Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 07-05-2023] Cuối năm 2022, thân thể của tôi đã xuất hiện trạng thái không đúng đắn. Tôi bắt đầu suy giảm khẩu vị, cơ thể dần sụt cân, thân thể như rã rời. Mỗi khi ra đường, tôi phải tránh người khác, sợ rằng người khác đụng vào tôi thì người tôi sẽ vỡ vụn. Toàn thân khó chịu đến mức không thể hình dung được!

Tôi thực sự thấy rất khó chịu. Tôi muốn nói với người thân (cũng là đồng tu), hãy nhờ các đồng tu đến phát chính niệm cho tôi. Ngay khi ý niệm này vừa nổi lên, tôi lập tức nghĩ, điều này không đúng, mình chỉ cần Sư phụ! Mình chỉ cần Sư phụ! Một ý niệm vô cùng mạnh mẽ này giống như xuyên qua vũ trụ vậy. Trong chớp mắt, thân thể của tôi trở nên vô cùng to lớn, loại cảm giác này thật khó diễn tả! Cảm giác khó chịu trên thân thể cũng thuyên giảm đáng kể.

Vài ngày sau, tôi ăn cơm trưa xong, thì cảm thấy buồn ngủ. Tôi đã leo lên giường chợp mắt khoảng mười phút. Trong giấc mơ, tôi nghe thấy có một giọng nói ở bên tai mình: “Lần này ngươi không bắt kịp rồi. (ý là không bắt kịp đệ tử Đại Pháp tinh tấn).” Tôi giật mình và ngồi bật dậy. Ngay đúng lúc ngồi dậy, tôi thấy sáu sợi dây đang trói lấy tôi đều bị đứt rời. Khi ấy, tôi mới biết mình đã bị tà ác ở không gian khác trói buộc. Tội lập tức phủ nhận nó: “Các ngươi nói gì cũng không được tính, là ai làm vậy? Ta sẽ tiêu diệt ngươi.” Tôi đã xuất ra chính niệm cường đại. Tôi liên tục niệm chữ “Diệt!” trong vòng hai ngày. Tôi luôn giữ một niệm này trong tâm: “Phật Pháp vô biên, điều gì Sư phụ cũng có thể làm được!” Hai ngày sau, Pháp thân của Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi ở trong mộng. Pháp thân của Sư phụ đã nói, tất cả nội tạng của tôi đều bị suy kiệt. Sau đó, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Thân thể của tôi chảy ra rất nhiều nước màu đen, giống như mực đen. Sau khi loại nước này chảy ra hết, [tôi thấy] luồng sáng màu trắng chiếu rọi thân thể của mình, [đó là] ánh sáng màu trắng vô cùng sáng chói.

Hai ngày sau, khi đang ăn cơm, tôi đã không thể nuốt miếng thức ăn đầu tiên, giống như cổ họng không còn linh hoạt nữa. Tôi lập tức phủ nhận nó: Ngươi muốn bức hại ta sao, ngươi đã tới muộn tám năm rồi, Sư phụ sớm đã tịnh hóa thân thể cho ta, ngươi không cho ta nuốt, thì ta vẫn cứ nuốt! Sau đó, tôi có thể nuốt thức ăn bình thường. Tôi đã ăn hết một chén cơm. Nhưng khi vừa ăn xong, tôi đã bị nôn ra hết. Tôi nghĩ như vậy không đúng, lẽ nào ngươi không cho ta ăn thì ta không ăn nữa ư? Không được, ta phải ăn. Tôi nôn bao nhiêu thì tôi ăn lại bấy nhiêu. Sau đó, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Nói ra thì thật dễ dàng, nhưng tôi biết rõ trong tâm, đó là vì tôi hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ, tin tưởng rằng “Đệ tử chính niệm túc. Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II) nên mới làm được như vậy.

Trong ma nạn, đệ tử Đại Pháp chắc chắn phải hoàn toàn tin tưởng Sư phụ. Biểu hiện của sự tin tưởng này là thản nhiên, không sợ hãi, không nghĩ loạn, căn bản là không có bất cứ quan niệm nào về “bệnh”. Ngoài ra, chúng ta còn phải phủ nhận toàn bộ bức hại, chúng ta làm ngược lại với biểu hiện bức hại của tà ác. Bên cạnh đó, chúng ta phải học Pháp nhiều, dùng Pháp để tăng cường chính niệm.

Sư phụ giảng:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi lý giải rằng, không phải cứ niệm đoạn Pháp này ở ngoài miệng là có thể giải quyết bất cứ vấn đề nào, mà đó là tín tâm vững chắc đến từ nơi sâu thẳm của sinh mệnh! Như vậy, chúng ta mới làm được thản nhiên phản bức hại. Kể từ đây, tôi đã có lý giải thâm sâu hơn đối với Pháp lý “Đệ tử chính niệm túc. Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II) của Sư phụ.

Tu luyện là việc nghiêm túc. Vì sao tôi lại bị tà ác dùi vào sơ hở để bức hại? Tôi đã hướng nội tìm, và thấy được chấp trước như tư tâm và tâm lợi ích. Ngoài ra, tôi cũng thấy chấp trước vào tình đối với hai con gái của mình. Nếu hai con không học Pháp thì tôi sẽ nổi nóng. Nếu hai con chơi điện tử trên điện thoại, thì tôi cũng nổi nóng. Mặc dù tôi nói mãi nhưng hai con vẫn không nghe lời. Tâm của tôi suốt ngày bị hai cháu làm xáo trộn. Khi con đi học, tôi đi đón con. Khi con đi làm rồi, tôi vẫn đi đón con, vì con làm ở gần nhà. Vì tôi không buông được cái tâm này, nên lúc nào cũng vương vấn. Hai con gái đều là tiểu đệ tử Đại Pháp, đều có Sư phụ quản. Mặc dù tôi biết rõ điều này nhưng vẫn không buông được. Khi con gái đi làm, 8 giờ tan ca thì tôi đi đón, 10 giờ tan ca thì tôi cũng đi đón. Tôi nghĩ nếu mình cứ như thế này thì làm sao tu được! Tôi nghiêm túc học Pháp và cố gắng trừ bỏ chấp trước này. Tôi đã tập trung nhiều hơn vào ba việc cần làm, [tu luyện] tinh tấn mà không giải đãi. Nhờ vậy, tôi đã buông được chấp trước, bây giờ hai con gái không cần tôi đưa đón nữa.

Tôi viết ra bài chia sẻ này để nhắc nhở bản thân và chia sẻ với các đồng tu. Nếu có chỗ nào chưa dựa trên Pháp, thì mong quý đồng tu chỉ chính.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/7/近期體悟正念在闖關中的威力-459703.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/14/210300.html

Đăng ngày 30-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share