Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2023] Vào mùa đông năm 2015, sau khi bị giam một năm rưỡi, Quân, một thành viên trong gia đình tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã bị thụ án oan sai trong tù.

Anh bị đưa vào Khu Chuyển hóa ngay lập tức. Các lính canh đã tra tấn và cố gắng tẩy não anh. Khi lính canh rời đi hoặc trong những ngày nghỉ thì Quân bị biệt giam và hai cảnh sát có vũ trang túc trực bên ngoài phòng giam của anh suốt ngày đêm.

Phòng giam đó không có giường. Anh được cấp cho hai chiếc chăn bẩn thỉu và ẩm ướt, một chiếc để ngủ và một chiếc để đắp. Lính canh luôn mở cửa sổ và trong suốt mùa đông, tuyết thường xuyên rơi vào phòng. Anh bị buộc đứng yên suốt nhiều giờ mỗi ngày và thức ăn duy nhất anh được cấp cho là ba chiếc bánh bao hấp với dưa chua muối rất mặn nhưng không có nước uống suốt cả ngày. Vì sức khỏe của anh vốn đã suy giảm do bị ngược đãi trong trại tạm giam nên việc tra tấn thêm trong phòng biệt giam lại càng làm tình trạng của anh suy yếu hơn.

Chấm dứt biệt giam

Khi Quân còn bị biệt giam, các lính canh đưa một tù nhân sắp được thả vào cùng phòng giam với anh. Người tù đó nói với anh rằng anh ấy rất thân với một học viên khác và chính người học viên đó sẽ đón anh ấy khi anh ấy được tại ngoại. Quân tin tưởng người bạn tù và cho anh ấy số điện thoại của tôi. Anh nhờ người tù đó nói với tôi rằng anh đang bị tra tấn trong khi bị biệt giam và không được phép gặp bất cứ ai đến thăm.

Vị tù nhân nhân đã giữ lời hứa và gọi cho tôi sau khi anh ấy được thả. Sau cuộc gọi, tôi tìm kiếm trên mạng và hỏi ý kiến ​​​​luật sư thì được biết cục quản lý nhà tù cấp tỉnh giám sát các nhà tù. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ khi tôi loay hoay nghĩ xem nên nói gì trong bức thư gửi cục quản lý nhà tù cấp tỉnh để giúp cho hoàn cảnh của Quân. Kể từ khi anh bị bắt hơn một năm trước, tôi đã lưu lại nhiều bài viết Minh Huệ mô tả lời biện hộ của các luật sư để các học viên dự bị khi cần sử dụng trước tòa. Bây giờ chúng thực sự được dùng đến vì tôi đã đưa các nội dung này vào trong bức thư.

Trong thư, tôi nói rằng tôi biết Quân bị biệt giam và anh đang bị tra tấn. Không ai có quyền tước bỏ quyền tự do tín ngưỡng, quyền giam giữ trong tù và hành hạ thân thể người không vi phạm pháp luật. Tôi cảnh báo rằng sức khỏe của Quân ngày càng xấu đi và kêu gọi cục quản lý nhà tù cấp tỉnh đốc thúc nhà tù đưa anh ra khỏi phòng biệt giam và buộc những kẻ phạm tội phải chịu trách nhiệm.

Tôi đến cục quản lý nhà tù cấp tỉnh vào sáng hôm sau và gặp cục trưởng. Sau khi đọc thư, cục trưởng hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không và có phải tôi đã tự viết lá thư đó không. Tôi nói rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và mặc dù cảm thấy hơi sợ nhưng tôi nói rằng tôi đã viết bức thư này. Tôi nói với ông ấy rằng Quân bây giờ rất yếu và gia đình anh rất lo lắng cho anh.

Cục trưởng quay trở lại văn phòng của mình. Khi đi ra, ông ấy đưa cho tôi một “Thông báo kháng cáo và thăm viếng,” trong đó yêu cầu lãnh đạo nhà tù giải quyết các yêu cầu của tôi và tuân theo “Quy định kháng cáo” khi giải quyết trường hợp của người thân của tôi. Ông ấy bảo tôi phải nói chuyện trực tiếp với quản giáo.

Tôi về nhà và viết thư cho ba người: cai ngục, Viện trưởng Viện kiểm sát địa phương và công tố viên đồn trú trong nhà tù. Tôi đính kèm “Thông báo kháng nghị và thăm viếng” của cục trưởng cục quản lý nhà tù cấp tỉnh vào từng lá thư rồi gửi qua chuyển phát nhanh.

