếp truớc. Tôi muốn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt, một người tu luyện, trả nợ nghiệp, trở về với chân ngã và ngôi nhà thật sự của mình.
Sau khi đắc Pháp, tôi đã không còn đi khiêu vũ nữa. Bạn nhảy lâu năm của tôi thắc mắc tại sao tôi lại đột nhiên ngưng không đi nhảy nữa sau nhiều năm. Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi ý nghĩ thật sự của cuộc sống và nên sống như thế nào. Tôi muốn tạm biệt lối sống cũ và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống mới của mình.
Đối xử tốt với mẹ chồng, trả nợ và đề cao tâm tính
Mẹ chồng đã ở với tôi từ lúc chồng tôi qua đời. Hằng ngày, tôi đều chăm sóc bà và con trai mình, nấu cho họ ăn, giặt quần áo, và làm những công việc nhà khác. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy lòng mình bình an hơn, và chăm sóc cho họ tốt hơn.
Bốn người chị, em gái chồng không hề giúp đỡ mẹ của họ cả về tài chính hay hỗ trợ gì khác, mà chỉ bắt nạt tôi. Tuy nhiên, họ thường xuyên đến nhà tôi để ăn uống chực. Tôi đã từng rất oán hận họ.
Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi ngộ được rằng mọi thứ đều là nghiệp duyên. Có thể là do tôi đã không đối xử tốt với họ ở đời trước và tôi phải trả cho họ trong đời này. Tôi quyết định mở lòng với họ, đối xử tốt với họ, để trả hết nợ.
Sau khi tôi thay đổi, bốn người chị, em gái chồng dần dần ngưng gây chuyện với tôi. Họ đã bị cảm động khi thấy sau ngần ấy năm, tôi vẫn ở vậy và chăm sóc cho mẹ chồng cùng với đứa con bị tâm thần phân liệt. Họ thừa nhận rằng họ đã không đối xử tốt với mẹ của mình.
Con trai tôi nhận được phúc báo
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, nhưng mẹ chồng và con trai của tôi đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ hiểu rõ Đại Pháp là gì và rằng tuyên truyền của ĐCSTQ là giả dối. Họ vẫn ủng hộ tôi thậm chí sau khi tôi bị kết án bất hợp pháp vào một trại lao động, sau đó bị kết án tù nhiều năm.
Sau khi được trả tự do, tôi đã học cách sử dụng máy tính, con chuột và thậm chí tôi còn thiết lập một điểm sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng tại nhà. Con trai đã giúp tôi rất nhiều trong quá trình tạo dựng điểm sản xuất tài liệu và đưa tôi đi mua nguyên vật liệu bao gồm: giấy, mực, v.v..
Mặc dù con tôi chỉ ở nhà và không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cháu rất thích các học viên Đại Pháp. Mỗi khi có học viên nào đến nhà chúng tôi, cháu đều rất vui vẻ, ra ngoài và mua rất nhiều đồ về nấu một bữa hoành tráng cho mọi người cùng ăn.
Năm 2003 khi tôi bị ép đến trại cưỡng bức lao động, con trai tôi đã khóc cả ngày: “Ông trời ơi! Con muốn mẹ của con.” Mẹ chồng tôi thì già còn con trai thì không biết cách chăm sóc nhà cửa, nên căn nhà trở nên vô cùng bừa bộn. Mẹ chồng tôi thấy cô đơn khi không có tôi bên cạnh chăm sóc cho bà. Sau đó, bà được người ta giúp tìm một cô gái cho con trai tôi và chúng đã kết hôn. Sau khi cưới, con dâu đã gánh vác công việc của tôi, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặt giũ, và chăm sóc con trai và mẹ chồng tôi.
Tôi đã trở về nhà sau khi chúng lấy nhau được vài tháng. Tôi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy ngôi nhà rất gọn gàng. Tôi không thể tin được rằng con trai mình lại có thể cưới được người vợ tuyệt vời đến vậy và tôi rất mừng cho các con. Tôi biết rằng đây là phúc báo mà con tôi nhận được nhờ ủng hộ Đại Pháp.
Tuy nhiên, sau khi cưới chúng không có con. Bác sỹ đã dùng một số biện pháp để chữa trị và cả hai đều uống thuốc mỗi ngày, nhưng mãi vẫn không có tin vui.