Ngay sau đó, Hoàng, người phụ trách Khu Chuyển hóa ở nhà tù, gọi và nói tôi chỉ nên nói chuyện với ông ta và không đưa vấn đề lên cấp cao hơn. Ông ta khẳng định rằng ông ta không bức hại Quân và tôi nên đến gặp ông ta để tận mắt chứng kiến. Hoàng buộc phải giải quyết yêu cầu của tôi vì ông ta được chỉ thị viết báo cáo cho cục quản lý nhà tù cấp tỉnh.

Trong chuyến thăm, Hoàng đặt tay lên vai Quân và nói rằng họ quen biết nhau rất tốt. Không muốn ông ta sau này làm khó Quân nên tôi cũng không nhắc ông ta về sự tra tấn mà tôi biết Quân đang phải chịu đựng dưới tay ông ta. Người lính canh theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi thường xuyên cắt kết nối điện thoại để ngăn Quân nói về việc tra tấn.

Nhờ những nỗ lực của tôi, lãnh đạo nhà tù đã ngừng đưa các học viên vào Khu Chuyển hóa và phòng biệt giam khi họ bị đưa đến nhà tù. Sau đó, Khu Chuyển hóa không còn được sử dụng nữa.

Sau khi Quân được thả, anh nói với tôi rằng ban quản lý nhà tù rất khó chịu khi họ nhận được thư của tôi và “Thông báo.” Họ cố gắng tìm ra ai đã vạch trần tình trạng của những người bị biệt giam cũng như đe dọa Phòng 610 địa phương sẽ lục soát nhà tôi và đưa tôi vào một trung tâm tẩy não. Họ cũng bảo Quân không được nói về sự tra tấn mà anh phải chịu trong tù khi tôi đến thăm anh ấy. Lãnh đạo nhà tù đã đưa Quân ra khỏi phòng biệt giam và đưa anh vào một phòng giam bình thường cùng với các tù nhân khác.

Bài trừ can nhiễu

Trong chuyến thăm, Quân nói với tôi rằng Phòng 610 thành phố có thể đón anh khi anh được thả và đưa anh thẳng vào trung tâm tẩy não. Vì biết cuộc trò chuyện của chúng tôi bị theo dõi nên tôi nói rằng tôi đã sẵn sàng tố cáo Phòng 610 nhưng hơi thiếu bằng chứng. “Em có bằng chứng cho thấy Phòng 610 đã bắt giữ hai học viên tại nơi làm việc của em và tống tiền công ty 150.000 Nhân dân tệ. Khi anh đến trung tâm tẩy não lần này, hãy tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra ở đó, họ dựa vào cơ sở pháp luật nào để tổ chức các buổi tẩy não, kinh phí đến từ đâu và chi tiêu như thế nào, ai có liên quan và họ dùng biện pháp nào để tra tấn các học viên. Lấy tên của bất cứ ai nói chuyện với anh. Sau khi anh có được những thông tin này, em sẽ tố cáo.”

Khi tôi đến nhà tù vào ngày Quân được thả theo lịch, tôi thấy ba cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương xuất hiện. Hoàng có mặt ở đó để đón họ.

Tôi nói với Hoàng: “Tại sao ông lại biệt giam Quân và biến nhà tù thành một cơ quan trái pháp luật? Ông đã không thả anh ấy ra khỏi nơi biệt giam cho đến khi tôi nhận được sự giúp đỡ từ cục quản lý nhà tù cấp tỉnh.” Tôi đảm bảo rằng mọi người ở đó đều nghe thấy tôi. Hoàng không nói gì chỉ quay người bỏ đi.

Khi Quân bước qua cổng nhà tù, tôi cảnh báo những lính canh đi cùng anh ấy: “Hoàng đã lập một nơi tối tăm trong nhà tù để tra tấn các học viên Pháp Luân Đại Pháp để ông ta được thăng chức và kiếm tiền thưởng. Ông ta sẽ không thoát tội và các quan chức phụ trách nhà tù cũng vậy.” Tôi nói điều này để ngăn các lính canh tra tấn các học viên vẫn đang bị giam giữ.

Tôi có một cách khác để giảng chân tướng cho các lính canh. Tôi biết họ đọc thư của các tù nhân và giữ lại thư khi họ cảm thấy cần thiết. Một nửa số thư tôi gửi cho Quân đã bị giữ lại. Do đó, khi chuyến thăm của tôi bị từ chối, tôi đã viết thư cho Quân nói về Pháp Luân Đại Pháp để các lính canh biết được chân tướng khi họ đọc chúng.

Thỉnh thoảng, Quân cũng tìm cách nhờ các tù nhân khác gửi tin nhắn từ anh, bao gồm cả danh sách những người đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Giảng chân tướng cho đội trưởng cảnh sát

Sau khi Quân bị bắt giam, tôi tìm đủ mọi lý do để gặp Trưởng phòng Phòng An ninh Nội địa tại đồn cảnh sát địa phương. Sau khi chúng tôi quen nhau, tôi nói sâu hơn về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại với ông ấy. Ông ấy nói rằng ông không tin rằng ĐCSTQ sẽ minh oan cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhắc ông ấy rằng ĐCSTQ có lịch sử đảo ngược chính sách của mình và những người tham gia tích cực cuối cùng thường trở thành nạn nhân. Ông ấy cười và nói rằng tôi nên tiếp tục chỉ bảo ông ấy.

Ông ấy giải thích rằng ông không tham gia bức hại Quân và đó là ý tưởng của Phòng 610 thành phố. Tôi không muốn buộc tội ông ấy và chỉ nói ông ấy dừng việc mình đang làm lại. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã không giao học viên nào cho công tố viên buộc tội sau vụ án của Quân. Ông lưỡng lự vì biết rằng cuộc bức hại không có cơ sở pháp lý. Kể từ đó, tôi hiếm khi thấy các bài viết trên Minghui.org về việc các cảnh sát từ đồn cảnh sát của ông ấy bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Sở cảnh sát thành phố yêu cầu cảnh sát chụp ảnh các học viên địa phương ba tháng một lần. Tôi không cho họ chụp ảnh tôi. Đội trưởng Phòng An ninh Nội địa huyện đã đến đồn cảnh sát địa phương của chúng tôi và sở trưởng đã gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi đến đồn để gặp ông ấy. Trước khi đến đồn cảnh sát, tôi phát chính niệm để loại bỏ mọi nhân tố can nhiễu.

Đội trưởng và sở trưởng nói chuyện với tôi trong một căn phòng có cảnh sát canh gác. Đội trưởng buộc tội tôi có điều gì đó muốn che giấu vì tôi từ chối chụp ảnh. Tôi hỏi ông ấy về cơ sở pháp lý của việc thường xuyên chụp ảnh các học viên nhưng ông ấy không trả lời. Tôi giải thích rằng ông ta nhận và thực hiện mệnh lệnh mà không biết đúng sai. Tôi nói rằng Phòng 610 trung tâm đã bị giải tán và những người đang bức hại các học viên dù sớm hay muộn thì cũng sẽ bị đưa ra công lý, bao gồm cả các quan chức cấp cao. Đội trưởng gợi ý cho tôi nói nhiều hơn. Ông ấy không nhắc lại vấn đề chụp ảnh nữa và kể từ đó, không ai cố gắng chụp ảnh tôi nữa.

Năm ngoái, trước cuộc họp chính trị thường niên của ĐCSTQ vào tháng 3, ba người tự xưng thuộc ủy ban dân cư đã đập cửa nhà tôi ầm ĩ. Tôi không muốn mở cửa và nói với họ rằng tôi sẽ báo cáo người giám sát của họ vì đã làm phiền cư dân. Họ không rời đi và nói rằng họ đến từ một cơ quan khảo sát.

Tôi gọi điện cho đội trưởng Phòng An ninh nội địa huyện. Tôi lấy số điện thoại của ông ấy từ Minghui.org và lưu vào điện thoại của mình. Tôi nói với ông ấy rằng có một số quan chức địa phương đến đập cửa nhà tôi mà không nói lý do và ông ấy cần phải ngăn những người đó quấy rối chúng tôi. Ông ấy nói chuyện lịch sự và hỏi tôi tên của người cảnh sát địa phương phụ trách. Sau đó, người cảnh sát đó gọi cho tôi, nói rằng đội trưởng muốn anh ấy tìm ra người đã đập cửa nhà tôi. Người cảnh sát đó nói rằng họ đến từ ủy ban dân cư và khai rằng họ chỉ muốn chuyển một món quà cho tôi. Kể từ đó, không ai ở văn phòng đó gõ cửa nhà tôi nữa.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/13/457580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/12/210779.html

Đăng ngày 15-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share