Tôi muốn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho con dâu, nhưng sợ rằng con dâu không chấp nhận. Cháu rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi ngồi đả toạ sau khi tôi trở về từ trại lao động. Chắc chắn là cháu đã bị đầu độc bởi các tuyên truyền của ĐCSTQ. Bên cạnh đó, các quan chức của trại lao động đã đến nhà tôi đe doạ vợ chồng con trai tôi. Chị tôi nhìn thấy con dâu tôi có vẻ lo lắng về việc không thể sinh con, nên đã bảo cháu đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp. Ngạc nhiên thay, cháu đã đồng ý và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.
Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, cháu đã rất phấn khích và kể với tôi rằng từ khi cháu chuyển đến sống với gia đình tôi, cháu thuờng xuyên thấy chóng mặt. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, đầu óc của cháu rất minh mẫn, và không còn cảm thấy chóng mặt nữa, ngược lại cháu cảm thấy rất dễ chịu. Cháu không những đọc Chuyển Pháp Luân, mà còn cùng tôi đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Kết quả là, không lâu sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã mang thai và sinh được một bé trai. Cậu bé rất khoẻ mạnh và thông minh. Bây giờ cháu trai của tôi cũng đã 16 tuổi và đang theo học trường dạy nghề.
Mẹ chồng tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”
Sức khoẻ mẹ chồng tôi rất tốt vì bà tin vào Pháp Luân Đại Pháp và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cuối năm 2009, bà bị chuẩn đoán bị mắc bệnh ung thư ruột, bác sỹ nói bà không còn nhiều thời gian nữa. Mỗi ngày tôi đều đến bệnh viện trò chuyện và chăm sóc cho bà.
Trong khi đang nằm viện, bà đã viết di chúc và thậm chí còn mời công chứng viên đến để công chứng rằng: Sau khi bà qua đời, căn nhà của bà sẽ được để lại cho con trai tôi. Bà còn nói rằng tôi đã chăm sóc cho bà nhiều năm như vậy, nên khi bà qua đời thì tất cả những gì của bà sẽ để lại cho con trai tôi.
Khi đó bà đã 89 tuổi. Sau khi xuất viện, bà không đi lại được và chỉ có thể nằm trên giường. Tôi khuyên bà hãy tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Bà đã niệm và sống thêm được hơn một năm nữa.
Năm 2011, bà ra đi thanh thản ở tuổi 90. Buổi sáng trước khi qua đời, bà bảo tôi gọi cho cảnh sát và mời họ đến nhà. Tôi không biết bà tính làm gì, nhưng tôi đã nghe theo và gọi 2 cảnh sát đến. Mẹ chồng tôi nói với họ rằng tôi đã đối xử tốt và chăm sóc bà như thế nào sau nhiều năm. Mặc dù bà đã già và mất đi người con trai, nhưng bà cảm thấy rất nhẹ nhõm vì có tôi là con dâu của bà.
Sau một lúc dừng lại, bà đã nói một chuyện mà tôi không biết: Khi bà bị hôn mê ở giường bệnh do ung thư ruột, bốn người con gái của bà đã đến và cố gắng buộc bà phải kí tên để lại căn nhà cho họ. Trước khi họ đến, họ đã viết một di chúc để bà kí và ép bà phải đóng dấu vân tay lên đó, nhưng bà đã từ chối.
Mẹ chồng của tôi nói với cảnh sát: “Lúc tôi nằm viện, mấy người con gái của tôi không hề đến thăm tôi. Chỉ có con dâu là đối xử tốt với tôi. Hôm nay tôi gọi các anh đến đây để nhờ các anh làm chứng cho vệc này khi cần. Sau khi tôi qua đời, căn nhà của tôi sẽ thuộc về cháu trai và mẹ của nó. Tôi sợ rằng sau khi tôi qua đời, mấy người con gái của tôi sẽ đến gây chuyện với con dâu tôi, và cô ấy sẽ không thể một mình đối mặt với họ. Các anh phải làm chứng cho con dâu của tôi.”
Cảnh sát đã ghi âm và ký tên, họ nói rằng họ sẽ lưu giữ hồ sơ này ở đồn cảnh sát và sẽ được dùng khi cần. Mẹ chồng của tôi rất là hạnh phúc và thở phào nhẹ nhõm. Bà thanh thản qua đời lúc 11 giờ đêm hôm đó.
Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi. Trước đây, tôi từng là người hay phàn nàn về những bất công mà mình phải chịu. Nhưng nay tôi đã trở thành một người luôn nghĩ cho người khác và có một tâm thái an hoà. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn đã tịnh hoá tôi và gột sạch mọi cảm giác tiêu cực mà tôi từng có.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/28/456246.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/17/210349.html
Đăng ngày 11-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.